Chương 44: Dự án Thanh Sang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Đầy đủ màu sắc và hương thơm?” Cố Tích vừa nói xong, ánh mắt Đổng Mính Mính ngay lập tức sáng lên, nhưng cô ấy lại không biết cụ thể có nghĩa là gì.

Dù sao cũng cảm thấy không tệ.

“Đúng vậy.” Cố Tích gật đầu giải thích: “Chương trình quảng bá về đồ ăn, nước hoa hay các chương trình trực tiếp giới thiệu về các món ăn ngon đều thông qua video biểu diễn hoặc chủ kênh phát sóng miêu tả hương vị món ăn, quảng cáo về chất lượng, mùi vị… Một cách khá trừu tượng. Tớ muốn sử dụng một thiết bị để có thể chia sẻ hương thơm và cả vị của món ăm đến người xem từ xa.”

“Nói đơn giản là những người xem truyền hình trực tiếp không chỉ có thể quan sát được chủ kênh phát sóng đang ăn đồ ăn gì mà còn có thể ngửi được hương thơm, nếm được mùi vị của món ăn đó.”

Nghe Cố Tích giải thích, Đổng Mính Mính lập tức trợn to hai mắt: “Trời ơi, nếu được như vậy thì quá tuyệt vời!” Mỗi lần xem video phát sóng ăn uống vào buổi tối, cô ấy lại thèm ăn đến hoài nghi cuộc đời, nhìn thấy đồ ăn ngon nhưng lại không ăn được thật sự quá tàn nhẫn, cô ấy chỉ có thể thưởng thức mùi vị món ăn bằng trí tưởng tượng của mình.

Dùng ảo tưởng để tự an ủi bản thân.

Hơn nữa ngay cả khi biết món đó ngon, cô ấy cũng không dám ăn, trừ khi muốn bản thân béo chết.

Nếu thật sự có thể ngửi được hương thơm, thậm chí còn biết được mùi vị món ăn như thế nào thì quá tuyệt vời!

Chẳng qua sau khi kinh ngac, Đổng Mính Mính không khỏi nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Nhưng mà loại chuyện kiểu này có thể thực hiện được sao?”

Sao cô ấy lại cảm thấy hơi không thực tế nhỉ.

Không phải chuyện này khá giống với việc lấy đồ vật từ trong không khí à?

y da, trừ khi có pháp thuật.

Đổng Mính Mính lẩm bẩm trong lòng.

“Thật ra không phức tạp đến vậy đâu.” Cố Tích cười nói: “Mười mấy năm trước, mọi người cũng đâu có nghĩ đến việc gọi video qua điện thoại di động.”

“Tớ nghĩ nguyên lý truyền đạt hương vị này cũng tương tự với việc gọi video.” Cũng không phải thực sự truyền hương vị thức ăn từ nơi này sang một người ở nơi khác.

“Ví dụ như một số mùi mà chúng ta ngửi thấy được, thật ra chính là sự kết hợp của những chất hóa học như rượu, xeton, các hợp chất amin... Các hợp chất này cũng có thể được tạo ra thông qua các phản ứng hóa học nhân tạo. Ngoài ra, các vị chua, ngọt, đắng, cay, mặn trong thức ăn cũng được cấu tạo bởi một nhóm hóa chất có trong thực phẩm hoặc do một số chất nào đó tạo ra cảm giác kích thích đến các dây thần kinh vị giác, tất cả đều có thể được con người mô phỏng.”

“Chủ kênh phát sóng sẽ lắp đặt một đầu thu như thiết bị thu thập để ghi lại hương vị thức ăn bên này, sau đó tiến hành phân tích thông qua thiết bị cảm ứng. Tiếp theo đó, các dữ liệu tương ứng sẽ được mã hóa thành dữ liệu thông tin điện tử giống như dữ liệu video, thông qua mạng lưới liên lạc truyền đến người xem bên kia.”

“Nếu như bên phía người xem cũng gắn một thiết bị thu vào tương ứng để phân tích những thông tin kỹ thuật số này, sau đó dựa trên các dữ liệu tiến hành kiểm soát quá trình diễn ra phản ứng và tỷ lệ các chất tham gia phản ứng thích hợp, cuối cùng giải phóng ra bên ngoài để người xem cũng có thể ngửi được mùi.”

“Ngoài ra…” Dừng một lát để suy nghĩ, Cố Tích lại nói tiếp: “Tớ nghĩ có thể sử dụng một loại sóng điện từ nào đó để kích thích thần kinh của con người khiến chúng ta cảm nhận được vị tương tự.”

“Trước mắt thì tớ chỉ có thể nghĩ đến như vậy thôi.” Cố Tích nói xong, vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt hoảng sợ cùng với vẻ mặt trợn mắt há miệng của Đổng Mính Mính.

“Khoan đã, từ từ, cậu nói lại lần nữa đi.” Đổng Mính Mính bắt lấy cánh tay của Cố Tích.

Những gì Cố Tích vừa nói đã vượt qua sự hiểu biết hiện tại của cô ấy, đầu óc cô ấy vẫn chưa kịp xử lý hết thông tin vừa lướt qua.

Cố Tích sửng sốt: “Tớ giải thích chưa rõ à?”

Đổng Mính Mính gật đầu rồi lại lắc đầu: Không, Cố Tích trình bày rất rõ ràng, tốc độ vừa phải nhưng cơ bản là cô ấy nghe không hiểu.

“Có thể thực hiện thật à?” Đổng Mính Mính không nhịn được hỏi: Mặc dù tớ nghe không hiểu lắm nhưng cảm giác cậu trâu bò quá đi!

“Về mặt lý thuyết thì hoàn toàn có thể.” Cố Tích cười nói.

Cô không thể thực hiện được, nhưng “Cuộc thi sáng tạo thanh thiếu niên ST” chỉ yêu cầu đưa ra phương án, sau đó chỉ cần chứng minh tính hợp lý của ý tưởng và sáng chế này là đủ rồi.

Nói không chừng các chuyên gia hoặc các tổ chức chuyên nghiệp khác có thể làm được thì sao.

“Tớ giải thích cẩn thận cho cậu thêm lần nữa nhé?” Cố Tích hỏi lại.

Đổng Mính Mính khép miệng, vội vàng lắc đầu.

“Cậu tự hiểu là được rồi.” Cô ấy không muốn nghe nữa!

Nếu cô ấy làm sai điều gì thì cứ để giáo viên trừng phạt thôi, đừng gửi một bạn cùng bàn “yêu quái” đến mài mòn chỉ số thông minh của cô ấy như thế này chứ.

“Nhưng mà so với cuộc thi này, tớ nghĩ cậu nên suy nghĩ về tiết mục biểu diễn của “Đại diện học sinh” trước đã.” Đổng Mính Mính nhìn về phía Cố Tích, trên mặt đầy vẻ nghiêm túc.

Trước đây không ai nghĩ đến chuyện số phiếu của Cố Tích sẽ tăng nhanh đến vậy, cho nên chỉ cần được tham dự là tốt lắm rồi.

Nhưng bây giờ đã khác, số phiếu của Cố Tích đã vượt qua Cố Tuyết Nhi vinh quang xếp hạng nhất, chỉ cần kiên trì đến buổi chiều kết thúc bỏ phiếu thì chuyện này xem như đã ổn.

Mặc dù phía sau còn phần chấm điểm của các thầy cô nhưng mấy thứ này không gây ảnh hưởng mấy cho Cố Tích.

Không cần suy nghĩ cũng biết giáo viên sẽ cho một học sinh có thành tích trâu bò như vậy điểm cao thế nào.

Vì vậy, so với “Cuộc thi sáng tạo trẻ” còn hai tuần nữa mới diễn ra, rõ ràng chương trình liên hoan văn nghệ trước mắt này đã như lửa xém đến lông mày.

Đổng Mính Mính nói xong, Cố Tích rất tán thành gật đầu.

“Thật sự có cộng điểm à?” Cố Tích hỏi.

“...” Sao người này lại quan tâm đến chuyện cộng điểm vậy?

Đổng Mính Mính thầm phun trào trong lòng, chẳng qua vẫn gật đầu nói: “Đúng là có thật, nếu cậu có được suất biểu diễn của “Đại diện học sinh” thì lớp mình sẽ nhận được ba điểm cộng, cá nhân được hai điểm.”

“Đúng không, Ủy viên văn nghệ?” Đổng Mính Mính lấy bút chọc vào lưng của Ủy viên văn nghệ ngồi phía trước.

Ủy viên văn nghệ quay đầu lại cho Cố Tích một câu trả lời khẳng định.

“Cho nên, bạn học Cố Tích, cậu đã nghĩ ra mình muốn biểu diễn cái gì chưa?”

“Ừm, vẫn chưa nghĩ ra.” Cố Tích lắc đầu, lại hỏi: “Vậy, những người đi trước thường biểu diễn cái gì thế?”

“Ca hát nhảy múa làm ảo thuật, cái gì cũng được.” Ủy viên văn nghệ suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

“Vậy năm trước lớp mình diễn cái gì?” Cố Tích hỏi tiếp.

“Chuyện này hả...” Ủy viên văn nghệ và Đổng Mính Mính nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng: “Lớp mình ngâm thơ.”

“Ưu điểm của lớp chúng ta là học tập, không chuyên mấy trò lòe loẹt kia lắm, ha ha.” Đổng Mính Mính ở bên cạnh giải thích, chẳng qua càng nói càng thấy chột dạ.

Vốn dĩ lớp của bọn họ muốn tổ chức một màn nhảy múa tập thể nhưng đáng tiếc là bọn họ không gom được nhiều nhân tài dị sĩ như vậy.

“Cố Tích, cậu có sở trường gì không?” Đổng Mính Mính hỏi.

Cố Tích suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, thật trùng hợp, thế mạnh của cô cũng là học tập.

“Làm sao bây giờ?”

“Nếu không thì lần này Cố Tích cũng lên sân khấu ngâm thơ đi?” Đổng Mính Mính nhỏ giọng đề nghị.

“Có phải hơi long trọng quá không?” Bạn nữ ngồi cùng bàn với Ủy viên văn nghệ nói.

Vốn dĩ lúc trước tiết mục ngâm thơ của bọn họ đều diễn vào giai đoạn giữa chương trình, còn Cố Tích thì phải biểu diễn lúc bế mạc.

Ngay dưới ánh mắt chú ý của muôn người, còn là ngâm thơ cá nhân...

Thật không dám nghĩ đến hình ảnh đó.

“Vậy thì nhảy một bài đi.” Ủy viên văn nghệ suy nghĩ hồi lâu rồi đề nghị.

Nhảy là một lựa chọn tương đối ổn định, hơn nữa cũng khó xảy ra sai sót.

Nói xong, Ủy viên văn nghệ hỏi Cố Tích: “Cố Tích, cậu nghĩ như thế nào?”

“Tớ chưa từng thử qua.” Cố Tích thành thật nói.

“Không sao, không sao, việc gì cũng cần phải thử mới biết được.” Đổng Mính Mính ở bên cạnh khuyên nhủ.

Ủy viên văn nghệ cũng gật đầu: “Vũ đạo không khó lắm đâu, đến lúc đó chủ yếu dựa vào hiệu ứng sân khấu và mức độ hoàn thành của tiết mục thôi, nhìn đẹp là được, không có nhiều người chuyên nghiệp vậy đâu, tớ sẽ biên đạo cho cậu một bài nhảy vừa đơn giản vừa đẹp mắt, cậu cứ luyện tập theo là được...”

“À đúng rồi, hôm nay là thứ mấy thế?”

“Thứ năm.”

“Chính xác là còn một tuần nữa, chắc một tuần cũng đủ rồi.” Ủy viên văn nghệ nói tiếp, thấy Cố Tích vẫn còn hơi do dự lại bổ sung: “Cậu yên tâm, không khó lắm đâu, hơn nữa cậu nhảy solo mà, không có so sánh sẽ không nhìn ra sự khác biệt, chỉ cần cậu không bị ngã trên sân khấu là được, sai động tác cũng không sao.”

Hình như cũng hơi có đạo lý...

Vì thế Cố Tích liền gật đầu.

Buổi trưa, tranh thủ thời gian nghỉ giải lao, ủy viên văn nghệ dẫn mấy người Cố Tích đến phòng luyện múa.

Cô ấy lấy ra một đoạn video: “Cố Tích, cậu xem đi, đây là video tớ tìm được, vũ đạo này siêu đơn giản đúng không?”

Cố Tích: “Thế này mà dễ...” á?

“Tớ sẽ đơn giản hóa một số động tác trong bài nhảy này rồi cải biên lại một ít, lát nữa cậu tập theo tớ là được, học cái là biết liền à!”

Ủy viên văn nghệ mười phần tin tưởng kéo Cố Tích bắt đầu học nhảy.

Hai mươi phút sau...

Không chỉ Ủy viên văn nghệ mà mấy bạn học đứng xem bên cạnh cũng thấy tuyệt vọng.

Bởi vì họ phát hiện ra rằng Cố Tích không có sự phối hợp giữa tay và chân!

Cố Tích nghiêm túc thực hiện từng động tác một, cô cũng cảm thấy bản thân làm rất đúng nhưng không hiểu sao nhìn cứ thấy rời rạc.

Đổng Mính Mính ở bên cạnh đã cười đến mức đau bụng: “Ha ha, không được rồi Cố Tiểu Tích, cậu không thể nhảy cái này được.”

“Thật đó, cậu không hợp nhảy múa.” Đổng Mính Mính vỗ vai Cố Tích, nghiêm túc nói.

Chẳng qua ngược lại cô ấy cảm thấy chuyện này không có gì là không tốt, Cố Tích đã quá biến thái, có một ít khuyết điểm, như vậy… Mới khiến người ta cho rằng sự tồn tại của cô là chân thực, ha ha.

Ủy viên văn nghệ cũng dừng lại, ngượng ngùng nhìn Cố Tích: “Hay là chúng ta nghĩ cách khác thử xem.”

“Ca hát thì sao?”

“Hoặc là chơi nhạc cụ như... Piano?” Dù sao cũng coi như là một tài năng.

“Cậu biết biểu diễn piano không?”

“Biết một chút.” Cố Tích trả lời.

Cô và Lâm An Hinh học cùng một trường tiểu học và trung học cơ sở, mấy trường tư thục như này đều có lớp dạy đàn piano.

Mặc dù Cố Tích không được đặc biệt mời giáo viên đến dạy hay tham gia thi lấy chứng nhận như Lâm An Hinh nhưng cô cảm thấy mình đánh đàn khá ổn.

“Vậy thì tốt.” Ủy viên văn nghệ gật đầu: “Thế cậu chọn độc tấu piano đi.”

Mặc dù trình diễn piano làm tiết mục bế mạc liên hoan văn nghệ có vẻ hơi bình thường, không có tình tiết gay cấn nhưng cũng xem như ứng phó cho qua.

Đổng Mính Mính cũng gật đầu: “Tớ cảm thấy có thể đấy.”

Nói xong, cô ấy lại hơi lo lắng: Chỉ sợ nếu màn biểu diễn của Cố Tích không đủ tuyệt vời, thế nào Cố Tuyết Nhi cũng sẽ lại đăng bài bôi đen Cố Tích ngay sau khi liên hoan văn nghệ kết thúc cho mà xem.

“Độc tấu piano thì hơi khô khan, hay là chúng ta cử ra hai người múa đệm cho cậu ấy?” Hỗ trợ biểu diễn cũng tốt mà.

Đề nghị của Đổng Mính Mính nhanh chóng bị Ủy viên văn nghệ bác bỏ trong một giây: “Đừng suy nghĩ nữa, tớ không đùa đâu, trường mình có một quy luật bất thành văn, tiết mục bế mạc chỉ có thể là màn biểu diễn cá nhân.”

Đang nói, điện thoại di động của Ủy viên văn nghệ nhận được thông báo từ thầy Biên, yêu cầu cô ấy thông báo cho Cố Tích trong lớp nhớ chuẩn bị tiết mục, hơn nữa còn phải báo lên trên.

Ủy viên văn nghệ đưa tin nhắn cho mọi người xem, cười nói: “Xem ra bỏ phiếu đã kết thúc, điểm số của giáo viên cũng không khác lắm.”

“Mặc kệ như thế nào, Cố Tích chiến thắng là chuyện tốt mà.”

Bọn họ thương lượng một hồi, cuối cùng vẫn báo tiết mục “Độc tấu Piano” cho cô Phương.

Buổi tối về đến nhà, sau khi làm xong bài tập, Cố Tích bắt đầu nghiêm túc xem xét tiết mục biểu diễn tại liên hoan văn nghệ.

Cô cảm thấy bản thân mình trình diễn piano không thành vấn đề, chẳng qua giống như lo lắng của Đổng Mính Mính: Chỉ độc tấu piano thôi thì có vẻ hơi kém sinh động.

Rõ ràng muốn trình độ piano của cô cải thiện, đạt đến trình độ bậc thầy rung động lòng người trong vòng một tuần lễ ngắn ngủi, là chuyện không thực tế, tài nghệ không đủ, chỉ có thể lấy hiệu quả bù đắp vào.

Cố Tích đang nghĩ đến việc lồng thêm một ít hiệu quả thị giác vào màn trình diễn piano của mình.

Sau một hồi cân nhắc, cô mở điện thoại tìm AAA.

AAA: “Sao thế?”

X: “Tôi muốn hỏi cậu một vấn đề, tôi muốn lồng thêm hiệu ứng ánh sáng vào bối cảnh sân khấu, hơn nữa nó còn phải thay đổi khi tôi đánh đàn, diễn tả hiệu quả ánh sáng chuyển động theo tiếng đàn, chuyện này có thể thực hiện được không?”

AAA nhanh chóng trả lời Cố Tích: “Chuyện này không khó, chỉ cần cậu cài đặt thêm một thiết bị truyền dẫn đa chiều trên đàn piano rồi kết nối đàn với hệ thống điều khiển màn hình phía sau sân khấu, sau đó soạn một chương trình thay đổi màn ảnh theo âm nhạc là được rồi.”

Cố Tích chưa kịp trả lời thì AAA đã hỏi tiếp: “Cậu chuẩn bị biểu diễn piano à?”

Nhìn thấy câu hỏi của người kia, trên mặt Cố Tích thoáng qua một tia ngạc nhiên: Đột nhiên thấy cậu hỏi như vậy có hơi bất ngờ.

Rõ ràng Thịnh Tu Ngôn ở đầu bên kia cũng phát hiện ra chuyện này, cậu nhanh chóng bổ sung: “Là cậu biểu diễn hay là người khác biểu diễn? Tiết mục gì thế? Tổ chức ở trường học hay là chỗ nào? Hoạt động gì vậy?”

Một loạt câu hỏi liên tiếp nhảy ra, nhìn thế nào cũng có vẻ như đang giấu đầu hở đuôi.

Cố Tích cũng không giấu giếm, trả lời: “Trường học của tôi tổ chức liên hoan văn nghệ, tôi dự định biểu diễn độc tấu piano, nhưng mà tôi thấy chỉ độc tấu không thôi thì hơi đơn điệu quá nên muốn dành một ít chú ý đến phương diện trình diễn trên sân khấu.”

AAA: “Có thể.”

AAA: “Ý tưởng rất tuyệt vời.”

AAA đã thu hồi một tin nhắn.

Thịnh Tu Ngôn: “...” Suýt chút nữa cậu lại không khống chế được ý muốn khen ngợi của mình.

AAA: “Tôi giúp cậu.”

Nhìn thấy câu trả lời của 3A, một tia ngạc nhiên mừng rỡ lóe lên trong mắt Cố Tích, vốn dĩ cô chỉ muốn hỏi ý kiến một chút thôi, không ngờ đối phương lại là một đồng đội đáng yêu như thế!

Sau khi gửi một câu cảm ơn, Cố Tích lại nhắn cho đối phương một gói biểu tượng cảm xúc.

Gói biểu tượng cảm xúc này là cô trộm từ cái mà AAA gửi lần trước, nền đen, ở giữa là một bó hoa hồng thật lớn cùng với với dòng chữ “Tối nay lại là một đêm không ngủ”.

Đầu bên kia, nhìn biểu tượng cảm xúc quen thuộc, Thịnh Tu Ngôn cảm thấy khắp người đều không ổn, lỗ tai ngượng ngùng đỏ bừng lên: Ban đầu khi gửi cái biểu tượng cảm xúc này, cậu cơ bản không biết người đối diện lại là Cố Tích.

Không, phải là không nên sử dụng gói biểu tượng của cậu trẻ mới đúng!

Ở bên cạnh, Thẩm Nghiệp nhìn vành tai đỏ chót của thằng cháu trai ngoại nhà mình, càng khẳng định suy đoán trước đó trong lòng.

Ngay lúc này, Thịnh Tu Ngôn lại nhận được một tin nhắn khác từ Cố Tích: “Tôi vừa nghĩ đến một thứ!”

AAA: “Cái gì?”

X: “Chờ tôi một lát.”

AAA: “Được.”

Cố Tích đi đến phòng làm việc.

Trong phòng làm việc, Cố Thiệu chưa nhìn thấy bóng dáng Cố Tích, chỉ vừa nghe thấy tiếng bước chân ở cửa đã dừng công việc trong tay.

“Ba.”

“Có chuyện gì thế?”

“Con có chuyện này muốn nói với ba.”

“Ừ, lại đây.”

“Dạ.” Cố Tích tiến lại bên cạnh Cố Thiệu.

Nhìn vẻ mặt đầy hào hứng của cô gái nhỏ trước mặt, ánh mắt của Cố Thiệu khẽ chuyển động: Không biết con bé này lại muốn tham gia cuộc thi nào nữa đây.

Trong lòng Cố Thiệu thầm thở dài, mở miệng: “Nói đi.”

“Tuần sau trường con tổ chức liên hoan văn nghệ, con được bầu chọn làm đại diện học sinh.” Mặc dù giọng nói của Cố Tích cực kỳ bình tĩnh nhưng ánh mắt lại không thể che giấu được vẻ “Cầu khen ngợi”.

Nghe vậy, khóe miệng Cố Thiệu hơi nhếch lên, ông nhìn Cố Tích: “Rất giỏi.”

Nghe được lời khen ngợi của Cố Thiệu, Cố Tích mỉm cười nói tiếp: “Đại diện học sinh sẽ biểu diễn vào lúc bế mạc chương trình, con chuẩn bị trình diễn một màn độc tấu piano...”

Cố Tích giải thích ngắn gọn tình hình cho Cố Thiệu.

“Cần ba làm cái gì?” Cố Thiệu hỏi.

“Con muốn lồng ghép thêm một số hiệu ứng phụ trợ trên sân khấu, chính là loại ánh sáng có thể trình chiếu trong không gian.” Cố Tích miêu tả nhu cầu của mình.

Cố Thiệu nhanh chóng hiểu ra: “Hình chiếu đa chiều?”

“Đúng đúng, gần giống như thế.” Cố Tích gật đầu liên tục, lại hỏi tiếp: “Về phần thiết bị...”

Không đợi Cố Tích nói hết câu, Cố Thiệu đã lên tiếng: “Có.”

“Ba có thể chuẩn bị giúp con.”

“Thật không ạ?” Cố Tích vui mừng khôn xiết.

Nhìn vẻ mặt đầy ngạc nhiên, mừng rỡ của cô gái nhỏ, dường như nét mặt Cố Thiệu cũng nhuộm lên ánh sáng dịu dàng.

“Cảm ơn ba!”

“Có cần tìm một giáo viên dạy piano cho con không?” Cố Thiệu hỏi.

Cố Tích lắc đầu: “Không cần ạ, trước đây ở trường con có học qua một ít về piano, hơn nữa con đã bàn với ủy viên văn nghệ rồi, mấy ngày nay cậu ấy sẽ giúp con luyện tập.”

Cố Thiệu gật đầu nhưng nơi đáy mắt lại thoáng qua một tia tối tăm.

Ông không biết Cố Tích biết chơi đàn piano.

Trước đây Cố Thiệu không hề có cảm giác như vậy, bây giờ đột nhiên ông có hơi hối hận vì đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của đứa bé này.

Cố Tích trở về phòng mới nhớ ra AAA vẫn đang đợi mình, cô nhanh chóng gửi một tin nhắn cho đối phương.

X: “Cậu nghỉ ngơi chưa?”

“Chưa.” Bên kia nhanh chóng trả lời.

X: “Vấn đề tôi đề cập lúc trước á, phương pháp vừa rồi có thể sử dụng trên thiết bị trình chiếu ảnh ảo được không?”

Nhìn thấy dòng chữ “Thiết bị trình chiếu ảnh ảo” mà Cố Tích gửi đến, Thịnh Tu Ngôn vô cùng ngạc nhiên, chẳng qua cậu lại nghĩ đến ba ruột của Cố Tích là Cố Thiệu, bác Cố cái gì mà chẳng có, ngay lập tức Thịnh Tu Ngôn liền bình tĩnh lại.

AAA: “Có thể.”

Về lý thuyết chúng đều giống nhau, nhưng khối lượng chương trình được sử dụng trên thiết bị trình chiếu ảnh ảo sẽ nhiều hơn một chút.

AAA: “Dựa theo hiệu quả cậu muốn, có hai phương pháp, một là soạn trước chương trình tương ứng theo bản nhạc mà cậu muốn diễn tấu rồi trình chiếu ngay tại hiện trường. Cách này đòi hỏi người trình diễn phải luyện tập rất nhiều lần, bài biểu diễn phải phù hợp với hiệu ứng đã được lập trình sẵn và không được phép sai sót hay chơi ngẫu hứng.”

AAA: “Cách thứ hai là viết một chương trình hoàn toàn tự động và thông minh, để ánh sáng ở hiện trường thay đổi tùy theo các phím đàn, âm thanh và trạng thái giai điệu cậu chơi.”

Mặc dù đối phương không nói rõ chi tiết nhưng Cố Tích cũng biết rằng cách thứ hai phức tạp hơn cách thứ nhất rất nhiều.

X: “Quá rắc rối, cách đầu tiên là được rồi.”

AAA: “Không phiền.”

AAA: “Chọn cái thứ hai đi.”

Phương pháp thứ hai phù hợp với tình hình hiện tại của Cố Tích hơn.

Hơn nữa cũng sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn.

Cố Tích không ngờ anh 3A này lại tốt bụng như vậy, thật khiến cô cảm động.

X: “Vất vả rồi! Chờ khi nào chúng ta gặp mặt, tôi sẽ đãi cậu một bữa ngon!”

Thịnh Tu Ngôn: “...” Không, không, không, tốt nhất là không cần gặp.

Cuối cùng, sau khi xoắn xuýt hơn nửa ngày trời, Thịnh Tu Ngôn mới gửi một câu trả lời vạn năng “Chúc ngủ ngon” cho Cố Tích.

Trước những lời lẽ giản dị nhưng ý nghĩa sâu xa của anh 3A, Cố Tích vẫn không thấy quen như cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro