chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở lại nhà cậu một đêm, tôi quay về trường, vì luận văn của tôi sắp không làm kịp rồi.

Đề tài luận văn tốt nghiệp của tôi là "Phân tích sự lũng đoạn độc quyền trong nền kinh tế mạng", về cơ bản thì, ừm, trước mắt thì tôi vẫn không biết đề tài này là cái quái gì. Trước tháng Ba tôi đều làm việc ở văn phòng, luận văn chưa đụng đến, bây giờ mới bắt đầu biết cuống quýt, gọi điện cho thầy hướng dẫn bị thầy dọa cho chết khiếp, sau đó càng cuống cuồng ở lỳ trong thư viện mấy ngày.

Lúc Tiểu Phượng nhắn tin thì tôi đang tìm tài liệu trong thư viện, nhưng đọc xong nội dung ngắn ngủi "Tẩy Mặc Đình, ba thiếu một!", tôi vẫn vội vội vàng vàng mượn mấy quyển sách tham khảo, rồi hứng chí chạy thẳng đến đó.

Trong cuộc đời sinh viên năm cuối sắp tốt nghiệp, đánh tăng cấp[1] chắc chắn là một trong những hoạt động thịnh hành nhất. Phòng chúng tôi sáu người, ngoài Dung Dung không biết đánh ra thì tôi và Tiểu Phượng vừa biết chơi, ba người còn lại đều là những kẻ cuồng đánh bài tiêu chuẩn.

[1] Đánh tăng cấp, hay còn gọi là đánh tám mươi điểm hoặc bốn mươi điểm, là một trò chơi tú lơ khơ gồm bốn người thịnh hành nhất ở Trung Quốc hiện nay.

Đến khi tôi hứng chí chạy đến Tẩy Mặc Đình, trông thấy đầu tiên lại là bóng Trang Tự, Dung Dung thì ngồi cạnh anh xem bài, chắc là nghe thấy tiếng chân của tôi nên cô ấy quay lại.

"Hy Quang, cậu tới rồi."

"Ừ", tôi gật đầu, đi chậm lại.

Họ đã bắt đầu chơi, còn gọi tôi làm gì?

Tiểu Phượng ngước lên thấy tôi thì kêu lớn: "Dưa Hấu, Dưa Hấu, mau tới giúp tớ xem bài này đánh thế nào?".

Tôi bước đến sau lưng cô nàng, liếc nhìn bài. Thảm quá, hơn nữa còn là dạng hỏi trời cũng bó tay, tôi nói: "Cậu cứ đánh bừa đi".

Dù sao chắc chắn cũng hết cứu nổi.

Quả nhiên Tiểu Phượng và Tư Tịnh bị đánh cho te tua, Trang Tự thì không hề hấn gì, lão đại bắt cặp cùng Trang Tự vui mừng hỉ hả, hí hửng vừa xào bài vừa hỏi tôi: "Sao cậu tới?"

Tôi hơi bực. "Các cậu gọi tớ tới mà."

Tiểu Phượng ngượng ngập nói, "Xin lỗi, Dưa Hấu. Vừa nhắn tin cho cậu xong thì thấy Dung Dung và Trang Tự tới, nên kéo họ đánh trước".

"Không sao, tối nay khao tớ ăn canh chua cay là được, tớ về phòng cất sách vở đã."

Trong tiếng kêu réo cự nự của Tiểu Phượng, tôi quay đi định ra về thì lão đại nghe điện thoại, cúp máy xong hét lên: "Ông già chết tiệt! Bây giờ lại gọi tớ tới văn phòng! Tớ đang đỏ".

"Ai vậy?", Tư Tịnh hỏi.

"Địa Trung Hải", Địa Trung Hải là biệt danh âu yếm của chủ nhiệm khoa chúng tôi với mái tóc bị hói một mảng ngay giữa đỉnh đầu.

Lão đại ném bài xuống, nhìn tôi rồi nhìn Dung Dung, do dự một lát rồi nói: "Dung Dung, cậu thay chân tớ đi".

Dung Dung lắc đầu, nói: "Cậu biết rõ tớ không biết chơi mà".

Lão đại cười hì hì, quay sang nhìn tôi lập tức đổi sắc mặt, hung hăng ra lệnh. "Dưa Hấu, đến đây chơi tiếp, chỉ được thắng không được phép thua!"

... Bắt cặp với Trang Tự?!

Tôi ngẩn ra, chưa nói gì thì Tư Tịnh đã cười giễu: "Thôi đi cô, với trình độ của nó á!".

Học kỳ đầu năm cuối tôi dọn về ký túc mới học cách chơi tăng cấp, trình độ cũng như Tiểu Phượng, đều là dạng tệ nhất, mỗi lần chơi ai bắt cặp với tôi cũng khá là đau khổ, gặp người nóng tính như lão đại đều sẽ cằn nhằn mãi không thôi khi tôi ra sai quân bài.

Trang Tự chắc không nóng tính như thế chứ?

Bị lão đại kéo ngồi xuống, xào bài, chia bài.

Lần đầu tiên chơi tiếp là tôi ra bài.

Tôi sợ nhất ra bài, không lật thì sợ bị người khác ăn, mà úp thì lại sợ người ta lật, cũng may bài trên tay rất đẹp, nhiều át, cây lẻ cũng lớn, có đôi nữa, ha ha, tôi sung sướng úp bài, giấu hết phía dưới.

Bài của tôi thực sự quá đẹp, Trang Tự phối hợp cũng không tệ. Tiểu Phượng và Tư Tịnh căn bản không thể đối phó, Tiểu Phượng bị thua oai oái, Tư Tịnh cũng đang làu bàu.

Bài đánh rất nhanh, trên tay tôi còn lại ba lá, cơ bản đã đánh hết, tôi thở phào, xem như không đến nỗi mất mặt thêm lần nữa trước Trang Tự, ông trời giúp tôi rồi.

Lúc này Tư Tịnh bỗng kêu lên, "Khoan đã, trong tay cậu còn mấy lá bài?".

"Ba."

"Tại sao bọn tớ còn bốn lá?"

...

Trang Tự đưa tay đếm bài chưa lật trên bàn, ngẩng lên nói, "Cậu rút chín lá rồi còn gì".

Tiểu Phượng và Tư Tịnh cười ha hả, ném bài ra, "Tự động đầu hàng, tự động đầu hàng".

Trang Tự cũng hơi mỉm cười, thuần thục xếp bài lại, "Lần sau cẩn thận một chút".

Tôi cứ tưởng cho dù không mắng thì cũng sẽ làm mặt lạnh với tôi chứ. Nhưng tâm trạng anh hình như rất tốt, lẽ nào tôi úp sai bài lại có hiệu quả vui như hài kịch như vậy sao?

Ván thứ hai, bài mọi người đều như nhau, tôi ra sức theo dõi Trang Tự ra bài, rất cẩn thận.

Từng bước tiếp theo tôi đều thận trọng, xem Tiểu Phượng và Tư Tịnh đi thế nào, suy nghĩ về cách ra bài của Trang Tự... Lần đầu tiên đánh bài mà mệt thế này, trước kia đều là thua thì tôi vẫn mặt dày viện cớ bài không đẹp, hiếm khi tính toán kỹ như vậy.

Thấy tôi sắp về nhất, Tiểu Phượng thở dài như bỏ cuộc, "Này! Hai cậu ăn ý quá đó!".

Rõ ràng là một câu không chút mờ ám, nhưng tôi lại thấy tim đập thịch, ngước lên theo trực giác, nhìn Trang Tự, anh đang chăm chú xếp bài trong tay, khóe môi hình như có nụ cười nhẹ, chớp mắt biến mất.

Tiểu Quang tôi đây suôn sẻ về nhất, Tư Tịnh ném bài. "Không chơi nữa, hai người khao bọn tớ ăn đi!"

"Hả? Tại sao là bọn tớ khao?", dù thế nào cũng phải là người thua khao mới hợp lý chứ.

"Trước khi đánh bài đã hẹn rồi, người thắng khao cơm còn gì", Tư Tịnh cười trộm, "Không tin thì hỏi lão đại đi, Trang Tự cũng biết".

Tôi choáng váng, không kìm được nói với Trang Tự, "Vậy cậu đánh nghiêm túc làm gì, nói mình biết một tiếng, mình đánh thắng thì không dám hứa, nhưng đánh thua thì đảm bảo".

Trang Tự cười tủm tỉm, nói, "Nói dối không tốt".

... Anh đang đùa? Tôi nghi ngờ liếc nhìn Dung Dung, Dung Dung cũng mỉm cười, xem ra hôm nay tâm trạng hai người khá tốt, hôm qua chắc chơi rất vui chăng.

Thực ra thế cũng rất tốt. Như bây giờ, cười đùa đánh bài trò chuyện như bạn bè bình thường, kỳ thực cũng hay...

Cho dù không thành người yêu cũng chẳng sao...

"Này, đâu cần ủ rũ thế chứ, vẻ mặt gì vậy", Tiểu Phượng kỳ thị tôi, "Đại tiểu thư, đại gia ơi, đừng nhỏ mọn như vậy. Hơn nữa cậu thắng bài, về mặt tinh thần cũng thỏa mãn rồi, thua chút vật chất mới cân bằng được".

Nhưng rõ ràng là tôi bị đả kích về tinh thần, ví tiền còn bị cướp cơ mà?

Làu bàu than vãn đi đến quán cơm lão Lâm. Tôi chọn một phần cơm thịt heo chưng đậu phụ, Tiểu Phượng nói, "Dưa Hấu, cậu toàn ăn thịt, thèm thịt đến thế cơ à".

Thèm thịt...

Phụt...

Tôi đang uống nước, kết quả là bị sặc, ho sặc sụa. Bà chị, có con trai ở đây cơ mà.

Tiểu Phượng vẫn tỏ ra ngây thơ. Tư Tịnh đánh cô nàng một cái, hỏi tôi: "Hy Quang, công việc của cậu chắc chắn chưa?".

"Ừ", tôi gật đầu, "Chính là cơ quan kế toán tớ thực tập ấy mà".

"Trong nhà tìm cho à?"

"Ở Vô Tích?", câu này lại là Trang Tự hỏi.

Tiếp tục gật.

"Tốt số quá", Tiểu Phượng thở dài.

"Cậu mới tốt số, vào làm ngay cho Hoa Chính[2], tôi trừng mặt, "Vả lại làm việc ở cơ quan đó rất mệt, nghe nói khi bận thì buổi tối phải tăng ca đến ba giờ sáng, mà vừa vào thì lương rất thấp".

[2] Viết tắt của Học viện Chính trị Pháp luật Hoa Đông.

Trong quán tràn ngập mùi thức ăn thơm phức, con sâu đói trong tôi bị đánh thức, quay sang thấy cơm của tôi chưa có mà lại nghe giọng Trang Tự lạnh lùng vang lên.

"Không hài lòng thì tự tìm, kén cá chọn canh công việc được dâng lên tận miệng còn ỉ ôi cái gì."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro