Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 湘琴
Nguồn: suismoila.lofter.com
Edit: Ayujun

---

NCT

Địa phủ

Nhiều CP

Truyện viết dưới ngôi thứ nhất của Chenle

TẤT CẢ CHỈ LÀ HƯ CẤU

---

[BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ]
[KHÔNG ĐƯỢC CHUYỂN VER, KHÔNG ĐƯỢC MANG RA KHỎI WATTPAD]

———

Tôi ở địa phủ này một trăm năm, quen biết được rất nhiều bạn. Hơn nữa còn trải qua một câu chuyện dài.

Trong trí nhớ của tôi, người đầu tiên mà tôi nhìn thấy là Lý Đông Hách. Khi đó anh ấy cũng mới nhậm chức chưa đến một năm, thiếu nên khí còn chưa có rút đi. Anh ấy đi theo Bạch Vô Thường tỷ tỷ dò hỏi tôi.

"Cậu là Chung Thần Lạc phải không? Theo bọn tôi đi, cậu đã chết rồi."

Người chết sẽ thế nào đây?

Tôi đi theo anh ấy đến Minh giới, qua quỷ môn quan. Cho đến khi đứng ở đại điện trống trơn thì trong lòng tôi vẫn thực mờ mịt.

Địa phủ giống như so với dương thế lạnh hơn một chút. Trên vách tường khắc hoa văn ám sắc kéo dài từ cửa gỗ cho đến trụ đồng. Tại đài cao, Phán Quan đang lật sổ sinh tử, trong tay là mấy đồng xu thỉnh thoảng va chạm vào nhau, phát ra âm thanh rất nhỏ. Lý Đông Hách nói Phán Quan đang giúp tôi nhìn xem công đức nghiệp chướng, u minh phúc cát.

Trong lòng tôi vẫn cảm thấy thực mơ hồ.

Lý Đông Hách cho rằng tôi khẩn trương, vì vậy liền an ủi.

"Đừng sợ, thực mau."

Anh ấy nhéo nhéo lòng bàn tay của tôi, nhỏ giọng nói.

"Chờ Đạo Anh ca tính xong rồi, chúng ta sẽ đến chỗ tiểu Diêm Vương để đem ưu khuyết điểm lúc sinh thời của cậu ghi vào sổ luân hồi. Sau đó tôi sẽ dẫn cậu đến hoàng tuyền. Bỉ ngạn ở nơi đó rất đẹp. Cậu chỉ cần ở bên cầu Nại Hà uống một chén canh Mạnh Bà, quên hết ký ức sinh thời là có thể chuyển thế đầu thai."

Nhưng tôi lại bị tiếng đồng xu va chạm cuốn lấy. Cho nên một câu cũng không nghe vào.

Qua mười lăm phút, thanh âm kia rốt cuộc ngừng. Người trên đài cao khép lại sổ sinh tử.

"Không thể đi."

"Tại sao lại không thể đi?"

Lý Đông Hách cảm thấy kỳ quái.

"Người này đời trước không trải qua chuyện xấu."

"Tâm niệm chưa diệt."

Tôi nghe không hiểu, vì thế liền quay đầu qua hỏi Lý Đông Hách.

"Đây là có ý gì?"

Lý Đông Hách lộ ra ánh mắt lý giải cùng đồng tình.

"Tâm niệm chính là chấp niêm đời trước. Tâm niệm chưa diệt thì có uống canh Mạnh Bà cũng không qua được cầu."

Tôi sửng sốt.

"Vậy tôi phải làm sao bây giờ?"

"Đời trước không làm ác, không cần xuống chín tầng địa ngục. Công đức khá viên mãn, cũng không cần làm cô hồn dã quỷ."

Kim Đạo Anh khảy đồng xu trên bài.

"Chỉ có một lựa chọn."

"Là gì?"

"Ở lại đây làm việc. Ở lại địa phủ làm công một trăm năm, tích góp âm đức để trước khi đầu thai đổi một lần nguyện vọng. Nó có thể giúp cậu đạt thành tâm niệm, chuyển thế luân hồi. Cậu có nguyện ý hay không?"

Lý Đông Hách xen mồm.

"Đứa trẻ này hình như vẫn là vị thành niên."

"Qua mười lăm tuổi là được."

Kim Đạo Anh phất phất tay.

"Tuổi này đưa đến triều Tần là đã có thể học võ, bắn cung rồi."

Tôi bị một bộ thoái thác này làm cho hôn mê, vì thế liền mơ mơ màng màng đồng ý rồi. Sau đó thì bị Kim Đạo Anh mang đi gặp tiểu Diêm Vương để ký tên với ấn dấu tay.

Tiểu Diêm Vương phong lại một hồn của tôi. Khi khí dương bị lấy ra từ trong thân thể, tôi liền cảm thấy ký ức sinh thời đột nhiên biến mất.

"Tôi bị mất ký ức sao?"

"Không phải mất, mà là phong ấn."

Tiểu Diêm Vương thu tay lại.

"Cậu muốn lưu lại nó sao?"

Tôi lắc đầu.

"Cũng không phải ký ức tốt đẹp gì. Đời trước của tôi rất thảm, đã quên liền quên đi."

"Tốt."

Tiểu Diêm Vương thật vui vẻ.

"Chuyên tâm mới có thể làm việc hiệu quả. Giác ngộ không tồi."

Đối phương hướng tôi vươn tay.

"Ta là Lý Vĩnh Khâm, hợp tác vui vẻ."

Tôi vội vàng tất cung tất kính mà cùng Diêm Vương bắt tay.

Kim Đạo Anh lật lật danh sách trong tay. Vừa lúc Bạch Vô Thường tỷ tỷ năm nay công mãn luân hồi, cho nên tôi liền tiếp nhận vị trí của tỷ tỷ, trở thành cộng sự mới của Lý Đông Hách.

Tôi nắm cờ chiêu hồn trong tay, hai mắt phát ngốc, đối năng lực làm việc của mình bắt đầu có hoài nghi.

Tôi hỏi Lý Đông Hách.

"Địa phủ này có bao nhiêu người như em."

"Loại nào?"

"Giống như em từ dương thế xuống......"

Tôi suy nghĩ rất lâu, nghĩ không nổi từ ngữ thích đáng. Vì vậy chỉ có thể nghẹn ra một câu.

"Con người."

"À, ý em là cái này chứ gì."

Lý Đông Hách bừng tỉnh đại ngộ.

"Khá nhiều. Kim Đạo Anh, Đổng Tư Thành, Hoàng Húc Hy, Tiêu Tuấn, Lý Đế Nỗ, La Tại Dân, Hoàng Nhân Tuấn, à, còn có anh. Tóm lại về sau em sẽ thấy. Trừ tiểu Diêm Vương ra thì nhân viên công vụ khác đều giống như chúng ta."

Tôi rất kinh ngạc. Không ngờ rằng có nhiều người tới địa phủ làm công như vậy. Nhưng nghĩ lại thì nếu nhiều người giống tôi như vậy, thì địa phủ này cũng coi như nửa cái nhân gian rồi. Kể từ đó sinh hoạt một trăm năm không lo ăn uống, không cần sinh lão bệnh tử cũng khá tốt quá.

Sau khi tự mình khai đạo xong, tôi liền vui vẻ tiếp nhận thân phận mới.

———

Ngày thứ hai tôi nhậm chức vừa đúng quỷ tiết. Quỷ tiết không có cấm kỵ, quy củ liền phá lệ lỏng lẻo. Cho nên phụ trách tuần tra ban đêm, Hoàng Nhân Tuấn đã sớm tan tầm để tới tìm Lý Đông Hách cùng nhau cướp thứ từe dương giới đốt xuống.

Thân cao của người này thoạt nhìn cùng tôi không sai biệt lắm. Nhưng tính tình lại có chút bạo.

"Lý Đông Hách, cậu không nhanh lên được à?"

Hoàng Nhân Tuấn thúc giục.

"Không đi nhanh là thứ tốt sẽ bị La Tại Dân với Lý Đế Nỗ cướp hết!"

"Nhanh nhanh nhanh, có nhanh cũng không nhanh bằng Lý Đế Nỗ."

Lý Đông Hách cởi đồng phục. Áo choàng đen mắc ở trên đầu, có chút dậm chân.

"Người ta là âm dương sử, ở tại dương giới."

"Vậy mình cũng phải đến trước La Tại Dân!"

"Cậu từ bỏ đi, đại ca. La Tại Dân ở trên trời dưới đất trảo dã quỷ. Chân tay mảnh khảnh như cậu cũng đòi nhanh hơn người ta?"

Hoàng Nhân Tuấn hiển nhiên rất bất mãn với hành vi chặt đứt chí khí đội mình của Lý Đông Hách. Vì vậy đối phương liền giữ chặt tay tôi.

"Lạc Lạc, chúng ta đi trước. Mặc kệ Lý Đông Hách."

Vì thế tôi đã bị Hoàng Nhân Tuấn kéo tám trăm dặm, chạy như điên về phía dương giới. Để rồi khi đến nơi, quả nhiên đã có người ở đó.

Hai thiếu niên rất cao đứng ở giao giới. Cách đó một thước là huyền nhai đỏ sậm, sâu không thấy đáy. Chỉ có sương khói từ dưới bốc lên, thẳng đến chùm ánh sáng nhạt trong hư không. Nơi đó thỉnh thoảng có chút đồ vật rơi xuống.

"Ai nha, Hoàng Nhân Tuấn, chậm như vậy?"

Một người hướng về phía Nhân Tuấn nói.

Hoàng Nhân Tuấn tức chết rồi.

"La Tại Dân, cậu thành thật ôm đồ của mình đi. Đừng có mà khoe khoang."

La Tại Dân thực kiêu ngạo mà hướng đối phương khoe ra điểm tâm trong tay. Đến khi thấy tôi thì mới hỏi Nhân Tuấn.

"Mới tới? Nhỏ như vậy, lao động trẻ em à?"

Hoàng Nhân Tuấn không để ý tới đối phương. Vì vậy tôi chỉ có thể tự mình giới thiệu.

"Em là Chung Thần Lạc, là Bạch Vô Thường mới nhậm chức ngày hôm qua."

"Lạc Lạc."

La Tại Dân thực tự quen thuộc.

"Chào em chào em, nào nào, lại đây để ca ca cho chút quà gặp mặt."

Nói xong liền đem điểm tâm trong tay nhét cho tôi.

Tôi có chút không biết làm sao. Hoàng Nhân Tuấn dùng khuỷu tay liều mạng chọc.

"Cầm đi, cậu ấy cho em, việc gì mà không cầm."

Tôi ở một bên nói cảm ơn, một bên nhận lấy túi, ngửi lên còn rất thơm.

"Hôm nay có thứ gì tốt không?"

Hoàng Nhân Tuấn hỏi.

"Đồ ăn rất nhiều. Còn có mấy quyển sách."

Lý Đế Nỗ trả lời. Sau khi nhìn hai người bọn tôi lại hỏi tiếp.

"Đông Hách đâu?"

"Còn ở trong phòng dong dong dài dài thay quần áo."

Lý Đế Nỗ gật gật đầu rồi đem mấy quyển sách trong tay đưa cho Hoàng Nhân Tuấn.

"Cậu muốn đọc không."

Hoàng Nhân Tuấn lập tức liếc đến một quyển.

"Quyển này, mình lấy quyển này. Năm trước đốt xuống chỉ còn một nửa, Tư Thành ca vẫn luôn nói muốn đọc."

Lý Đế Nỗ liền hào phóng đưa cho đối phương. Sau đó lại cầm một túi giấy dầu nhỏ.

"Bánh đậu xanh mình để lại cho Đông Hách một phần. Cậu giúp mình mang cho cậu ấy đi."

"Được."

Trên tay có sách cùng đồ ăn, lại nhặt thêm mấy cái hoa đăng, Hoàng Nhân Tuấn lập tức cảm thấy mỹ mãn.

"Hai người tiếp tục ở đây chờ đi, bổn thiếu gia đi trước."

Tôi xách theo điểm tâm cùng Hoàng Nhân Tuấn trở về. Đi được một lúc thì tôi mới phát hiện đây không phải đường về chỗ ở.

"Nhân Tuấn ca, chúng ta đi đâu vậy?"

"Đi Vong Xuyên để đưa sách cho Tư Thành ca. Anh ấy chắc chưa có tan tầm đâu. Công việc khác vào quỷ tiết có thể nhàn, nhưng người qua đời lại không ít."

Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên quay đầu lại hỏi tôi.

"Em đến hoàng tuyền chưa?"

Tôi lắc đầu.

"Ngày hôm qua không đi."

"Vậy hiện tại đi là được. Phía trước chính là mạn châu sa hoa, rất xinh đẹp."

Một người hai người đều nói rất đẹp, cho nên tôi liền nổi lên chờ mong.

Lại đi thêm nửa khắc, hai bên đường liền dần dần xuất hiện những đoá hoa màu đỏ. Hoa này thực kỳ quái, toàn thân đỏ tươi không có lá, đơn giản lại nhiệt liệt đến loá mắt. Ở dương thế tôi chưa bao giờ gặp qua.

"Đẹp phải không."

Hoàng Nhân Tuấn nhìn chăm chú vào những đó hoa này, màu đỏ chiếu vào đồng tử đối phương, giống như một ngọn lửa. Nhân Tuấn ngồi xổm xuống, thực nghiêm túc mà nói.

"Mạn châu sa hoa là trái tim của Minh Phủ."

Ta bị biển đỏ làm cho mê mắt, vì vậy chỉ biết liên tục gật đầu. Đột nhiên ở nơi xa có người gọi tên của Hoàng Nhân Tuấn.

Người bên cầu Nại Hà thu lại cái chén cuối cùng. Vì thế Nhân Tuấn liền nhanh chóng vứt bỏ "trái tim" mà mình mới nói để đứng lên chạy như bay, dẫm đạp một mảnh huyết sắc.

"Ca, em mang sách đến cho anh."

Hoàng Nhân Tuấn một bên chạy một bên kêu. Sau khi đưa sách cho Đổng Tư Thành thì liền lộ ra vẻ mặt tranh công.

Đổng Tư Thành lau tay rồi nhận lấy sách. Bộ dáng rất vui vẻ.

"Em lấy được ở đâu thế?"

"Hôm nay là quỷ tiết. Bên trên đốt xuống."

Hoàng Nhân Tuấn kiêu ngạo ưỡn ngực, sau đó kéo tôi qua.

"Đây là Lạc Lạc, ngày hôm qua mới tới, về sau sẽ là cộng sự của Đông Hách."

Tôi chạy nhanh gọi một tiếng Tư Thành ca. Đối phương thấy vậy liền nhéo nhéo mặt tôi.

"Chào em, Lạc Lạc."

Người này gầy như vậy nhưng lực tay lại rất lớn. Tôi chỉ có thể miễn cưỡng cười cười dưới ánh mắt ôn nhu của đối phương, không dám để lộ ra một chút mặt đau.

Cái lúc mà tôi sắp không nhịn nổi nữa, thì có người đã đột nhiên chậm rì rì thổi tới một câu.

"Đổng Tư Thành, vào nhìn nồi đi, sắp cháy."

"Kệ đi, không cháy nổi."

Lúc này tôi mới chú ý là ở bên cạnh cầu Nại Hà biên còn có một tiểu đình, tản ra hương thảo dược.

Đổng Tư Thành ngoài miệng nói không cháy được, nhưng vẫn là buông tay ra rồi tiến đến tiểu đình.

Tôi được giải cứu thành công. Mới vừa thở dài nhẹ nhõm một cái thì Kim Đạo Anh đã từ bên trong dò nửa người ra, trên tay còn có hai cái hạch đào.

"Là hai đứa à."

Tôi hoảng sợ. Trong tiềm thức vẫn có chút sợ hãi với bộ dáng ngồi trên đài cao khảy tiển xu của đối phương. Vì vậy tôi liền lập tức quy quy củ củ đứng mà không dám nói lời nào.

Hoàng Nhân Tuấn nhưng thật ra thực vui vẻ.

"Đạo Anh ca, anh cũng tới à."

"Tiện đường nên anh qua giúp Tư Thành ca của em nhìn nồi canh."

"Mới nãy có nghe thấy hai đứa ở bên ngoài ríu ra ríu rít. Cầm được thứ gì tốt à?"

Hoàng Nhân Tuấn lập tức hộ thực mà giấu điểm tâm đi, thay vào đó là cống nạp một cái hoa đăng hình thỏ.

"Ca, em tặng anh. Anh xem con thỏ này đi, rất giống anh."

Kim Đạo Anh nhận lấy đèn rồi trái xem phải xem, giống như rất vừa lòng.

Hoàng Nhân Tuấn lôi kéo tôi nhảy lên mấy bậc thang để vào trong đình, sau đó thúc giục hai người kia tan tầm. Đổng Tư Thành chỉ chiếc nồi trên bệ bếp rồi nói, đợi nấu xong canh ngày mai liền đi.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy canh Mạnh Bà trong truyền thuyết.

"Đây là canh Mạnh Bà sao? Bên trong là cái gì vậy?"

Hoàng Nhân Tuấn cướp lời.

"Nước Vong Xuyên."

"Chỉ có nước Vong Xuyên thôi sao?"

Lòng hiếu kỳ của tôi trỗi dậy.

"Lúc trước em nghe nói canh Mạnh Bà là lấy hồn phách cùng nước mắt để nấu."

"Không có không có."

Đổng Tư Thành cười.

"Chỉ là nước Vong Xuyên với mấy vị dược liệu thôi."

"Em có thể ngửi một chút không?"

Tôi nóng lòng muốn thử.

"Có thể."

Đổng Tư Thành rất hào phóng, duỗi tay chuẩn bị đi mở nắp nồi.

Kim Đạo Anh cùng Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên nóng nảy.

"Đừng đừng đừng!"

Đổng Tư Thành bị kêu như vậy liền sững sờ, sau đó bày ra vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn hai người kia.

"Cái kia...... Cái này......"

Hoàng Nhân Tuấn nghẹn nửa ngày cũng không nghẹn ra lý do. Vì vậy Kim Đạo Anh liền tiếp nhận câu chuyện.

"Quá trình nấu thực nghiêm khắc. Anh sợ mở ra giữa chừng sẽ ảnh hưởng dược hiệu."

Đổng Tư Thành bị thuyết phục, đối phương gật gật đầu, sau đó hướng tôi nói xin lỗi.

"Thực xin lỗi, Lạc Lạc. Lần sau nấu xong anh sẽ cho em xem."

Bởi vì thiếu chút nữa huỷ đi một nồi canh của người khác nên lòng tôi sinh ra áy náy. Tôi vàng nói không có gì không có gì, là em tại tùy hứng. Ai ngờ Hoàng Nhân Tuấn đã lén kéo tôi tới một bên.

"Không cần ngửi. Em sẽ hối hận."

"Ngửi xong sẽ bị mất trí nhớ sao?"

Tôi không để ý lắm.

"Chúng ta cũng không có ký ức mà. Anh còn sợ cái này?"

"Không phải."

Hoàng Nhân Tuấn kịch liệt lắc đầu.

"Vì canh anh ấy nấu quá khó ngửi."

Tôi chấn kinh rồi.

"Khó ngửi đến mức nào cơ?"

"Anh ấy không tự ngửi thấy được. Nhưng tiểu Diêm Vương đã từng nói canh Mạnh Bà của Đổng Tư Thành là khó uống nhất."

Hoàng Nhân Tuấn lộ ra một bộ cậu hiểu mà.

"Người đó chính là tiểu Diêm Vương a. Ở địa phủ mấy ngàn năm mà còn nói canh của Tư Thành ca khó uống nhất. Hơn nữa, lần trước Lý Đông Hách ngửi xong đã trực tiếp đến bên bờ Vong Xuyên nôn ra."

Tôi rùng mình một cái, lại lén quan sát Đổng Tư Thành. Người nọ vẫn chuyên chú quạt lửa, chiếc quạt trong tay đã có chút ố vàng, nhiễm vài giọt canh ở phía trên. Mặt quạt chỉ mơ hồ lộ một bức sơn thủy, lại vẫn khiến đối phương thực băng thanh ngọc cốt.

Như vậy vừa nhìn, liền xác thật không giống như một người sẽ biết nấu cơm.

Tôi tức khắc sinh ra một loại cảm giác sống sót sau tai nạn mà dùng sức nắm lấy tay Nhân Tuấn để tỏ vẻ biết ơn. Đối phường dùng một cái tay khác vỗ vỗ bả vai tôi.

Kim Đạo Anh từ trên bệ bếp lấy lửa điểm hoa đăng. Ánh nến phần phật một chút sáng lên, thực ấm áp, lại mang theo chút thế gian náo nhiệt.

Tâm tình của Kim Đạo Anh không tồi. Đối phương quay sang hỏi Đổng Tư Thành.

"Đêm nay chơi mạt chược không? Tiêu Tuấn nói muốn đem số tiền thua ngày hôm qua thắng lại."

"Đánh. Đợi em nấu xong nồi canh này liền đi."

Đổng Tư Thành khẽ cười một tiếng.

"Với kỹ thuật kia của thằng bé, đánh một trăm năm cũng không thắng nổi."

Hoàng Nhân Tuấn nhấc tay.

"Cho em đi với, cho em đi với."

"Em với Đông Hách bọn họ chơi bài hoa đi. Anh sợ em thua đến quần còn không có, sau đó lại nói bọn anh bắt nạt."

"Em không đánh với bọn họ đâu. Lý Đế Nỗ chỉ biết giúp Lý Đông Hách, còn La Tại Dân cứ thích lừa em."

Hoàng Nhân Tuấn thực bi phẫn.

"Có khi kiếp trước ba người bọn họ là một nhóm lừa đảo đó."

Đối phương túm lấy tay Kim Đạo Anh mà cầu xin.

"Các anh không phải ba thiếu một sao? Anh thử hỏi Tiêu Tuấn ca xem em vào đánh có được không."

"Vậy phải chờ thằng nhóc ấy có nguyện ý cùng em chung cảnh ngộ hay không."

"Cái gì mà chung cảnh ngộ! Hôm nay em sẽ khiến cho các anh thấy bọn em tuyệt địa phản kích như thế nào!"

Hoàng Nhân Tuấn vung tay lên, khí thế ngất trời.

"Nói đến mới nhớ. Sao Tiêu Tuấn vẫn chưa trở về vậy?"

"Một canh giờ trước đã đi đón Hoàng Húc Hy."

Đổng Tư Thành nói.

"Cũng không biết sao hôm nay lại lâu như vậy."

Đối phương vừa dứt lời, thì Vong Xuyên đột nhiên nổi lên tiếng nước. Kim Đạo Anh nói câu "đến" rồi đi ra ngoài. Hoàng Nhân Tuấn cũng lôi kéo tôi ra ngoài xem.

Trên sông, có chiếc thuyền từ nơi xa lảo đảo lắc lư lại đây. Tiêu Tuấn đem thuyền dừng ở bên bờ rồi thu mái chèo. Một đám nam sinh từ bên trên bước xuống, mang theo huyết quang chi khí. Khiến toàn bộ con sông đều cuồn cuộn mưa gió, ồn ào náo động.

Sở dĩ nói huyết khí mà không phải sát khí là vì vẻ mặt của đối phương khi cười cùng với hơi thở là không hợp nhau.

"Như thế nào lại biến thành như vậy?"

Kim Đạo Anh nhìn lướt qua, cau mày hỏi.

"Hôm nay chín ngục không yên ổn?"

Hoàng Húc Hy gãi gãi đầu.

"Khả năng là vì quỷ tiết, cho nên có chút phiền, thiếu chút nữa không trấn áp được."

Tiêu Tuấn buộc thuyền ở bên cầu, sau đó cũng xoay người nhảy xuống mà oán giận.

"Bình thường đều là 5 giờ chèo thuyền đi đón cậu ấy. Nhìn xem hôm nay lại là mấy giờ? So với bình thường chậm cả một canh giờ."

Đổng Tư Thành nghe thấy thanh âm liền dò đầu ra, sau đó lại thực quay quay đi.

"Tư Thành ca không chịu nổi huyết khí."

Hoàng Nhân Tuấn cùng giải thích cho tôi.

Hoàng Húc Hy nói hôm nay quá mệt mỏi không chơi mạt chược. Cùng mọi người hẹn ngày uống rượu xong liền vội vàng trở về tắm.

"Đợi một chút."

Đổng Tư Thành gọi lại, sau đó vẫy tay làm tôi đi qua. Tôi không rõ nguyên do chạy đến trước mặt đối phương. Sau đó Đổng Tư Thành liền lấy một chén dược ra từ trong chiếc nồi khác.

"Đưa cho cậu ấy uống."

Kim Đạo Anh, Tiêu Tuấn, Hoàng Nhân Tuấn liền nhanh chóng cho Hoàng Húc Hy một ánh mắt đồng tình.

Tôi nín thở bưng này chén dược đưa tới tay Hoàng Húc Hy.

Hoàng Húc Hy nhận chén xong rồi rối rắm một chút.

Đổng Tư Thành thấy đối phương dong dong dài dài, liền đứng ở trong đình gọi ra.

"Hoàng Húc Hy, bao lớn rồi còn sợ uống thuốc."

"Ca, mau uống đi."

Hoàng Nhân Tuấn liếc mắt về nơi khác, môi mấp máy nhỏ giọng đối Hoàng Húc Hy nói.

"Anh đứng đó ngửi cũng là chịu tội. Vậy thì không bằng thống khoái một chút, một nhắm một mở uống cạn sạch."

Hoàng Húc Hy lại nhìn chằm chằm chén dược trong chốc lát. Sau đó giống như hạ quyết tâm mà uống một ngụm cạn sạch.

Đổng Tư Thành vừa lòng.

Tôi nhỏ giọng hỏi Hoàng Nhân Tuấn.

"Vì sao phải cho anh ấy uống thuốc?"

"Tư Thành ca cũng là muốn tốt cho đối phương thôi. Hoàng Húc Hy phụ trách trấn áp chín ngục. Nơi đó đều là nghiệt linh lệ quỷ, âm khí cùng oán khí đều nặng hơn các tầng khác. Không uống thuốc thì hồn phách của anh ấy sẽ bị tổn hại."

Hoàng Nhân Tuấn nói xong liền lấy một khối bánh hạt dẻ đưa cho Hoàng Húc Hy.

Hoàng Húc Hy uống thuốc xong thì huyết khí đã tiêu tán rất nhiều. Gió trên Vong Xuyên cũng không ác liệt như trước.

Kim Đạo Anh lên tiếng.

"Ở địa phủ thì cũng phải chiếu cố thân thể. Như vậy trăm năm sau chuyển thế luân hồi, thì kiếp sau mới có thể thường nhạc vô tai. Em thấy có đúng không?"

Tôi gật gật đầu, trong lòng cảm kích đối phương đã an bài cho mình một công việc có độ nguy hiểm thấp.

"Em nhất định sẽ cường kiện thể xác và tinh thần, xây dựng địa phủ!"

Tôi cắn chữ leng keng, tư tưởng kiên định. Kim Đạo Anh quay lại nhìn rồi cười cười sờ đầu tôi.

"Hoan nghênh gia nhập địa phủ."

-tbc-

Diêm Vương: Lý Vĩnh Khâm
Phán Quan: Kim Đạo Anh
Mạnh Bà: Đổng Tư Thành
Phạt Ác Tư: Hoàng Húc Hy
Minh Sử: Lưu Dương Dương
Thanh Tẩy Sử: Tiêu Tuấn
Hắc Vô Thường: Lý Đông Hách
Bạch Vô Thường: Chung Thần Lạc
Âm Dương Sử: Lý Đế Nỗ
Nhật Du Thần: La Tại Dân
Dạ Du Thần: Hoàng Nhân Tuấn
Quỷ Sai: Phác Chí Thịnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro