Chương 43: Ngoại truyện Yuudachi ở nhà (phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chị cả Asahi (朝日) (Tóc đuôi ngựa)

Chị hai Mahiru (真昼)(tóc dài ngang vai)

Chị ba Yuudachi (夕立)(Tóc dài mặc định)

Em út Yoru. (夜留) ( Tóc ngang vai gợn sóng)

Anh trai Souji. (奏時)(Sisscon kiêm simp Yuudachi)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Khi chị trở về nhà, chị sẽ kể lại cho em. Vì vậy em hãy nghỉ ngơi nhé!".

"Đừng cố ép bản thân quá. Hãy gọi Mama nếu cảm thấy mệt một lần nữa nhé. Được chứ?"

"Vậy, Yuu-chan. Bọn chị sẽ đi ngay bây giờ.?"

"Vâng ạ. Được rồi, cảm ơn tất cả mọi người. Hẹn gặp lại."

Hiện tại đang là cuối tuần. (Vì bị ốm nên bé Yuu được nghỉ cả tuân, nhưng chuyến đi sở thú lại vào đúng hôm nay)

Tôi tiễn các chị em ra cửa, và khi không còn nhìn thấy lưng của họ nữa, tôi đóng cửa và bước về phòng của mình

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi bị ốm, cơn sốt của tôi đã giảm bớt. Tôi đã hoàn toàn hồi phục một chút như trước đây, vậy tôi đang cố có thể trở lại cuộc sống bình thường.

Chúng tôi đã được thông báo trước về chuyến đi, nhưng tôi buộc phải nghỉ lần tham quan này

Tôi đã cố gắng xin phép Papa và Mama cho tôi đi, nhưng họ đã từ chối.

Mặc dù tôi biết rõ điều đó là không thể nhưng nó vẫn khiến tôi có chút buồn.

A mou! Chúng ta hãy dừng nghĩ về chuyến đi tham quan nữa, hãy nghĩ rằng chúng ta có thể lăn vòng trên giường cả ngày ... Vậy, hãy làm điều đó...‎

Yoshh! Tôi sẽ trở về phòng của mình và tận hưởng sự thư giãn trong này hôm nay!


"Ahh, Yuudachi. Đúng lúc lắm"


". . .Hả? Có gì vậy Mama?"


"Con có thể đến đây một lúc được không."


Khi tôi đang quanh quẩn với suy nghĩ của mình đúng lúc đó. Mẹ tôi gọi tôi khi đang đi bộ xuống hành lang.

Tôi chạy đến chỗ Mama, người đang gọi tôi lại..." Và vì một lý do nào đó, Mama nắm chặt cổ tay tôi.

"M-Mama à?"


"Con có thể mặc cái này lên một lúc được không?"

Nói rồi, mẹ tôi lấy nó ra bằng tay kia mà bà không nắm được...


Tai mèo Katyusha.


". . ."


Chờ đã, không. Tsukkomi của tôi không thể bắt kịp. Trước hết, tại sao Mama lại bắt tôi mặc nó.

"Ừm... Mama?"

"Mẹ nghĩ con sẽ hoàn toàn đáng yêu khi mặc nó!."

Sau đó, Mama lấy ra một cái đuôi mèo từ hư không.

Uhh. . . . Mẹ?... Nghiêm túc tại sao mẹ lại có những thứ này? (chỗ này ẻm gọi bằng mẹ chứ không phải mama)

Tôi cảm thấy phải chạy trốn ngay bây giờ, nhưng... Mẹ đã nắm lấy cổ tay ngay từ đầu. Tôi không thể chạy trốn. Có lẽ bà ấy đã biết trước tôi sẽ chạy.

"À... Đúng rồi nó không dễ thương khi con đang mặc nó trong bộ pijama, vì vậy hãy tìm cho con một bộ nào quần áo dễ thương hơn nhé."

Và từ hư không xuất hiện ra một chiếc váy ngắn với xù lông ... Và đi kèm là một chiếc áo blouse với một dải ruy băng lớn trên ngực ...!


"Tsk!?"

"Ara! Yuudachi. Con đang muốn trốn thoát đúng không?"

Tôi đã cố gắng bỏ tay nắm của mẹ ra một cách tuyệt vọng, nhưng nó mạnh đến nỗi tôi không thể làm bất cứ điều gì.

Bây giờ chỉ còn lại tuyệt chiêu cuối cùng và siêu bí mật của tôi.


". . . Onegaii..."


Hehe đôi mắt cún con ướt nước mắt cộng thêm biểu cảm buồn rầu ngước nhìn lên , nó đã thành công hoàn toàn.

"Dahme~" (éo có chịn đó đâu)

K-Không được rồi Mama từ chối không thương tiếc khi tôi vừa nói hết câu.


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Và sau một vài phút

Tôi vừa hoàn thành xoa dịu sở thích cosplay kỳ lạ của Mama và được giải thoát khỏi Mama sau đó. Ngay khi vừa bước chân vào phòng, tôi nhảy lên giường.

Tôi nằm xuống thưởng thức mofumofu của giường một chút. Sau đó, tôi nắm lấy và đeo tai nghe để tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc này.

Tốt nhất là nghe nhạc khi bạn muốn quên đi một số điều khủng khiếp.

Vì vậy, hôm nay tôi quyết định nghe một số nhạc cổ điển thay vì im lặng như thông thường.


". . .Nhạc cổ điển vẫn thật sự hay sau một thời gian dàiiiiii . . . Fuu~"


Khi tôi lăn qua và nghe nhạc, mí mắt của tôi trở nên nặng nề. Có phải vì giọng điệu dễ chịu? Mắt tôi chớp liên hồi. Mắt của tôi ngày càng trở nên nặng nề hơn khi tôi nghe nhạc. Đây là giai điệu thư giãn. Vô thức mắt tôi nhắm lại.

Tôi không thể chịu cơn buồn ngủ này nữa, tôi đã đến giới hạn của mình.

". . . . ...".

So với kiếp trước, tôi ngủ nhiều hơn. Dù sao đi nữa... Oyasumi. (Yuu ngủ rất nhiều)


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Pov của Souji

"Con về rồi đây!"

"Chào mừng về nhà, Souji. Có một thứ mẹ muốn cho con nhìn này."

Khi vừa trở về nhà, tôi bắt gặp mẹ đang vẫy tay gọi tôi đến.

"? Đây là cái gì... WAAA!?!?! X-Xin lỗi mẹ. Bức ảnh này là gì!? . . ."


Tôi hoàn toàn bị mê hoặc bởi hình ảnh hoàn hảo này của Yuudachi với đôi tai mèo.


Tôi dán mắt vào bức ảnh và mẹ sau đó đã giải thích toàn bộ câu chuyện xung quanh bức ảnh này.


"Mẹ đang có chút thời gian rảnh rỗi, và con biết đấy. Nhìn Yuudachi kìa. Con bé không bao giờ muốn mặc quần áo dễ thương, phải không? Đó là lý do tại sao mẹ buộc phải mặc quần áo cho Yuudachi hôm nay. Không dễ thương sao?"


Vâng, em ấy thật sự rất dễ thương. Tuy nhiên, không có cách nào tôicó thể trả lời ngay lập tức trước mặt cha mẹ mình, vì vậy tôi cố xoay sở để vặn ra một từ thay thế.


". . . P-Phải!, đối với Yuudachi, em ấy khá dễ thương. "


"Mẹ sẽ đưa cho con bản sao này nếu con muốn..." Vậy con có muốn nó không không?"

Tất nhiên là tôi muốn rồi.

"Con sẽ lấy một cái ngay lập tức! Ý con là. Bởi vì nó quá bất thường."

"Được rồi, mẹ sẽ cho con... cái này. Được chứ?"

" Vâng! Cảm ơn mẹ rất nhiều! vậy thì con đã xong việc ở đây rồi!"

Tôi muốn kiểm tra cẩn thận bức tranh này càng sớm càng tốt. Vậy tôi chạy trong khi hình ảnh đó ở trong đầu tôi. Tôi vô tình hét lên bước vào phòng với niềm vui sướng.


Pov của mẹ


" Ahh, tình yêu bị cấm đoán. . . Chúc may mắn Souji".


Tôi mỉm cười khi nhìn Souji chạy lon ton về phòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro