những chuyện phải nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái đồ heo này."

Lão đại không hề nương tình nói ra tiếng lòng của tôi, xem ra người có suy nghĩ đó không chỉ mình tôi.

Tư Tịnh cười, rồi đột nhiên chuyển chủ đề: "Gần đây hình như có buổi tuyển dụng của Thượng Hải, Dung Dung cậu có đi không?"

"Tại sao lại hỏi vậy, đương nhiên là đi", Dung Dung đặt đũa xuống rất thanh lịch, "Thượng Hải cơ hội nhiều không gian phát triển rộng, trước kia tớ vẫn luôn nộp hồ sơ mà".

Tư Tịnh chớp mắt: "Bọn này có nói gì cậu đâu, cậu cuống lên thanh minh cái gì?".

Cuối cùng tôi đã nuốt trọn miếng giò heo đầy mỡ vào trong miệng, bỗng cảm thấy bữa cơm này vừa vô vị vừa dài dằng dặc, có lẽ vì trước đó đã ăn quá no rồi chăng. Ánh mắt bất giác nhìn Trang Tự, anh đang nghiêng đầu nói gì đó với Trác Huy, bạn trai của Tư Tịnh, hình như không chề chú ý đến câu chuyện bên này của đám con gái.

Hơn một tiếng đồng hồ, mọi người mới cơm no rượu say ra khỏi phòng. Trang Tự đền quầy tính tiền, tôi cố ý đi sau cùng, cách thật xa mọi người, vì tôi lại bắt đầu nấc cụt rồi.

= =

Ra khỏi quán ăn bắt buộc phải đi qua quầy tính tiền mà Trang Tự đang đứng, tôi bịt miệng đang định đi nhanh qua, ai ngờ cổ họng lúc này lại cực kỳ không hợp tác mà nấc liền hai tiếng rõ kêu.

Tôi cứng đờ, nhìn bóng lưng rắn rỏi của Trang Tự.

Anh không nghe thấy không nghe thấy, xin đừng quay đầu lại.

Tiếc rằng ông trời không giúp đỡ, Trang Tự đang tính tiền bỗng quay lại, nhìn thấy tôi rồi tỏ ra dửng dưng quay đi.

Tôi vội bước nhanh ra ngoài, mất mặt chết được.

Ra ngoài rồi lại bị lão đại và Tiểu Phượng không nể tình mà cười nhạo một hồi, buồn bực tăng gấp đôi. Bọn Tư Tịnh đang bàn bạc tiếp đó sẽ đi đâu chơi thì Trang Tự đi ra, xưa nay Trang Tự luôn im lặng là vàng, lần này lại đề nghị: "Đi hát karaoke đi".

"Wow, Trang Tự, cậu hôm nay hào phóng thế, lúc này mà đi kara thì đắt lắm đó."

"Đúng thế, chẳng phải nói đi bar Ẩm Thủy đánh bài đó thôi, hay là đi dạo chợ đêm?"

"Không có gì, nhất thời có hứng thôi", Trang Tự nói rồi đột ngột liếc nhìn tôi, ánh mắt sâu xa, khóe môi lại như phảng phất nụ cười.

Tôi ngớ người.

Mọi người đều tán thành, hứng chí lên cao, chỉ có Tiểu Phượng phản đối, "Không được, Dưa Hấu cứ nấc như thế làm sao mà hát".

Đúng vậy, tôi hiện tại đang như thế này, lẽ nào hát một câu lại nấc một cái? Nghĩ sao cũng thấy tức cười.

Trang Tự biết rõ, như thế... là cố ý ư? Suy nghĩ đó khiến tôi có chút khó chịu, mặt lại không kiểm soát được mà nóng bừng lên.

Nhưng có lẽ anh chỉ vô tình mà thôi, tôi không cần nhạy cảm đến vậy, anh cũng không nhất thiết phải thế. Nhưng, ánh mắt lúc nãy là ý gì?

Nghe Tiểu Phượng nói thế, mọi người đều có vẻ cụt hứng. Lão đại nhéo tôi một cái, "Cậu thì lắm tật, không cho nấc nữa".

"Haizzz, tớ không đi đâu, mọi người cứ chơi đi", tôi nói.

"Cậu về một mình làm gì?", Tư Tịnh hỏi.

"Tôi...", đang tìm lý do thì điện thoại đột ngột reo vang, tôi vội lấy ra, đi xa mấy bước để nghe.

Là cậu gọi.

"Hy Quang, mẹ con nói con về Nam Kinh rồi, sao không gọi điện cho cậu?"

"Con vừa về tới thì có buổi họp mặt bạn bè."

"Xong chưa, buổi tối đến nhà cậu, cậu nói thím Trương dọn dẹp cho con hết rồi."

"Ồ... con đang định đi đây ạ."

"Con đang ở đâu, cậu nói chú Trương đi đón."

"Không cần đâu, con tự bắt xe."

Nói vài câu với cậu rồi tôi cúp máy, quay lại. Bọn họ đứng gần đó đã cười nói ồn ào trở lại, không khí thân thiện vui vẻ, ngẫm lại không khí lúc nãy, có lẽ tôi không đi thì tốt hơn.

Có lẽ nửa năm trước tôi không nên dọn về ký túc xá.

"Tớ không đi đâu", tôi đến gần họ, "Phải đến nhà họ hàng".

Tôi không kìm được nhìn sang Trang Tự, thầm nghĩ tôi nói thế có lẽ anh sẽ thoải mái chăng, nhưng lại thấy anh quay đi, hình như không có cảm xúc nào thừa thãi, nụ cười bên khóe môi đã lạnh lẽo.

"Đi muộn một chút không được à?", Tư Tịnh níu kéo.

"Thôi, ngồi xe mệt chết được, không còn sức chơi nữa", tôi vẫy tay, "Đi trước nhé, tạm biệt".

Tạm biệt họ rồi, tôi từ từ đi đến trạm xe bus, từng chiếc xe trờ tới nhưng mãi không thấy xe số 12X tôi đợi. Xe bus Nam Kinh có lúc rất thích trêu ngươi, mãi không thấy chiếc nào, nhưng đã tới thì cả mấy chiếc cùng lúc.

Lúc đợi xe, di động lại đổ chuông, lần này là cậu em họ gọi.

"Chị, chị chưa lên xe chứ?"

"Chưa."

"Đừng quên mang PSP cho em, chị quên nhiều lần rồi đó."

"Haizzz...", đúng, PSP của nó cho tôi mượn đã lâu, lần nào nói trả cũng quên. Nhưng đồ đang ở ký túc, lẽ nào phải quay về lấy.

"Lần sau đem cho em được không?", tôi thương lượng.

"Không được", cậu em họ giọng kiên quyết, "Vì chị mắc chứng tuổi già hay quên, lần sau rồi lại lần sau, em không tin đâu".

Tuổi già hay quên...

Tuổi này của tôi dù thế nào cũng nên gọi là tuổi thiếu nữ hay quên mới đúng chứ ==, thật là một đứa trẻ thiếu dạy dỗ.

Đành bó tay quay về ký túc, cũng may là không quá xa với trạm xe, chỉ là phải trèo bốn tầng lầu thôi.

Giường của tôi ở phía trên gần cửa sổ, cũng như những giường khác, mắc một tấm màn, ngăn cách thành không gian riêng. Vốn dĩ tôi không mắc, nhưng ai cũng làm, nếu không thì lại trở thành người quái dị nhất.

Trèo lên giường, đang lục tìm PSP thì cửa ký túc bỗng bị đẩy ra, tôi nghe thấy tiếng Tư Tịnh, "Lằng nhằng mãi cuối cùng là đi dạo phố".

"KTV lại chẳng còn phòng trống, hôm nay có phải cuối tuần đâu mà đông khách thế cơ chứ. Thải nào Trang Tự cứ sa sầm mặt."

Giọng này là Tiểu Phượng, lạ thật, sao họ cũng về rồi?

"Mau thay giày rồi đi, bọn họ đứng dưới đợi chúng ta đó."

"Khoan đã, tớ lên giường lấy áo khoác mỏng, buổi tối sẽ lạnh."

"Chỉ có cậu lắm chuyện."

Tôi nhìn qua kẽ hở của tấm màn, thấy Tư Tịnh và Dung Dung ngồi trên giường thay giày thể thao, Tiểu Phượng thì đang leo lên giường của cô nàng.

Tôi đang định lên tiếng gọi họ thì bỗng nghe Tư Tịnh hỏi: "Dung Dung, cậu và Trang Tự hôm nay sao vậy? Chẳng nói câu nào".

Tim bỗng dưng hẵng một nhịp, tôi ngậm miệng lại.

Dung Dung cười khẽ: "Bọn tớ là quan hệ gì? Ai quy định bọn tớ nhất định phải trò chuyện?"

"Hai người quan hệ gì á?! Thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau, đôi kim đồng ngọc nữ mà Học viện Kinh tế trường Đại học A công nhận, Dung Dung, tớ thật không biết hai người đang làm gì, rõ ràng cả hai đều có ý, thế mà chẳng ai chịu nói, nếu hai người rõ ràng với nhau từ sớm thì ban đầu Dưa Hấu cũng sẽ không...", Tiểu Phượng khựng lại, hừ khẽ.

Tư Tịnh dịu dàng hơn: "Hai người rốt cuộc định thế nào, cứ dậm chân tại chỗ thế hả? Sắp tốt nghiệp rồi còn gì. Dung Dung, các cậu quá kiêu hãnh, có lúc nhường trước một bước không có nghĩa là thua đâu".

Lát sau giọng nói có vẻ tự trào của Dung Dung vang lên: "Diệp Dung ngày hôm nay vẫn là Diệp Dung thuở ban đầu, các cậu tưởng Trang Tự bây giờ vẫn là Trang Tự trước kia à?".

Tiểu Phượng thắc mắc không hiểu: "Cậu nói thế là ý gì? Chẳng lẽ Trang Tự vì lương tháng hơn vạn tệ mà khinh thường cậu?".

Tư Tịnh hỏi như hiểu ra: "Dung Dung, cậu hối hận rồi phải không?".

Dung Dung đứng lên: "Tiểu Phượng, cậu lấy áo chưa, đi thôi".

Bọn họ đi rồi, tôi tìm một lúc sau mới thấy PSP, sau đó rời khỏi ký túc, không bắt xe mà chậm rãi đi bộ đến nhà cậu.

Nhà cậu không xa, từ đại học A đi xe bus khoảng mười lăm phút là tới. Từ năm nhất đến năm ba, tôi đã ở đó ba năm.

Cậu mợ đều là người làm ăn, bay đi khắp mọi miền đất nước, trong nhà tuy mời người giúp việc chăm sóc em họ, nhưng lúc nào cũng không yên tâm, lo nó hư hỏng nên ban đầu nghe tôi nói đậu vào trường A, cậu mợ lập tức bảo tôi đến ở nhà mình.

Nên tôi chỉ có một tháng khi mới nhập học và huấn luyện quân sự là ở trường, sau đó thì phi thẳng đến chỗ máy giặt và giúp việc nhà cậu mợ.

Bắt đầu năm tư, tôi mới dọn về ký túc xá, lý do đưa ra cho cậu là để tiện tìm việc và đến thư viện viết luận văn, cậu em họ lại thầm cười nhạo tôi là "viện cớ, vòng vo tam quốc".

Cậu em họ học môn ngữ văn trước giờ điểm chỉ ở mức trung bình của tôi lần đầu tiên vận dụng thành ngữ chuẩn như vậy.

Khi ấy, kỳ nghỉ hè năm ba, tôi vừa quen biết Trang Tự là gia sư cho cậu em họ, biết anh cũng là sinh viên Học viện Kinh tế trường Đại học A.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro