Chương 24: Đối với tôi, cậu rất đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với chuyện Từ Hiểu Tĩnh và Dương Sương theo dõi tôi, tôi cũng không phát hiện.

Sau khi lấy được vòng tay đã được đóng gói xong, tôi liền lập tức rời khỏi trung tâm thương mại Hằng Long.

Ban đầu tôi định quay lại khách sạn Marriott để tặng quà cho Chu Thái Vi.

Tuy nhiên khách sạn và trường học lại nằm hai hướng khác nhau.

Suy nghĩ một chút, nếu ngày mai còn phải gặp mặt Chu Thái Vi, vậy ngày mai tặng quà cũng được.

Trở lại trường học, trong ký túc xá không có một bóng người.

Cũng không biết tên Lưu Văn Bân kia sau khi tỉnh ngủ đã chạy đi đâu.

Tôi đem quần áo mua được thu dọn qua loa, nhìn đồng hồ một chút, liền định đi đến phố ăn vặt ở công trường.

Mỗi trường đại học chắc chắn đều sẽ có một con phố ẩm thực gần đó, đại học Lôi Trạch cũng không ngoại lệ.

Phố ăn vặt nằm ở vị trí cửa sau của trường học, ẩn chứa rất nhiều cửa hàng nhỏ, tuy rằng hẻo lánh, nhưng quanh năm đều vô cùng náo nhiệt.

Tôi chọn đại một cửa hàng trên phố ăn vặt, liền giải quyết bữa cơm tối của mình.

Lúc này, đã là hơn tám giờ tối.

Dòng người trên phố thật đông đúc, các loại biến hiệu đèn neon lấp lánh đủ mọi màu sắc.

Lúc này cũng không làm gì, nên tôi liền đi về phía trước dọc theo phố ăn vặt.

Cuối con đường vô cùng hẻo lánh, hai bên của con hẻm này có rất nhiều tiệm net, quán rượu và khách sạn giá rẻ.

Mỗi cuối tuần, những đôi tình nhân không có nhiều tiền sẽ lựa chọn những phòng không cách âm của khách sạn giá rẻ.

Hơi có tiền một chút, tất nhiên sẽ đi những chuỗi khách sạn tốt một chút.

Đáng tiếc, bốn năm đại học của tôi còn chưa từng được trải nghiệm cảm giác dẫn bạn gái đi thuê phòng.

Tôi tiện tay châm cho mình một điếu thuốc, vừa đi vừa nhìn từng đôi tình nhân nằm tay nhau đi vào khách sạn.

Đúng lúc này, tôi mơ hồ nghe được phía trước truyền đến tiếng cãi nhau của đôi nam nữ.

Truyền đến tai tôi chính là giọng nói phẫn nộ của một phụ nữ: "Khốn nạn, tôi sẽ không đi với cậu đến những nơi như thế này!"

Giọng nói này hình như có chút quen thuộc.

Tôi khẽ nhíu mày, không khỏi bước chậm lại, cố ý lắng nghe.

“Nếu cô cảm thấy những khách sạn này quá rách nát, tôi có thể dẫn cô đến khách sạn năm sao, chỉ cần đêm nay cô ngủ với tôi, có được không?"

Giọng nói của người đàn ông rất dâm tà, không hể che giấu dục vọng của mình, "Đừng vội cự tuyệt. Dù sao cô là người hại chết anh của tôi, tôi cũng không nói gì, chẳng qua là muốn cô ở cùng tôi một đêm mà thôi. Anh tôi không hưởng thụ được, tôi sẽ thay anh ấy hưởng thụ. Cô cũng không thiệt thòi đâu, chị dâu à."

“Tôi nói lại lần nữa, anh của cậu chết không phải lỗi của tôi! Cậu mau cút đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu, cũng không muốn nhìn thấy bất kì kẻ nào trong Chu Gia các cậu nữa!" Người phụ nữ phẫn nộ như đã đến cực hạn, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy.

Giọng nói của người đàn ông cũng lạnh xuống, lộ ra vẻ không kiên nhẫn, "Đây là cơ hội cuối cùng tôi cho cô, tôi khuyên cô thức thời một chút, nếu không tôi có rất nhiều cách để làm cho cô thân bại danh liệt! Tốt nhất cô nên suy nghĩ thật kỹ, Y Yên Mi!"

Y Yên Mi?

Là cô Y!

Tôi sửng sốt, sau khi phản ứng lại nhanh chóng chạy về phía phát ra giọng nói.

Chuyển qua khúc quanh, tôi nhìn thấy trong ngõ nhỏ sâu thẳm đen tối đó, cô Y đang đứng đối diện với một thanh niên.

Thanh niên kia mặc âu phục màu xám, hai mắt tham lam nhìn chằm chằm vào Y Yên Mị, giống như hận không thể dùng ánh mắt lột sạch quần áo của cô ấy.

Vẻ mặt Y Yên Mị rất phẫn nộ, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, lại cố nén không cho nó rơi ra, lạnh giọng nói: "Chu Vĩ Thắng, cậu chính là một tên súc sinh không hơn không kém!"

"Con điểm thối tha, cô còn dám mắng tôi?!"

Thanh niên vẻ mặt đột nhiên trầm xuống, giơ tay lên định đánh vào mặt Y Yên Mị.

"Bốp!"

Tiếng bốp giòn tan vang lên trong con hẻm nhỏ yên tĩnh và sâu thẳm.

Trên khuôn mặt trắng nõn của Y Yên Mị hiện ra một dấu bàn tay hồng hồng, mái tóc cũng trở nên lộn xôn.

Cảnh tượng trước mắt, làm lửa giận trong lòng tôi bốc lên, xông thẳng lên phía trước.

Tất cả sự cảm kích đối với cô Y, vào giờ phút này đột nhiên biến thành lòng phẫn hận đối với thanh niên kia.

"Mẹ kiếp!"

Tôi nổi giận gầm lên một tiếng, nhấc chân liên hướng thanh niên kia đạp tới.

Trong hẻm nhỏ, Y Yên Mị cùng thanh niên kia theo bản năng quay đầu nhìn lại.

"Mẹ nó!" Thanh niên nhìn tôi giống như hố điên xông tới, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh hãi, liên tục lui về phía sau, "Đừng lại đây, con mẹ nó cậu là ai vậy hả?!"

“Lão tử tao là ông nội mày!”

Tôi lần nữa gầm lên, chạy được một nửa liền trực tiếp phi thân nhảy lên, đá một chân vào bụng của thanh niên kia.

Thanh niên kia lào đảo lui về phía sau rồi ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu rên thống khổ.

Tôi vẫn không chịu buông tha, sau khi rơi xuống đất thuận thế nhặt nửa cục gạch trên mặt đất lên, không chút do dự đập vào đầu hắn.

"Mày điên rồi à? Con mẹ nó, lão tử tao căn bản không quen mày!" Thanh niên rõ ràng đang rất sợ, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ, theo bản năng nghiêng đầu né tránh.

Cục gạch mang theo tiếng gió nặng nề, đập rất mạnh vào vai của hắn.

"Á!" Thanh niên phát ra tiếng kêu đau đớn thê thảm, lúc này hắn ta bất chấp mọi thứ xung quanh, sau khi đứng dậy liền chạy trốn ra khỏi con hẻm nhỏ.

Tôi giơ cục gạch còn muốn đuổi theo, lại bị Y Yên Mị gọi lại.

“Trần Thiên Vị, đừng đuổi theo!"

Nghe được giọng nói của Y Yên Mị, tôi dừng bước lại, nhìn thanh niên kia vừa lăn vừa bỏ chạy ra khỏi hẻm nhỏ, biến mất trong tầm mắt của tôi.

Tôi lúc này mới xoay người lại, ném cục gạch xuống đất, đi về hướng Y Yên Mị, thân thiết hỏi: "Cô Y, cô không sao chứ?"

"Không... Không sao."

Y Yên Mị nghiêng mặt, không muốn tôi nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy.

Nhưng dưới ánh đèn đường mờ nhạt, tôi lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Mái tóc của cô có chút lộn xộn, vẻ mặt oan ức rất đáng thương, trong đôi mắt chan chứa đầy nước mặt, lại quật cường không chịu chảy ra.

So với mọi khi, lúc này cô ấy hoàn toàn không có cảm giác lạnh lùng như trước, giống như là bị lột mất vỏ bọc cứng rắn bên ngoài, lộ ra nội tâm nhu nhược đáng thương vậy, làm tôi cảm thấy vô cùng đau lòng.

Đặc biệt là khi tôi nhìn thấy dấu bàn tay hồng hồng trên mặt cô ấy, lửa giận trong lòng càng không nén được mà bốc lên.

"Cô Y, cô nói cho tôi biết vừa rồi người đó là ai, tôi sẽ đi giết chết tên khốn nạn đó!" Tôi trầm giọng hỏi.

Y Yên Mị nghe vậy sửng sốt, tiếp theo đột nhiên nhoẻn miệng cười, "Xùy!"

Chỉ một thoáng, giống như hoa tươi nở rộ trong ngày đông, đẹp đến mức khiến tôi ngây ra, khiến cả bầu trời đêm đều trở nên tươi đẹp lấp lánh.

Đẹp quá...

Đây hình như là lần đầu tiên tôi thấy cô Y cười.

Nụ cười như bức tranh ngày xuân, khiến tôi nhìn không chớp mắt hồi lâu.

Y Yên Mị định thần lại, thu lại nụ cười, nâng tay sửa sang lại mái tóc, sau đó trở lại bộ dạng lạnh lùng như ngày xưa.

"Cảm ơn cậu vừa giúp tôi. Nhưng mà chuyện này không liên quan đến cậu, tôi sẽ tự mình xử lý." Y Yên Mị nói: "Thời gian không còn sớm nữa, cậu mau trở về ký túc xá đi."

Nhưng tôi có thể nhìn ra được, cô ấy chỉ là đang đem bị thương, phần nộ cùng oan ức toàn bộ giấu vào đáy lòng mà thôi.

Cô ấy tự khoát lên mình một vỏ bọc vô cùng cứng rắn bên ngoài, tạo nên hình ảnh một cô gái rất là mạnh mẽ, quật cường và cô độc.

Cô ấy càng như vậy, càng khiến cho tôi cảm thấy vô cùng đau lòng.

Tôi trầm mặc một hồi, sau đó chậm rãi nói: "Cô Y, nếu cô muốn tìm một người nào đó có thể trò chuyện, lúc nào tôi cũng sẵn sàng. Có đôi khi, đem tất cả chua xót nuốt vào trong bụng, chẳng thà nói ra sẽ tốt hơn một chút, cô cảm thấy thế nào?"

Lông mi của Y Yên khẽ run, sâu trong đáy mắt hình như gợn lên một cơn sóng, nhưng vẫn nghiêng mặt, không để cho tôi nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, nhẹ giọng nói: "Cô biết rồi, cảm ơn cậu, mau trở về đi."

Haiz. Trong lòng tôi khẽ thở dài, xoay người rời đi.

Nhưng ngay khi tôi sắp ra khỏi con hẻm, cô ấy lại đột nhiên gọi tôi lại.

“Đợi đã.”

Tôi xoay người, nhìn về phía cô ấy.

Cô ấy có chút bối rối và do dự, cúi thấp đấu, một hồi lâu mới mở miệng nói: "Hay là tôi mời cậu ăn một bữa cơm nhé?"

Tôi nhếch miệng cười nói: “Tôi vừa ăn rồi."

Y Yên Mị nhịn không được liếc tôi một cái, như là giận dỗi nói: "Vậy tôi mời cậu uống bia được chưa? Sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp rồi, đừng nói với tôi ngay cả rượu cậu cũng không biết nhé."

Giọng nói có chút giận dỗi này, cộng thêm nét quyến rũ trời sinh, đủ làm cho bất kỳ đàn ông nào đều xao động.

“Được.” Tôi đồng ý không chút do dự. Rất nhanh, chúng tôi đã đến một quán bar âm nhạc gần trường học.

Nói là quán bar, thật ra giống quán cà phê hơn.

Bên trong quán bar không có bàn riêng, tất cả đều là ghế dài dính vào quầy bar, ánh đèn lờ mờ, có chút yên tĩnh, trên sân khấu có ca sĩ đang hát tình ca êm ái.

Thích hợp cho bạn bè nói chuyện phiếm, hoặc là tình nhân hẹn hò.

Ngồi xuống một góc, Y Yên Mị gọi một hơi vài chai bia, lại gọi thêm một ít đồ ăn vặt.

Tôi nhìn cả bàn đều là bia, không khỏi âm thẩm líu lưỡi, nói: "Gọi nhiều như vậy, uống hết sao?"

“Đương nhiên là uống hết rồi.”

Y Yên Mị trực tiếp mở hai chai bia, đem một chai đầy tới trước mặt tôi, sau khi dừng một chút, cười khổ nói: “Thật không ngờ có một ngày tôi lại cùng học sinh của mình ngồi uống bia, hơn nữa người này lại là cậu."

Tôi cầm lấy chai bia, cười hỏi: "Là tôi thì sao?"

Y Yên Mị nhấp một ngụm bia, lẩm bẩm nói: "Bởi vì cậu đối với tôi mà nói, rất đặc biệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro