Chương 5 vụ án thú vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng lúc đó tại ngôi nhà của Kudo luôn đơn giản và đầy màu sắc. Khi nóng lên, đồ đạc dường như bị nhuộm màu bởi ngọn lửa rực cháy, cả căn phòng sôi động như một bữa tiệc ngày lễ.

Nếu một người đang thất vọng và bối rối, đồ nội thất này sẽ thay đổi đáng kể thành nhiều màu sắc mát mẻ khác nhau, chẳng hạn như màu xanh lá cây ảm đạm, màu tím im lặng, màu xanh lặng lẽ ...

Được bao quanh bởi nhiều màu sắc khác nhau,hy vọng chủ nhà có thể cảm thấy thoải mái.

Kudo Shinichi một mình tựa người vào sofa, hai tay buông thõng yếu ớt trên đầu gối, uể oải như người say, đôi mắt xám xịt lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cái tên trên điện thoại toát ra tia sáng lạnh lẽo “Sherry”.

Cậu ta đang trong trạng thái thất thần, suy nghĩ của cậu ta đang vật lộn với nỗi đau của quá khứ và những điều chưa biết của hiện tại, nỗi đau còn đáng sợ hơn bất kỳ mục sư nào có niềm tin tan vỡ.

Tâm trạng của hắn giống như đang đối mặt với một thử thách, giống như một linh mục với vết sẹo linh thiêng đang quỳ trước địa ngục, ngọn lửa đó đã thiêu cháy cơ thể hắn.

Cậu ta quanh quẩn ở đây, muốn luyện tập nhưng lại không dám.Những suy nghĩ đan xen vào nhau, khó hiểu, đau đớn và phức tạp như một sợi dây vô tận.

Sau bao nhiêu chuyện, hắn vẫn là hắn, nhưng hắn không còn là hắn nữa.

Trớ trêu thay, thông tin liên lạc quen thuộc nhưng lại xa lạ lại được tìm thấy trên điện thoại di động của kẻ thù.

Cậu nhớ cô rất nhiều, giọng nói đó hình bóng lờ mờ trước ánh sáng xanh giống như mặt  trăng trong sương mù, cậu đuổi theo và khao khát được nhìn thấy mặt trăng thật sự.

Đáng tiếc mỗi lần cậu tiến một bước, mặt trăng lại lùi một bước, từ biệt có lẽ không phải là đau đớn nhất.

Bởi vì ít nhất những suy nghĩ cũng bị cắt đứt,cuộc sống và sự chia ly có nghĩa là để lại dấu vết của suy nghĩ, sau đó dùng roi liên tục đánh vào những suy nghĩ đáng thương, loại đau đớn này dễ dàng khiến người ta trở thành ngọn nến trong gió và trôi đi.

Khóe mắt cậu rưng rưng nước mắt, cậu đau đớn ngẩng đầu lên, giống như một con ngỗng hoang mất đi người yêu. Lần trước cậu đã mất  quá nhiều và chẳng thứ cậu nhận được không đáng giá.

Rốt cuộc, hoa hồng bị bỏ lỡ sẽ không bao giờ nở nữa, bàn tay bị bỏ lỡ sẽ không bao giờ nắm lại nữa, những bông hồng bị bỏ lỡ đó như lửa đốt,dao cắt, làm tổn thương tâm hồn cậu .

Cậu từng ước rằng được ông trời cho một lần tái sinh. Số phận như một trò đùa, mọi điều cậu từng hy vọng giờ đã trở thành hiện thực!

Cậu có tư cách gì, cậu còn tư cách gì khác mà có thể phung phí?

Chuông cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu , trở thành một bàn tay vô hình, kéo cậu ta trở lại.

"Ding dong——Ding dong————" Một tiếng chuông cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Kudo Shinichi, tiếng ồn đó khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Kudo Shinichi thu lại suy nghĩ, đứng dậy mở cửa, nhìn thấy bên ngoài cửa không phải là cảnh tượng mà cậu mơ Mori.

Người đó đã không còn tồn tại trong lòng cậu, không đáng để nhớ đến như một mảnh giấy bay trong gió -Ran Mouri, cái tên từng quen mà nay lại xa lạ, đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.

"Shinichi, có người nhờ bố tớ giúp giải quyết một vụ án, nhưng ông ấy đang gặp khó khăn."

Vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cô, cô sợ người trước mặt sẽ từ chối mình nên giọng nói trở nên rất trầm và rụt rè: "Shinichi, cậu có thể giúp gì không?"

"Chuyện gì đã xảy ra với tên ngốc đó ngày hôm qua?Vấn đề là cậu ấy có gặp khó khăn khi tìm con mèo không?"

Kudo Shinichi có chút thiếu kiên nhẫn, cậu vẫn  còn có những việc quan trọng phải làm và không đủ kiên nhẫn để giải quyết vấn đề của cô ấy.

"Tớ không biết giải thích thế nào. Dù sao thì cứ đi với tớ đi. Ran vô cùng xấu hổ, cô thậm chí còn không biết tại sao Kudo Shinichi lại nóng nảy như vậy, có chút không giống cậu.

Nửa giờ sau.

Cả hai cùng đến gặp Thám tử Mori ở tầng dưới của văn phòng thám tử.

Chai, lon bia vương vãi khắp nơi trong căn phòng hẹp trên tầng 2, chiếc gạt tàn trên bàn chứa đầy tàn thuốc lá, cả căn phòng tràn ngập mùi rượu và thuốc lá kinh tởm như nước đọng, ngay cả Shinichi cũng phải kinh ngạc trước cảnh này.

“... A, ai đây?” Hai bộ ria mép khẽ động ở khóe môi, người đàn ông say khướt đứng dậy khỏi ghế, ngơ ngác hét lên.

“À...là cậu ! Nhóc thám tử .”Người đàn ông có vẻ choáng váng, lại ngã xuống ghế và tiếp tục ngủ.

Mouri Kogoro say đến mức không thể phân biệt được đông tây nam bắc chỉ dựa vào hình ảnh mờ nhạt phân biệt hình bóng của con người. Có vẻ ông ấy sắp đang phát điên vì vụ này .

"Bố, tại sao bố lại làm điều này lần nữa?"

Lộn xộn quá... không phải bố gặp rắc rối à? Nên con đã gọi Shinichi đến. Có lẽ Shinichi có thể giúp được bố. "

Ran thu dọn và nói với Mouri Kogoro, người đang nằm trên ghế.

Nghe con gái gọi mình, Mouri Kogoro miễn cưỡng mở mắt ra liếc nhìn Ran và Shinichi.

Sự tức giận của người đàn ông giống như một sợi tóc trên đầu ngay khi nghe thấy tên Kudo Shinichi.

Toàn thân hắn lông tơ dựng đứng, trong cổ họng tức giận phun ra: “ khốn nạn, ta không cần một thằng nhóc trung học giúp ta phá án, ta có thể tự mình giải quyết. Ran, con yên tâm! Ta là thám tử nổi tiếng Mouri Kogoro." Sau đó lại ngã xuống ghế và ngủ gục.

Thấy bố cáu kỉnh như vậy, Ran nhanh chóng xoa dịu bố mình sau đó xin lỗi Shinichi, người duy nhất còn lại : "Shinichi,mình xin lỗi. Bố mình uống nhiều quá nên tính khí thất thường.

Kudo Shinichi lắc đầu: "Không sao đâu,Bố cậu  uống nhiều quá nên cũng không ngạc nhiên."

"Shinichi, trước tiên để mình cho cậu xem trường hợp của khách hàng." Ran nhặt tài liệu ủy thác và đưa Shinichi.

Shinichi nhận giấy ủy quyền từ Ran và đọc kỹ.

Tanaka Kando là một trong những tên côn đồ giỏi nhất trường trung học Teitan, vì bố cậu mất sớm nên cậu và mẹ phải nương tựa vào nhau.

Mẹ cậu vô cùng đáng thương và cảm thấy có lỗi vì điều này liền đối với cậu nuông chiều thêm, thời gian qua đi liền hình thành một số tính khí xấu.

Điều thú vị là Tanaka Kando thích cô gái cùng lớp, Kana Matsumoto.

Nhưng Kana Matsumoto chưa bao giờ thích cậu với tư cách là một tên côn đồ, dù Tanaka Kando có theo đuổi cô thế nào thì cậu cũng chỉ có thể bị từ chối.

Để chiếm được trái tim của Matsumoto Kana, cậu đã trải qua đủ mọi khó khăn và điên cuồng hỏi thăm sở thích của Matsumoto, tình cờ cậu biết được rằng Matsumoto rất ngưỡng mộ những anh hùng như Sherlock Holmes.

Dựa vào đó Kudo Shinichi đã đoán được câu chuyện tiếp theo.

Vì vậy Tanaka ngay lập tức đã mua rất nhiều tạp chí, phim ảnh, tiểu thuyết... Chỉ cần chúng có liên quan đến Sherlock Holmes, cậu đều chấp nhận.

Để đảm bảo an toàn,cậu ta đã nhờ một người đam mê Sherlock Holmes khác, Yuichi Nakamura, giúp cậu đưa ra đề xuất và để hắn chỉ cho cậu cách theo đuổi Matsumoto.

Nakamura Yuichi vốn luôn nghiêm túc và nghiêm khắc ban đầu không muốn giúp đỡ người này, nhưng sau đó hắn bị Tanaka làm phiền đến mức  cuối cùng miễn cưỡng đồng ý.

Bằng cách này, Tanaka đã thực hiện nhiều kế hoạch dưới sự hướng dẫn của Nakamura Yuichi, và Matsumoto cuối cùng đã nhìn anh một lần và nói rằng họ có thể hẹn hò với nhau.

Tanaka vui mừng đến mức ngay lập tức mắng mỏ tất cả những chàng trai khác đang theo đuổi Matsumoto.

Đương nhiên, bản thân hắn bị đánh tơi bời, dù sao bản thân Tanaka cũng là một tên côn đồ có rất nhiều người không ưa hắn, trong đó có một số người theo đuổi Matsumoto.

Chẳng bao lâu sau, cả hai đã hẹn hò nhưng Tanaka bất ngờ bị đầu độc và chết khi cả hai đang ăn uống.

Sự việc xảy ra quá đột ngột,Matsumoto ngay lập tức bị cảnh sát coi là nghi phạm vì người này ngồi đối diện Tanaka, theo logic mà nói thì cô ta có nhiều thời gian và cơ hội đầu độc nhất!

Tuy nhiên, Shinichi đơn giản phủ nhận ý kiến này, thứ nhất vì không có ai về sớm nên không có thời gian để phạm tội, làm sao Matsumoto  có thể vào bếp trước để đầu độc?

Thứ hai, cô ấy đồng ý hẹn hò làm sao cô ấy có thể đầu độc người khác trong một buổi hẹn hò? Đây không phải là làm hại chính mình sao? Nếu cô ấy muốn giết người, tại sao không dùng lý do khác lừa họ vào một nơi yên tĩnh trong đêm khuya?

Thay vào đó, cô chọn cách làm đó ở nơi công cộng, điều này có phải là quá vô lý không? Matsumoto không có thời gia và động cơ giết người.

Tuy nhiên, cô kể rằng trước khi Tanaka qua đời, đã có người đến gặp cậu và dường như đó chính là bạn cùng lớp của cô, Nakamura Yuichi.

Vì vậy, cô hết sức nghi ngờ Nakamura Yuichi đã giết Tanaka  nên đã nhờ cảnh sát điều tra Nakamura Yuichi.

Vì vậy, cảnh sát đã hỏi về lý lịch gia đình và mạng xã hội của Nakamura Yuichi và nhận thấy không có bất kỳ vấn đề gì.

Tuy nhiên, mẹ của Tanaka luôn tin rằng Nakamura phải chịu trách nhiệm, cảnh sát nhiều lần giải thích rằng Nakamura  vô tội nhưng mẹ cậu không chịu nghe và muốn đưa Nakamura ra tòa.

Trong lúc tuyệt vọng, mẹ của Tanaka đã tìm đến Văn phòng Thám tử Mori với hy vọng mong manh và muốn Mori Kogoro giúp bà điều tra toàn bộ vụ án.

Nhưng Mouri Kogoro không tìm thấy gì sau nhiều ngày điều tra và gần như suy sụp,phải dựa vào việc uống rượu để xoa dịu tâm trạng. Hy vọng rượu có thể làm tê liệt tinh thần giúp ông thư giãn.

"Hưmm ~ Nhiệm vụ này quả thực có chút khó khăn. Chẳng trách Thám tử Mori trông như thế này." Shinichi vừa nhìn  vừa đánh giá.

"Đúng vậy, mặc dù khách hàng chỉ yêu cầu bố điều tra Nakamura Yuichi, nhưng bố không tìm thấy gì và không có cách nào để điều tra." Ran gật đầu.

"Shinichi,cậu nghĩ thế nào?" Ran nhìn Shinichi và thận trọng hỏi.

"À, vụ án này hình như là vụ án duy nhất mà mình quan tâm gần đây, có kết quả sẽ báo cho cậu biết, mình sẽ rời đi trước." Shinichi không muốn ở lại lâu nên đã tìm lấy cớ rồi bỏ đi.

"Vậy thì cảm ơn cậu, Shinichi."Ran nhìn Mori Kogoro và thở phào nhẹ nhõm.

" Không có gì. "

"Nakamura Yuichi...thú vị. Có vẻ như phải đến trường trung học Teitan trước đã. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro