Chương 4 Gin teo nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều mà Shinichi không biết là Gin không chết sau khi cậu cho hắn ta uống mười viên thuốc mà trở thành một đứa trẻ bảy tuổi và bị mất trí nhớ vĩnh viễn.

Hắn tỉnh dậy sau cơn hôn mê và gặp thanh tra Megure đến hiện trường,thanh tra Megure tưởng hắn là một đứa trẻ bị Vodka bắt cóc nên tạm thời đưa vào phòng cảnh sát.

"Cậu tên gì vậy nhóc?" Nhân viên nhiệt tình hỏi bé Gin.

Gin thận trọng nhìn xung quanh, hắn chậm rãi nói: "Tôi...tôi không biết.

Nhân viên xoa đầu Gin an ủi và hỏi "Cậu bé, năm nay bao nhiêu tuổi."

Gin im lặng, cúi đầu, nhân viên lúc này không thấy được biểu tình của hắn.

"Tôi không biết...tôi không biết tôi  bao nhiêu tuổi tôi không nhớ gì cả."

“Vậy nhà nhóc ở đâu? Gia đình nhóc liên hệ với nhóc bằng cách nào?"

Gin vẫn cúi đầu không nói gì.

Nhân viên kiên nhẫn nói: “Thật đáng thương,cháu có muốn đi tìm bố mẹ không.”

Gin ngẩng đầu lên nhìn và lắc đầu nói: "Tôi không biết."

Điều này khiến nhân viên cảm thông hơn. "Chú sẽ đi lấy cho nhóc thứ gì đó để ăn. Chắc nhóc đói lắm rồi."

"Ừ" Gin lạnh lùng trả lời.

Nhân viên quay lại để lấy thứ gì đó.

Trong lúc đó, Gin nắm lấy cơ hội và bỏ chạy qua cửa sổ.

Gin không biết tại sao mình lại chạy,hắn chỉ biết trực giác mách bảo  hắn phải chạy.

"Này nhóc, nhóc đi đâu thế?"

"Mau quay lại! Bên ngoài không an toàn!"

Gin đi qua các con phố và ngõ hẻm, cuối cùng dừng lại ở thùng rác ven đường. Hắn ngồi dưới đất thở hổn hển, bụng cồn cào.

Vodka còn tệ hơn nữa là đã chết do uống thuốc. Dựa trên báo cáo Shinichi,thanh tra Megure đã bắt giữ vị chủ tịch bị tình nghi buôn lậu.

"Kudo, nhờ có cháu mà lần này chúng tôi mới bắt được tên buôn lậu này." thanh tra Megure nói chuyện điện thoại với Shinichi cảm ơn cậu ấy.

"Ha ha ha,không có gì đâu, đây là việc cháu nên làm." Shinichi cười như kẻ xấu.

Nếu có ai nhìn thấy sẽ muốn tát cậu ta một cái.

Enomoto Azusa vừa tan sở sau một ngày bận rộn, khi đi ngang qua công viên mà cô thường đi qua, cô thấy một cậu bé đang  ngồi ở đó.

Thiếu niên mặc quần áo không vừa vặn thân hình cao ráo, khuôn mặt bảnh trai và lạnh trung

cậu ấy rất ngầu và trông rất thanh lịch,sắc mặt của hắn nhợt nhạt hơn so với người bình thường.

Đây là Gin vừa chạy trốn khỏi đồn cảnh sát tại công viên giải trí.

Azusa nhớ tới trước đây mình cũng như vậy, có một loại yêu thích trẻ con không thể giải thích được, nên chậm rãi đến gần Gin, dùng giọng ấm áp hỏi: "Xin chào, em không sao chứ? Tên em là gì?"

Tuy nhiên, vừa dứt lời, vẻ mặt Gin đột nhiên trở nên lạnh lùng.

"Tôi ổn! làm ơn đi ngay lập tức."

Hắn ta nói với giọng gần như chán ghét Azusa

Giọng nói tuy có vẻ trẻ con nhưng lại mang đến cho Azusa một cảm giác áp bức.

Khí chất toát ra từ đối phương khiến người ta cảm thấy xa lạ.

Nhìn bộ dáng của chàng trai trẻ trước mặt, Azusa đột nhiên nhớ lại những chuyện đã xảy ra khi còn nhỏ, nên không khỏi ngồi xổm xuống và nói chuyện với Gin.

Cô cố đưa tay chạm vào mái tóc mềm mại của Gin nhưng Gin tránh được.

Azusa xấu hổ rút tay lại và nói tiếp.

" Em gặp rắc rối sao? có đói không? Tên tôi là Enomoto Azusa làm bồi bàn ở quán cà phê Poirot.

Nói xong, Azusa lấy từ trong túi ra một chiếc bánh sandwich và đưa cho Gin ở trước mặt.

Gin do dự hồi lâu rồi nhận lấy chiếc bánh sandwich, sau đó nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."

Azusa nhìn thấy cảnh này nở nụ cười ngây ngất: "Thật tốt quá!" Nhìn đối phương ăn ngấu nghiến , không khỏi bật cười nói: "Ngồi xuống ăn từ từ cẩn thận đừng để nghẹn."

"Ừm"

Sau khi Gin ăn xong chiếc bánh sandwich, Azusa hỏi: " Em đến công viên bao lâu rồi? em có biết khu dân cư cách đây bao xa không?"

"Tôi...chỉ có thể ở trong công viên. "Gin cúi đầu, mái tóc dài che khuất đôi mắt.

Nghe những lời của Gin,Azusa cảm thấy khó hiểu hỏi : "Tại sao?"

"Chắc là tôi đã mất trí nhớ, tôi không biết tên mình, cũng không biết nhà mình ở đâu."

Gin cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào mặt dây chuyền trên ngực, lẩm bẩm: “Vậy nên, tôi chỉ có thể ở lại đây.

Azusa sững sờ một lúc rồi mới phản ứng

Sau khi cô đi tới, an ủi nói: “Nếu em đã quên thì hãy tạm thời giữ nó trong lòng nhé!

Gin ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp đẽ và có màu xanh thẳm, như thể có thể nhìn thấy mọi thứ trên thế giới.

"Tôi cần tìm lại những gì mình đã đánh mất, bằng bất cứ giá nào." Hắn nói một cách nghiêm túc và chắc chắn

Azusa giơ tay định chạm vào đầu chàng trai trẻ trước mặt, nhưng cuối cùng cô lại nhẹ nhàng hạ xuống.

Cô không khỏi thở dài, vỗ vai Gin nói: "Em phải cố gắng lên!" Nói xong, cô quay người đi về phía bãi đậu xe và nói : "Tôi đi đây, tạm biệt!"

"Đợi đã, chị Azusa ."

Azusa nghe thấy điều này quay lại và thấy Gin đang đứng dậy từ băng ghế và đi về phía mình.

Trong đầu cô hiện lên một loại suy đoán nào đó, cô mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Hắn đứng trước mặt cô nhẹ nhàng nói: "Chị Azusa em muốn đi theo chị, được không?"

Azusa sửng sốt, cô căn bản không hiểu được hành động của đối phương, cô sợ thân phận của mình sẽ ảnh hưởng đến cậu bé này.Hay là...

Azusa hít một hơi thật sâu và sau đó cô gật đầu.Quyết định của cô là đưa cậu đi cùng!

"Vì em đã quên tên mình nên từ giờ trở đi em sẽ mang họ của chị trong thời gian này gọi là Enomoto Asahi."

"Enomoto Asahi"...ừ!" Gin gật đầu.

Sau khi Azusa chở Gin về nhà, cô vội vàng chào tạm biệt và rời đi vì cô vẫn còn việc rất quan trọng cần giải quyết.

Asahi chị mang cho em bộ quần áo mặc khi đi học, lát nữa sẽ quay lại.

Thôi em đi ngủ sớm đi.

Nhà của Azusa nằm trong một tòa nhà chung cư. Phong cách trang trí căn hộ có xu hướng đơn giản nhưng lại rất sạch sẽ.

Gin đi tắm rồi đi ngủ.

Cô cảm thấy đồ đạc trong phòng hơi chật chội.

“Kỳ lạ, cậu có thích phong cách này không?”cô tự nhủ.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cậu đã quyết định sống lâu ở nơi xa lạ này.

Sau khi tắm xong, Asahi nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Cầu Tokyo.

Tổ chức áo đen còn có một thành viên khác tên Korta.

Theo thông tin tình báo mới nhất, hắn đã đến Osaka và ngày mai sẽ tiến hành một cuộc ám sát.

“Ha ha, tên kia thật là kiêu ngạo, hắn còn không biết chữ "chết" viết như thế nào. "Nếu có thông tin gì, lập tức báo cáo cho tôi.

" Vâng ,cô Azusa"

Azusa cúp điện thoại và một mình trầm ngâm ngắm cảnh đêm Tokyo.

...

Dựa trên thông tin được Kudo Shinichi gửi đến, Kuroba Kaito đã rất nỗ lực để bắt chước hành vi và thói quen của Gin.

"Đúng là Gin! Kuroba Kaito sau khi lặp đi lặp lại một vài ngày sau đó đã học được một số hành động của Gin, nhưng những ngày này cậu  đã kiệt sức.

Nhưng để có được sự thật về cái chết của cha mình, cậu phải chịu đựng dù mệt mỏi đến đâu.

cậu ta tiếp tục bắt chước trước gương cho đến khi có thể bắt chước được 80% hoặc 90% cậu thở phào nhẹ nhõm.

"Haizz Cuối cùng cũng kết thúc !"

Kaito lau mồ hôi trên trán rồi nhìn đồng hồ trên tường, lúc này đã là khoảng 2 giờ sáng.

"Gần đến giờ nghỉ ngơi rồi."

Kaito đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ ngon thì điện thoại đột nhiên reo lên, là của Shinichi.

"Xin chào? Thám tử, muộn thế này rồi có chuyện gì vậy?" Kuroba Kaito trả lời điện thoại và nói một cách giận dữ.

Ngày mai cậu hãy đến nhà tôi và tôi sẽ sẽ đưa cho bạn điện thoại di động của Gin, cậu nên chuẩn bị xâm nhập vào tổ chức áo đen. " Kudo Shinichi nói.

“Ừ, tôi sẽ làm vậy.”Kaito hứa hẹn.

Sau khi cúp điện thoại, cậu ngồi dậy.

"Bố, con sẽ sớm biết nguyên nhân thực sự cái chết của cha!" Cậu siết chặt nắm tay.

........

"Enomoto Asahi, hôm nay em phải đến trường. Đây là giấy chứng nhận của em ,bây giờ em là em trai của tôi."

Trong khi đang thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc Azusa nói với Gin ở bên cạnh.

Gin đang nhìn vào phòng của Azusa ,
lúc này cậu vừa đọc xong cuốn sách trên bàn.

“Ồ, cảm ơn chị .”

Azusa mỉm cười và lắc đầu khuôn mặt anh đầy sự quan tâm.

Bên trong trường tiểu học Teitan

Gin viết tên mình lên bảng đen, quay lại và giới thiệu bản thân.

"Xin chào mọi người, tên tôi là Enomoto Asahi. Mong mọi người giúp đỡ.

Wow, cậu ấy đẹp trai quá...

"Tớ hy vọng được làm bạn cùng bàn với cậu ấy."

Một cô bé nhỏ giọng nói.

Gin chỉ đơn giản phớt lờ cô gái và đi cạnh một cô gái với chiếc kẹp tóc màu hồng.

"Không có ai ngồi cạnh cậu phải không?"tôi ngồi ở đây. "Không đợi đối phương trả lời.

Rồi cậu đặt cặp sách của mình xuống.

"Thật tuyệt!" cô bé vừa nói lại nhỏ tiếng thảo luận.

Sau khi tự giới thiệu bản thân vừa rồi, Cậu bị bao vây bởi ba người.

Asahi-kun, cậu có muốn tham gia vào đội thám tử nhí của bọn tớ không. "Người nói là Genta.

“Đội thám tử nhí.” Asahi chớp mắt.

"Đúng ! Đội thám tử nhí !"

Ayumi gật đầu khẳng định.

"Cái đó để làm gì?" Asahi hỏi có phần tò mò.

"À...ví dụ như tìm kiếm vụ án có rất nhiều vụ án bí mật vẫn chưa được khám phá." Mitsuhiko trả lời.

Hmm...Được rồi, vậy tôi sẽ tham gia." Asahi trả lời.

Ayumi trông có vẻ vui vẻ, trong khi hai người còn lại thì không.

"Cậu có chắc chắn muốn tham gia Thám Tử Nhí không?" Kojima Genta không chắc chắn hỏi.

"Chắc chắn."

"Được rồi, bây giờ cậu là thành viên, hãy tự giới thiệu bản thân một cách chính thức."

"Tên cậu ấy là Genta Kojima cậu ấy là trưởng nhóm thám tử."

"Tên tớ là Tsuburaya Mitsuhiko và tên cô gái này là Yoshida Ayumi."

Tên tôi là Enomoto Asahi."

"Ha! Tên của cậu khá thú vị,từ bây giờ chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau. Kojima Genta đánh vào đầu hằn.

"Sau này xin hướng dẫn tớ nhiều hơn"

" Xin hãy giúp đỡ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro