Chương 25: Cậu có muốn nghe một câu chuyện không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất đặc biệt?

Tôi đang cầm ly bia lên thì sửng lại một chút, trong lòng khó tránh khỏi sự nghi hoặc và hiếu kì.

Chẳng lẽ nói cô Y thích tôi?!

Cô ấy đối với tôi có một thứ tình cảm khác?!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, liền trực tiếp bị chính tôi phủ nhận.

Đùa gì thế?! Cô Y chính là nữ thần được tất cả nam giáo viên và nam sinh trong trường theo đuổi.

Người theo đuổi cô có thể đi vòng quanh trường hai vòng, trong đó không thiếu các thanh niên tài sắc vẹn toàn, gia thế đều rất tốt.

Cô ấy dựa vào cái gì mà thích một học sinh nghèo như tôi.

Tự tin thì tốt, nhưng không thể tự tin một cách mù quáng như vậy.

Tôi cười cười, vừa định nói chuyện, chỉ thấy Ý Yên Mị lại cầm lấy ly bia lên và ra hiệu với tôi.

Rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể nâng ly lên cụng với cô ấy, sau đó uống một hơi cạn sạch bia trong ly.

Liên tiếp hai ly, một chai bia đã nhìn thấy đáy.

Tửu lượng của Y Yên Mị hiển nhiên cũng không tốt, lúc này khuôn mặt đã trở nên đỏ hồng, ánh mắt cũng có chút mê ly.

Cô ấy nhìn về phía tôi, do dự một lát, sau đó mở miệng hỏi: "Có hứng thú nghe một câu chuyện không?"

“Đương nhiên.” Tôi nhận lấy bìa, gật đầu.

Y Yên Mị rót bia vào ly, lại ném hai cục nước đá vào, sau đó mới chậm rãi nói: "Tôi là con của một gia đình đơn thân, vừa sinh ra không bao lâu, ba đã chết, sức khỏe của mẹ cũng không tốt, không có công việc cố định, chỉ có thể dựa vào việc nhặt ve chai để nuôi sống tôi."

"Khi đó, tôi và mẹ ở trong một khu ổ chuột, nhà cửa bị dột khắp nơi, chỉ có thể miễn cưỡng che mưa qua ngày, đến mùa đông, phải lấy ván gỗ đóng lại các lỗ thủng, nếu không sẽ bị chết cóng."

"Đồ ăn hàng ngày là rau luộc, không có một chút dầu mỡ, cho nên tôi bị suy dinh dưỡng từ nhỏ, vừa gầy vừa ốm yếu. Quần áo và giày dép, đều là nhặt đồ bỏ đi của người khác, không cái nào là mặc vừa cả, có những cái áo rất to, mặc vào như đắp mềm vậy.”

Y Yên Mị nhẹ giọng nói.

Nghe xong khúc dạo đầu của câu chuyện, tôi liền hít ngược một hơi thật sâu.

Bởi vì, tôi cũng đã từng trải qua cuộc sống như vậy.

Khi còn bé, tôi đã từng lang thang bên ngoài rất lâu.

Khi đó ngay cả chỗ ở cũng không có, chỉ có thể ngủ ở dưới gầm cầu, mỗi ngày ăn không no bụng, thậm chí còn phải gia nhập với những người ăn mày khác để đi xin ăn cho dễ.

Cho đến sau này được đưa vào cô nhi viện, mới được yên ổn một chút.

Tôi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chạm cốc với Y Yên Mi.

Y Yên Mị uống cạn bia, tiếp tục nói: "Tình cảnh như vậy, kéo dài đến lúc tôi bảy tuổi và tôi đi học tiểu học. Mẹ tôi không có tiến cho tôi đi học, cũng biết nếu chỉ dựa vào một mình bà, rất khó nuôi lớn tôi, cho nên bà đã đi bước nữa, lập gia đình với một người khác."

Nói đến đây, Y Yên Mị nhìn về phía tôi, nói: "Mẹ tôi rất đẹp! Tuy rằng đã kết hôn, còn mang theo đứa con ghẻ như tôi, nhưng xung quanh khu ổ chuột vẫn có không ít đàn ông muốn cưới mẹ tôi."

Tôi nhìn Y Yên Mị xinh đẹp vô song, gật gật đầu.

Con gái đã xinh đẹp như vậy, mẹ chắc chắn cũng sẽ không kém.

"Cha dượng của tôi họ Vương, bán cá ở chợ, hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng khá xấu xí, bởi vì ông ấy bị què, người khác đều gọi ông ta là Vương Qua Tử. Ưu điểm duy nhất của ông ta chính là tính cách thật thà và an phận." Y Yên Mị nói tiếp: "Mẹ tôi cũng thích điểm này của ông ta. Không mong gì khác, chỉ mong ông ta có thể đối xử tốt với mẹ con chúng tôi, để cho chúng tôi có một mái nhà, như vậy là đủ rồi."

"Lúc mới bắt đầu cuộc sống đúng là cải thiện tốt hơn. Chúng tôi chuyển vào nhà bố dượng, tuy chỉ có một phòng ngủ một phòng khách, nhưng đối với tôi lúc đó mà nói, giống như thiên đường. Tôi ở nhà không bị dột, có quần áo mới mặc, mỗi ngày đều có thể ăn no, còn có thể đến trường học."

"Nhưng theo thời gian, cha dượng của tôi bắt đầu dần dần bộc lộ bản tính của mình... lười biếng làm việc, ham mê cờ bạc, thậm chí là bạo lực gia đình."

"Lần đầu tiên ông ta động thủ đánh mẹ tôi ngay trước mặt tôi. Mẹ tôi lo tôi bị sợ hãi, liền ôm tôi thật chặt, lúc bị đánh cũng không dám phát ra tiếng."

“Từ đó về sau, mỗi lần cha dượng tôi đánh bạc thua tiền trở về, đều trút giận lên đầu mẹ tôi, càng đánh càng tàn nhẫn.”

"Ông ta suốt ngày đi đánh bạc nên cả ngày không ở nhà, đồ đạc trong nhà cũng dần bị bán sạch. Sau đó, ông ta thường xuyên đưa những người đàn ông xa lạ về nhà, nói là bạn của ông ta. Mỗi lần như vậy, sắc mặt mẹ tôi đều trở nên rất khó chịu, mà cha dượng tôi lúc nào cũng tìm cớ đuổi tôi ra ngoài."

"Sau này tôi mới biết, ông ta ở bên ngoài đánh bạc thua không có tiền trả, cho nên liền dẫn người khác về nhà, bắt mẹ tôi dùng thân thể để gán nợ, một lần... 50 tệ. Ông ta đe dọa mẹ tôi nếu không đồng ý thì ông ta sẽ bán tôi đi. Cho nên mẹ tôi chỉ có thể yên lặng chịu đựng..."

Nghe đến đó, tôi nhịn không được nằm chặt chén rượu trong tay, lửa giận trong lòng dâng lên.

Trên đời này sao lại có loại cầm thú như vậy chứ!

Tôi nhìn về phía Y Yên Mị, trong ánh mắt tràn đầy sự đau lòng.

Y Yên Mị dường như lâm vào trong hồi ức, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ đau khổ, cứ uống hết ly này đến ly khác.

"Mẹ tôi vốn tưởng rằng, bà chịu đựng như thế có thể đổi lấy một cuộc sống bình thường cho tôi. Nhưng điều không ngờ tới là, ông ta cuối cùng cũng nhắm tới tôi."

“Ngày đó, cũng là sinh nhật mười bốn tuổi của tôi."

"Cha dượng tôi đột nhiên say khướt trở về nhà, không vì lý do gì mà đánh mẹ tôi một trận, sau đó trực tiếp xông vào phòng tôi. Lúc đó tôi sợ hãi tột cùng, bởi vì tôi nhìn thấy hai mắt của ông ta láo liên nhìn khắp người tôi, ánh mắt đó tràn ngập dục vọng không chút che giấu."

"Ông ta giống như phát điên nhào tới xé quần áo của tôi, giống như con dã thú phát tình, nói nuôi tôi nhiều năm như vậy, hôm nay phải thu một phần lãi suất, sau đó sẽ đem tôi bán vào kỹ viện. Tôi liều mạng giãy dụa, mẹ tôi cũng xông vào cứu tôi, dưới tình thế cấp bách mẹ tôi đã dùng bút chì đâm vào mắt ông ta"

Nói tới đây, thân thể Y Yên Mị nhẹ nhàng run lên, dường như khi hồi tưởng lại chuyện cũ, vẫn không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi.

Cô ấy uống một hơi cạn sạch nửa chai bia còn lại. Mà trước mặt cô ấy, từ khi nào đã hết sạch bốn năm chai bia.

"Cha dượng tôi chết ngay tại chỗ, mẹ tôi cũng bị kết án tù. Bởi vì sức khỏe quá yếu, hai năm sau cũng chết ở trong tù. Tôi ngay cả gặp mặt mẹ lần cuối cũng không thực hiện được."

Trong đôi mắt của Y Yên Mị tràn đầy bi thương, nói "Từ đó về sau, tôi trở thành cô nhi. Vừa đi học vừa đi làm thuê nuôi sống bản thân. Sau đó, tôi lên đại học, còn thi đậu nghiên cứu sinh. Lúc học nghiên cứu sinh tôi cũng có bạn trai, nhưng tôi cũng không thích anh ấy, chỉ là cảm thấy đến tuổi nên yêu đương nên cũng muốn thử."

"Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, tôi được giữ lại trường để dạy học. Bạn trai của tôi cũng không tệ, nên hai chúng tôi quyết định kết hôn. Mọi thứ dường như bắt đầu tốt hơn, tôi nghĩ rằng từ nay về sau sẽ là một khởi đầu mới!"

Nhưng mà, Thượng Đế có thể cảm thấy tôi không đủ bi thảm, vẫn không chịu buông tha cho tôi.

"Ngày thứ hai sau khi tôi kết hôn, chồng tôi bị tai nạn xe cộ và chết bất ngờ. Cha mẹ anh ấy coi tôi là sao chổi, cảm thấy do tôi mang xui xẻo đến, hại chết con trai bọn họ. Em trai chồng tôi có mưu đồ với tôi, sau khi bị từ chối thì thẹn quá hóa giận, ở trong trường học suốt ngày bịa đặt, nói tôi là một con điếm ai cũng có thể xem là chồng."

"Thậm chí ngay cả người chồng đã chết của tôi, cũng không phải người tốt lành gì. Tôi nhận được điện thoại của cục cảnh sát mới biết được, anh ta gạt tôi ở bên ngoài chơi gái, đánh bạc, hít thuốc phiện, thậm chí còn bị bắt vào tù nhiều lần. Quan trọng nhất là, anh ta lén dùng chứng minh thư của tôi để vay rất nhiều tiền, cho đến khi ngân hàng gọi cho tôi, tôi mới biết hóa ra tôi còn phải gánh một khoản nợ khổng lồ. Mấy chục năm tiền lương của tôi cộng lại cũng không đủ trả!"

"Tôi hiện tại.... chỉ là đang sống theo quán tính mà thôi, cố gắng bình tĩnh và lạnh lùng sống hết cuộc đời này, sau đó ở thời điểm đáng chết mà chết đi."

Y Yên Mị cười haha, lại một lần nữa uống cạn bia trong ly.

Lúc này cô ấy đã hoàn toàn lâm vào trạng thái say xìn, một tay chống má, thân thể thoáng có chút lay động, khuôn mặt đỏ như quả táo chín, ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp.

Tôi thở dài, ngăn bàn tay đang tính cầm chai bia của cô ấy lại, "Cô Y, cô không thể uống nữa."

“Tôi không say, tên tiểu tử nhà cậu, làm sao có thể quản cô giáo của cậu hả?"

Y Yên Mị đấy tôi ra, lắm bắm mở thêm một chai nữa, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía tôi, say khướt hỏi: "Biết lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, tôi có cảm giác gì không?"

Không đợi tôi trả lời, cô ấy đã nói tiếp: "Đó là ở căn tin của nhà trường. Tôi nhìn thấy cậu nhặt cơm thừa của người khác bỏ lại, lúc ấy trong căn tin có rất nhiều người, nhưng mặt cậu không chút biến sắc, từng ngụm từng ngụm nhét cơm thừa vào trong miệng."

“Không quan tâm ánh mắt của người khác, chỉ vì hai chữ, tồn tại!"

"Lúc ấy tôi cảm thấy .... Tôi giống như thấy được chính mình."

“Thời khắc đó, tôi thấy rung động."

“Cho nên, từ đó về sau, tôi vẫn cứ âm thầm để ý đến cậu."

“Sau đó tôi dần dần phát hiện, những gì cậu từng trải qua y hệt tôi, nhưng cậu thật sự mạnh mẽ và kiên cường hơn tôi rất nhiều.”

“Cậu gặp phải tình cảnh khó khăn, chưa bao giờ sợ hãi mà lùi bước, càng không chấp nhận vận mệnh, mà nghĩ mọi cách, tích cực cố gắng để sống sót, ở trên người cậu, giống như chưa bao giờ nhìn thấy sự tuyệtvọng."

“Cứ mỗi lần nhìn thấy cậu, tôi đều cảm thấy có một sức mạnh vô hình.”

“Dần dà, cậu giống như đã trở thành một phần sinh mệnh của tôi, không, là trở thành ánh mặt trời của tôi."

“Mỗi khi nhìn thấy cậu, tôi mới có thể dũng cảm mà tiếp tục sống trên thế giới lạnh lùng và bi thảm này."

“Nếu như không có cậu, tôi có thể đã sớm...”

Y Yên Mị thì thào không nghe rõ lời, sau đó liền gục xuống bàn mà ngất đi.

Tôi thở dài thật sâu, nhịn không được đưa tay sờ sờ mái tóc mềm mại của cô ấy.

“Tôi rất vinh hạnh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro