By your side

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả:ennuitea





"A!"

Ở phía sau,một cậu bé có mái tóc nâu nghe thấy một tiếng kêu đau đớn nho nhỏ, cậu hơi giật nảy mình. Đôi mắt nâu to tròn của cậu bé càng mở rộng hơn hơn, chỉ có điều lần này nó tràn ngập sự hoảng sợ và sợ hãi.

Cậu bé tóc nâu quay lại, mặc dù hơi vấp ngã, và chạy đến nơi phát ra tiếng hét.

"Chuuya-chan!" Cậu bé cất tiếng gọi.

"Chuyện gì vậy?"

Cậu bé có mái tóc đỏ nhìn lên, đôi mắt xanh ngọc đầy vẻ hung dữ. "Không có gì."

"Cậu không ổn đâu, Chuuya!"  cậu bé tóc nâu tinh ý, đã nhìn thấy đầu gối đầy máu của Chuuya. Người mà vừa nói vừa quay đi, để mái tóc dài che mắt.

“Tôi đã nói rồi, Dazai, không có gì đâu,” Chuuya bĩu môi, khoanh tay.

Cậu bé tóc nâu - Dazai - ngồi xổm xuống, quay đầu Chuuya về phía mình. Nhìn thẳng vào là đôi mắt to, xanh lam lấp lánh nước mắt. "Chuuya, tôi sẽ cõng cậu về nhà, được không?"

"Nhưng..nhưng nếu Mama Kouyou nhìn thấy điều này, mama sẽ mắng tôi vì không cẩn thận..." Môi của Chuuya run lên, nước mắt như muốn trào ra.

Dazai cố gắng hết sức để mỉm cười an ủi. "Đừng lo lắng. Tôi chắc chắn Papa Mori sẽ thuyết phục cô ấy không mắng mỏ cậu."

"Có thật không?" Chuuya có vẻ bình tĩnh hơn một chút.

"Thật đấy. Bây giờ, nhảy lên lưng tôi, Chuuya." Dazai quay lại và vỗ nhẹ vào lưng mình.

Một cách miễn cưỡng, cậu bé nhỏ hơn trèo lên lưng Dazai và để Dazai vòng tay qua chân cậu.

Đối với Chuuya,cậu cảm thấy lưng của Dazai  rất an toàn, như thể Dazai có thể ở lại đây mãi mãi và sẽ không có nguy hiểm nào có thể đến được với họ. Một bến cảng luôn và sẽ luôn đáng tin cậy và an toàn.

Tuy nhiên, khi cậu bé tóc đỏ nhận thấy sự gần gũi của mình với cậu bé tóc nâu, Chuuya thấy má mình đỏ dần lên. Chúng càng lúc càng nóng lên và cậu bé không biết làm thế nào để ngăn điều đó lại .

Chuuya nhỏ cũng không hoàn toàn hiểu tại sao trái tim mình lại đập nhanh như vậy. Nhưng Chuuya biết rằng đó là do Dazai.

Chuuya vùi đầu vào vai Dazai, khẽ rên rỉ. Cậu ấy hy vọng rằng Dazai không nhận ra đôi má đỏ bừng của cậu lúc này.

Cậu bé tóc nâu ậm ừ tò mò, quay lại nhìn cậu bé tóc đỏ. Chuuya vùi mặt vào cổ Dazai.

"Chuyện gì vậy?" Dazai dừng lại.

"Không có gì." Chuuya không nhìn lên. Thay vào đó, cậu ấy chọn dùng một giọng điệu cáu kỉnh hơn. "Cứ tiếp tục đi, Dazai."

Chuuya nghe thấy Dazai cười khúc khích, âm thanh khiến làn da dưới ngón tay của Chuuya run lên, một giai điệu vui tai vang lên bên tai cậu. "Được rồi được rồi."

Chuuya không hề cảm thấy đôi má nóng bừng của mình dịu đi chút nào trong suốt chuyến đi về nhà. Vì vậy, cậu tiếp tục rúc vào vai Dazai.

Dazai có mùi thơm , Chuuya nghĩ.

"Tôi thơm không?" Dazai nhìn lại.

Chuuya vội che miệng, tròn mắt ngạc nhiên. Cậu vừa nói ra miệng à?

"Ừ, tôi chắc chắn là có," Dazai nở một nụ cười toe toét. "Papa Mori luôn mua cho tôi dầu gội đầu có mùi dâu tây."

Mặt của Chuuya càng đỏ hơn. "Tôi không có nói như vậy..."

"Tôi cá rằng tóc của Chuuya sẽ có mùi như cam."

"Hả?" Cậu bé ngạc nhiên nói. "Làm sao cậu biết?"

"Chậc chậc. Tóc của cậu màu đỏ cam."

Dazai đảo mắt. "Cam cũng là loại trái cây yêu thích của tôi. Và , điều đó có nghĩa là Chuuya là người tôi yêu nhất trên thế giới!"

Khuôn mặt của Chuuya lúc này đỏ như một quả cà chua.

"T ... thật sao?" Chuuya nói lắp bắp. "Tôi là ... người cậu yêu nhất trong thế giới rộng lớn?"

Dazai cười. "Tất nhiên! Tôi yêu Chuuya  rất nhiều!"

Chuuya bẽn lẽn cười một mình, rúc vào mái tóc thơm mùi dâu tây của Dazai. Cậu hít một hơi thật sâu mùi hương ngọt ngào. "Tôi ... cũng vậy. Tôi thích Dazai rất nhiều."

"Hả? Vậy chúng ta hứa nhé?" Dazai gợi ý.

"Hứa như nào?"

Dazai hắng giọng. "Tôi,Dazai Osamu, xin thề rằng tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu, Nakahara Chuuya."

Chuuya  nhìn ra khỏi mái tóc của Dazai và thì thầm, "Tôi, Nakahara Chuuya, thề rằng tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu, Dazai Osamu."

Dazai cười rạng rỡ. "Hứa nhé?"

"Ừm."

Nụ cười của Chuuya càng nở rộng hơn, và cậu ấy gục đầu vào những lọn tóc nâu quen thuộc.

Hiện tại, mọi thứ đều ổn. Cả hai đều hy vọng rằng nó sẽ vẫn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro