Chương 20: Ngươi thật sự không phải Gin?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kaito thở phào nhẹ nhõm cái tổ chức chán nản và nhàm chán này thực sự không phù hợp với một tên trộm tài ba khao khát tự do như cậu.

Nơi chết tiệt này, đối với màu trắng đẹp trai của cậu thì hôi hám và kinh tởm như một cái cống ngầm.

Cậu ta thực sự sợ làm bẩn quần áo của mình, một người đàn ông như cậu ta luôn có một chút tâm lý thần tượng, những điều quá xấu hổ sẽ khiến Kaito khó chịu.

Cậu cẩn thận giấu đi lọ thuốc, trong lòng hiếm có cảm giác nhẹ nhõm, đối với một người hành động trong tổ chức này mà nói, cảm giác bị áp bức không kém gì một người đang trên bờ vực của sự sống và cái chết.

Cậu thỉnh thoảng gặp phải một vài người đàn ông mặc đồ đen, cậu không biết thân biết phận của những người đó,họ chỉ mang theo một khẩu súng bắn tỉa hoặc một khẩu súng ngắn bằng thép sau lưng, điều này khiến Kuroba Kaito vô cùng lo lắng.

Khó chịu nhất chính là những người áo đen này không thể coi thường,trong khoảnh khắc cậu vừa xuất hiện một cú đấm thẳng hướng tới mặt cậu.

Nếu không phải nhờ kỹ năng diễn xuất tuyệt vời không hề bộc lộ chút sợ hãi nào nếu không cậu đã bị lộ rồi.

Nhưng dù vậy,cậu ta vẫn khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ: “Gin, sao anh không đến chiến đấu?” Những người đó lẩm bẩm một mình, và Gin  người được họ nhắc đến dường như là một kẻ cuồng chiến đấu trong tổ chức này. Luôn chiến đấu không ngừng.

Kuroba Kaito không có thể lực như họ và cậu vô cùng hối hận vì sao không chọn đi học một chút .

Ngay cả khi cậu ấy học cái gọi là karate, ít nhất cậu ấy cũng có thể giỏi nó. Kuroba Kaito tin rằng điều đó dựa vào nền tảng của chính mình.

Giành được giải vô địch karate quốc gia hẳn là chuyện dễ dàng, dù sao nếu cậu ta thi đấu, tất cả đối thủ của cậu ta đều là học sinh trung học, trong số những học sinh trung học này có bao nhiêu người có được nền tảng vững chắc như cậu ta?

Tuy nhiên, thực tế thì không có nếu ,cậu ấy chưa từng tập luyện nên ở đây có vẻ khó xử.

Cậu phải tránh xa những người trong tổ chức áo đen này, vì sợ họ sẽ có động tĩnh đột ngột,tiến tới và ném hắn ra sau bất kể cổ có bị gãy hay không, chỉ cần một cú chạm là cậu sẽ bị lộ.

Nếu hành động đó thất bại, cuộc sống của cậu  ta sẽ bị hủy hoại ...

Kuroba Kaito thừa nhận rằng cậu không chắc chắn về việc mình có thể trốn thoát.

Cậu ta quả thực đã bỏ ra rất nhiều công sức để tránh hết kẻ thù này đến kẻ thù khác.

Cảm giác này... chắc còn tệ hơn cả việc ăn trộm kho báu của ông già Suzuki.

"Ôi chúa ơi."Cậu ta vẫy tay, trước mắt vang lên một loạt âm thanh vỡ vụn. Sau đó, một số người đàn ông mặc đồ đen cầm nhiều loại súng từ trên trời đáp xuống. Họ trượt xuống sợi dây và những khẩu súng có ống ngắm hồng ngoại chĩa vào đầu cậu ta.

Không nhất thiết phải như thế này chứ,hắn chỉ là một tên trộm nhỏ vừa trộm bình thuốc mà thôi, xứng đáng đánh một trận lớn như vậy, nếu chuyện này bị bại lộ, Kaito Kid nên đổi tên thành Blackface Kid.

"Ngươi thực sự không phải là Gin. Có vẻ như vậy một kẻ kiêu ngạo đáng thương đã bị...."Người cầm đầu là một người đàn ông cao gầy, tóc vàng, nước da nâu trông rất hấp dẫn.

Tuy nhiên, Kuroba Kaito không hề biết anh chàng này, nhưng giờ lại bị chỉ trích và không thể tự bảo vệ mình,cậu không còn thời gian để suy nghĩ xem anh chàng này là ai.

"Phán đoán của tên đó khá chính xác." Người đàn ông tiếp tục nói, trong khi tia hồng ngoại của khẩu súng vòng quanh cổ cậu ta.

Kuroba Kaito đang nhanh chóng tính toán trong đầu cách trốn thoát, cậu chỉ có thể giải cứu Miyano Shiho nếu trốn thoát trước.

"Đưa tên này đi!" Người đàn ông quay người ra lệnh, đám người áo đen vây quanh hắn.

Đây là một nơi tương đối nhỏ, phía trên đầu họ là cái lỗ do họ rơi xuống để lại, đây có lẽ không phải là một điều khó khăn đối với một ảo thuật gia.

Một làn khói đột nhiên xuất hiện bên dưới của Kaito sau đó bóng dáng của cậu ta ẩn trong làn khói, nhóm người không dám bắn bừa bãi, bởi vì địa hình quá hẹp và có thể dễ dàng làm tổn thương người của mình.

Cậu ta đi qua cái lỗ và ra khỏi nhà. Quả nhiên có kẻ địch đang đợi trên mái nhà, nhưng cậu không lên đánh, sau khi thử tài với Miyano Shiho, tên trộm như cậu tự tin và thông minh đã quyết đoán trốn thoát. Đầu óc thông minh như vậy,đánh không lại hắn, nhưng cũng không thể chạy trốn?

Lại có một làn khói khác ,cậu ta mở chiếc tàu lượn mà cậu ta đã giấu đi và bay ra xa theo gió.

Tuy nhiên, lần này cậu không may mắn như vậy, những người áo đen phản ứng rất nhanh, chĩa súng vào con chim lớn đang bay trên không, cậu giống như một con mồi bị thợ săn dưới đất xé ra và ăn thịt.

Cậu cố gắng tránh khỏi làn đạn của thợ săn, Kuroba Kaito thề rằng trước đây cậu chưa bao giờ mệt mỏi đến thế, cảm giác này còn mệt mỏi hơn nhiều so với việc cậu phải trộm kho báu của ông già Suzuki gấp mười lần.

Tài thiện xạ của những kẻ đó quả thực không thể chê, không có ống ngắm vẫn có thể dùng súng lục bắn cậu đang di chuyển trên không.

Cánh lượn của cậu đã có một vài lỗ, tuy rằng còn có thể miễn cưỡng hỗ trợ cậu tiếp tục bay xuống,nhưng thuốc của cậu ấy, loại thuốc mà cậu ấy đã dày công tạo ra, đã vương vãi trong không khí.

Cậu ta vô cùng thất vọng, điều đó có nghĩa là không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Đây thực sự là một tin xấu Kaito suy nghĩ một lúc , cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.

Đây là ngày nhục nhã nhất trong lịch sử của Kaito Kid,cậu không thể đánh bại bất kỳ kẻ thù nào của mình và cũng không hoàn thành được nhiệm vụ của mình. Kuroba Kaito liếc nhìn tòa nhà đang thu hẹp lại dần do khoảng cách với vẻ xin lỗi.

Cậu thật sự rất có lỗi với người đó. Kuroba Kaito bay lên trời với sự tự trách và tội lỗi, và cậu đã trốn thoát thành công.

Mặc dù đã tiêu hao gần hết trang bị, nhưng một tên trộm trẻ tuổi chắc chắn sẽ biến mất trong một thời gian, làm sao có thể tiếp tục hành động nếu không có trang bị...

Cậu ấy thực sự quyết định cậu cần phải cải thiện khả năng chiến đấu của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro