chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngẩn người, từ từ quay sang, vẻ mặt Trang Tự cũng lạnh như giọng anh. Bàn ăn bỗng lặng ngắt, không khí thoải mái vui vẻ trước đó đột nhiên biến mất.

"Không phải...", một lúc sau, tôi thốt ra hai chữ, muốn giải thích rằng thực ra không phải tôi kén chọn, chỉ là tiện miệng nói ra những lời mà nhân viên ở đó than vãn khi còn thực tập thôi. Nhưng câu đó nói ra nghe càng giống ngụy biện.

Tôi im thít.

"Tại sao không tự tìm việc, cứ ở bên cạnh cha mẹ làm tầm gửi không thấy xấu hổ à?"

"...", tôi kìm nén một lúc lâu, nói, "Không thấy".

Anh không nói nữa, đôi mắt đen láy nhìn tôi như tỏ vẻ thất vọng.

Tôi ủ rũ gõ đũa. Suy nghĩ muốn làm bạn bình thường cũng được trước đó quả nhiên là chỉ có mình tôi muốn, từ đầu đến cuối Trang Tự không ưa tôi. Chúng tôi cho dù là bạn cũng là kiểu mười vạn tám ngàn dặm chẳng có gì chung cả.

"Trang Tự", Tư Tịnh cắt ngang, "Cậu nói thế rất vô lý, nhiều người đều như thế, có phải một mình Hy Quang đâu."

"Thế à? Tôi chỉ quen mình bạn ấy", anh ngừng lại, trong giọng nói vẫn có vẻ nghiêm túc thường thấy. "Hơn nữa tôi thực sự nghĩ vậy."

"Thịt heo chưng đây!", nhân viên phục vụ hô lớn, mang phần thịt của tôi ra, món ăn của những người khác cũng lần lượt đem lên, Tư Tịnh muốn chuyển chủ đề nên nói lảng sang chuyện khác.

Tôi ăn xong liền viện cớ bỏ chạy. Bữa ăn này đã khiến tôi biết thế nào gọi là ăn mà không biết mùi thịt.

Mấy hôm sau tôi chỉ chạy vòng vòng ba điểm là thư viện, ký túc xá và nhà ăn. Khi thực sự bắt tay vào viết luận văn tôi mới nhận ra luận văn tốt nghiệp khó viết hơn mình nghĩ nhiều, hoàn toàn không giống những bài luận kiểu đối phó vào cuối mỗi năm. Một tháng ngắn ngủi không kịp, đặc biệt là đối với dạng người bình thường không chịu tích lũy, học mấy môn chuyên ngành thì tệ hại như tôi.

Nhưng bây giờ bực bội buồn bã cũng không kịp, đành mỗi ngày cần cù chạy đến thư viện.

Chớp mắt đã cuối tháng.

Tối hôm đó trong phòng chỉ còn tôi và Tiểu Phượng, tôi nằm bò ra giường nghiên cứu tài liệu, Tiểu Phượng hát ngân nga, gõ hồ sơ lý lịch trên laptop của tôi.

Lát sau, tôi buồn chán đẩy đống tài liệu làm tôi nhức đầu hoa mắt ra, bắt chuyện với Tiểu Phượng, "Chẳng phải cậu đã thi đậu nghiên cứu sinh hay sao, còn đi ngày hội tuyển dụng làm gì?".

"Xem thử có cơ hội tốt hơn hay không", Tiểu Phượng vừa trả lời vừa gõ chữ thật nhanh, "Vả lại cũng có thể trải nghiệm cảm giác ngày hội tuyển dụng, ba năm sau tớ vẫn phải đi tìm việc mà".

Không ngờ Tiểu Phượng thường ngày trông ngốc nghếch, vụng về lóng ngóng, thực ra lại có ý định như vậy. Cũng đúng, trong ngôi trường nổi tiếng toàn quốc này, tuyệt đại bộ phận đều ôm tham vọng muốn thăng tiến, kẻ lười biếng như tôi mới là thiểu số.

Tôi tiếp tục nằm bò ra một lúc rồi nói, "Tớ cũng đi".

"Đi đâu? Ngày hội tuyển dụng?", Tiểu Phượng ngạc nhiên quay lại, "Dưa Hấu, cậu bị kích thích à?".

Tôi mặc kệ nó, trở mình nhìn lên trần nhà, trong đầu xuất hiện vẻ không tán thành của Trang Tự hôm đó... Phải, tôi bị kích thích rồi.

Nhưng, tôi nhanh chóng hối hận = =.

Vì tôi nhận ra viết hồ sơ cũng không dễ hơn luận văn, đặc biệt là khi bạn không có gì để viết.

Trước hôm ngày hội tuyển dụng diễn ra, tôi cắn bút cả nửa ngày trời, cuối cùng đã viết ra năm trang giấy mà hoàn toàn tóm tắt được trong vòng một trăm chữ, sau đó tám giờ tối chạy ra ngoài in, thêm bìa. Tiệm in ấn gần trường thực xấu xa, hết lần này tới lần khác cứ nhè lúc này mà chật kín, đến khi tôi làm xong thì đã hơn mười giờ, cũng may tôi nói trước với dì quản lý ký túc xá rồi.

Sáng hôm sau thức dậy, nỗi hối hận của tôi càng tăng thêm một bậc. Vì ngày hội tuyển dụng tám giờ rưỡi bắt đầu, trường tôi lại xa nơi đó, nên sáu giờ phải dậy rồi.

Sáu giờ đó~ sáu giờ! Từ sau khi tạm biệt trường cấp ba đến giờ, lần đầu tôi phải dậy lúc sáu giờ.

Sau đó đến trạm xe bus, nhìn thấy mấy người trong phòng Trang Tự, tôi lại hối hận đến cực điểm.

Sao chẳng ai nói với tôi Trang Tự cũng đi! Chẳng phải anh tìm được việc rồi sao.

Còn nữa, anh nhìn thấy tôi chắc sẽ không tưởng rằng tôi đi vì lời anh nói chứ, tuy đúng là thế thật, nhưng nhưng...

Tôi buồn bực leo lên xe bus.

Cũng may mà nỗi buồn phiền của tôi nhanh chóng bị vùi lấp bởi cơn buồn ngủ, buồn ngủ quá, tôi túm lấy tay vịn, không kìm được mà ngáp ngắn ngáp dài.

Buồn ngủ!

Lờ mờ trông thấy Trang Tự liếc nhìn tôi mấy cái.

Tôi biết mình mất hình tượng rồi, nhưng mặc kệ, dù sao tôi giả vờ thục nữ thì anh cũng chẳng thích tôi.

Hơn một tiếng sau đã đến nơi.

Lần đầu tham gia, vừa vào sảnh lớn, tôi đã chết khiếp. Ôi toàn người là người, lần đầu tôi thấy một nơi có mật độ người đông đến độ có thể so sánh với xe bus ở Nam Kinh rồi.

Đồng thời cảm thấy Trang Tự nói quả có lý, tôi dựa vào quan hệ của cha mẹ để tìm việc thật quá trơ trẽn.

Vì bây giờ tìm việc quá vất vả.

Người người chen chúc, vì mục đích của họ khác nhau, thời gian dừng chân cũng không giống, mấy người chúng tôi nhanh chóng lạc nhau. Đi được mấy bước, tôi phát hiện mình không ổn rồi, hít thở khó nhọc chân bước không nổi, hội trường không rộng lắm mà nhét tới mấy vạn sinh viên tốt nghiệp, người này dính sát người kia, xô đẩy nhau, trước mỗi gian đều có mấy vòng người bao vây, đừng nói là nộp hồ sơ mà chỉ nhìn xem là công ty nào thôi cũng khó rồi.

Chen ra khỏi chỗ tuyển dụng người chật như nêm ấy, tôi sắp rã rời, tìm đại chỗ nào ngồi xuống để thở.

Chưa từng chính thức tham gia ngày hội phỏng vấn quy mô lớn nào, không biết rằng nó lại kinh khủng như vậy. Tôi ném đại một bộ hồ sơ vào rồi chen ra ngoài, hít thở được không khí trong lành, có cảm giác như sống sót sau tai nạn vậy.

Khoảng hơn nửa tiếng sau mới thấy bọn Tư Tịnh ra. Lúc này tôi đang dựa vào gốc cây ngủ bù – –

"Dưa Hấu, sao cậu nhanh vậy?'

Tôi giơ hồ sơ trong tay lên. "Mới nộp một bộ thôi."

Tiểu Phượng lườm tôi, "Vậy cậu tới làm gì?".

Tôi đang định lựa lời thì bộ hồ sơ còn lại trong tay bỗng bị cướp mất, tôi giật thót, ngẩng lên nhìn, là Trang Tự.

Anh liếc sơ qua, "Mấy hồ sơ này cậu định làm gì? Ném hết đi à?".

"Ưm...", tôi chưa nghĩ tới. Có lẽ là vứt sang bên, lúc nào tốt nghiệp thì bỏ luôn. Nghĩ lại cũng thật không nỡ, tuy mấy chục tệ không là gì nhưng nếu đổi thành mỳ thịt bò rất ngon kế bên trường thì rõ ràng là phí phạm.

Nghĩ vậy tôi hơi hối hận, lúc nãy dù thế nào đi nữa cũng nên nộp chứ.

"Nhưng bây giờ vào nộp cũng không kịp rồi, người ta đã nhận đủ".

Anh cau mày, quay lại nhìn hội trường, đúng là đã sắp kết thúc. "Tôi có một người chị học cùng khoa năm nay phụ trách tuyển bên Thịnh Viễn, tôi giúp cậu mang sang đó."

Không đợi tôi từ chối, anh đã quay lưng đi vào trong, theo phản xạ tôi nhìn sang Dung Dung, cô ấy đang trò chuyện với Tư Tịnh như không nghe thấy.

Khoảng nửa tiếng sau mới thấy Trang Tự đi ra, hai tay trống không, hồ sơ cầm đi đã biến mất.

"Thấy mấy công ty chưa đi nên nộp luôn rồi."

"Công ty gì? Họ chịu nhận à?"

"Mấy công ty Thượng Hải", Trang Tự có vẻ không muốn nói nhiều, tôi cũng không hỏi thêm. Nghĩ chắc là ném đại lên bàn rồi, nhưng sao lâu như vậy?

Dung Dung lúc này cười nói: "Lúc nãy sao cậu không nói là quen người tuyển dụng?".

Trang Tự nhìn cô, vẻ mặt không thay đổi, "Chẳng lẽ cậu muốn đi cửa sau?".

Dung Dung nghẹn lời, hừ một tiếng rồi im.

Tôi gãi đầu, ko biết nói gì. Tiểu Phượng kéo tôi, tôi biết ý đi phía trước cùng cô nàng, nó len lén hỏi: "Dưa Hấu, cậu bảo có phải Trang Tự cố ý chọc tức Dung Dung không?".

Tôi không nói.

Tiểu Phượng tiếp tục kéo tôi, "Phải thế không?".

"Làm sao tớ biết!", tôi bực bội nói, đi thật nhanh.

Mấy bộ hồ sơ đó tôi cũng không ôm nhiều hy vọng, báo đài ngày nào cũng nói năm nay sinh viên tốt nghiệp là bao nhiêu vạn, tình hình tìm việc không lạc quan thế nào, điều kiện của tôi không tốt lắm, mấy bộ hồ sơ đó có lẽ đều như đá chìm đáy biển thôi.

Nhưng không lâu sau, tôi lại nhận được điện thoại mời phỏng vấn của Thịnh Viễn, bảo tôi ngày kia đến phỏng vấn.

Vì nhận điện thoại trong phòng nên mọi người đều nghe gần hết, tôi vừa cúp máy, Tiểu Phượng đã hét lên: "Dưa Hấu cậu thành công rồi, Thịnh Viễn siêu nổi tiếng, siêu giàu đó".

Hình như cô nàng còn hưng phấn hơn tôi, la hét một lúc lại hỏi Dung Dung như bị chạm mạch: "Dung Dung, cậu nhận được điện thoại chưa?".

Dung Dung tái mét mặt, cầm sách, không nói gì mà bỏ ra ngoài.

Mọi người nhìn Tiểu Phượng mặt đang hoang mang, đều lặng lẽ thở dài. Cô nàng này có lúc ngốc không thể tả, có lúc lại thông minh vô cùng, IQ cao thấp thực sự biến hóa khôn lường.

Sau cơn hưng phấn ban đầu, tôi bắt đầu nghi ngờ. Thực ra hồ sơ của tôi, tiếng Anh cấp bốn, vi tính cấp hai, chưa từng được học bổng, cho dù mang danh đại học A cũng chẳng ra sao, so với một đống giấy khen thưởng dày cộp của Dung Dung thì quá kém cỏi.

Tại sao tôi nhận được lời mời phỏng vấn mà Dung Dung thì không? Lẽ nào thật sự là do bà chị kia nể mặt Trang Tự?

Chẳng trách Dung Dung giận như vậy.

Trước kia tôi làm gì cũng cẩu thả, lần phỏng vấn này lại sợ sệt lo lắng chuẩn bị rất nhiều, học thuộc phần tự giới thiệu bằng tiếng Anh, và còn diễn với Tiểu Phượng mấy lần, có lẽ... là vì cơ hội phỏng vấn này do Trang Tự giúp tôi có được chăng.

Có lúc lại suy nghĩ linh tinh, Trang Tự nói tôi dựa vào quan hệ cha mẹ mà tìm việc là rất xấu hổ, nhưng công việc này có được tính là tìm được do mối quan hệ của anh?

Nghĩ thế, tôi bỗng cảm thấy vừa chua chát vừa ngọt ngào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro