Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Từ Khôn đau lòng, nhất thời cũng không ý thức được Bạch Lộc không muốn anh rời đi. Thấy cô nói như vậy, tự nhiên kéo bắp chân cô qua, nhẹ nhàng mát xa.

Bạch Lộc dựa vào gối, nhìn anh không chớp mắt.

"Như vậy có thoải mái hơn chút nào không." Thái Từ Khôn thấp mắt hỏi.

"Vâng vâng, có nha."

"Ngày mai đi giày gì thoải mái một chút, không cần đẹp mới đi đâu."

"Biết rồi ạ." Bạch Lộc ngồi dậy, cầm miếng dâu tây đưa tới bên miệng anh, "Anh giúp em ăn một chút đi, nhiều như vậy một mình em ăn không hết."

Thái Từ Khôn cắn qua: "Dạ dày nhỏ."

Bạch Lộc cười hì hì dựa vào trên vai anh: "Vâng, thủ pháp của Thái tổng thật tốt, có thể mở một cửa hàng mát xa rồi."

Thái Từ Khôn khựng lại, nghiêng mắt nhìn cô một cái: "Mở một cửa hàng phục vụ mọi người sao?"

"Không không không, chỉ phục vụ một mình em thôi."

"Vậy chắc hẳn sẽ rất lỗ vốn."

"Không nha." Bạch Lộc nói, "Anh có thể dỗ em thành khách siêu cấp VIP, cái kiểu mà mỗi tháng phải giao rất nhiều rất nhiều tiền ấy."

Thái Từ Khôn cười: "Vậy em cũng đồng ý?"

"Đương nhiên em đồng ý." Bạch Lộc cọ cọ ở trên vai anh, "Nếu cửa hàng mát xa của anh không trụ nổi nữa, em sẽ đóng phim nuôi anh......"

"Nuôi anh?" Thái Từ Khôn hài hước mà nhìn cô.

Bạch Lộc ngẩn người: "Làm sao, anh rất khó nuôi sao."

"Ừm...... Hình như cũng không khó, có ăn có ở là được."

"Yêu cầu của anh có thể cao hơn một chút, không cần khách sáo với em đâu." Bạch Lộc nói, "Nếu tiền của em thật sự nuôi không nổi anh, em có thể đi trộm tiền của anh em để nuôi anh."

Thái Từ Khôn buồn cười, duỗi tay ôm cô: "Anh em mà biết việc này chắc chắn sẽ bị anh làm cho tức chết."

Bạch Lộc cũng không cần mát xa, liền cọ tới trong lồng ngực anh: "Mặc kệ anh ấy...... Cho nên, xem em đối xử với anh tốt như vậy, anh có muốn ở lại lâu hơn chút không?"

Người trong lồng ngực mềm mại, anh đâu thể nào nói không được.

"Anh sợ ngày mai em còn phải dậy sớm, anh ở đây lâu sẽ ảnh hưởng tới em."

"Vậy anh ngủ ở đây với em không phải là không ảnh hưởng gì nữa rồi sao." Lời này Bạch Lộc trả lời cực kỳ nhanh, sau khi nói xong, mới phát hiện lời mời của chính mình hơi thẹn.

Thái Từ Khôn duỗi tay nhéo nhéo mặt cô, giọng nói mang theo vài phần ý cười: "À, thì ra là muốn ngủ chung với anh."

"Không phải, em nói......" Bạch Lộc nghẹn nghẹn, đột nhiên không biết đáp như thế nào, suy nghĩ nửa ngày chỉ thấp giọng hừ hừ nói, "Cũng không phải chưa ngủ qua với nhau bao giờ."

"Được rồi." Thái Từ Khôn trực tiếp đè cô ở trên giường, thấp giọng nói: "Bồi em ngủ một lát."

Cái gì mà gọi là, ngủ một lát chứ?

Bạch Lộc có chút ngốc, nhưng cũng không chờ cô nghĩ nhiều cái gì, Thái Từ Khôn đã hôn tới.

Bạch Lộc bị sự cọ sát phác họa trên môi mang hết mọi suy nghĩ đi, hai tay gắt gao túm áo anh, độ ấm của anh tùy ý từ từ vượt qua, tới lòng bàn tay cô.

"Vị dâu tây." Anh nói.

Bạch Lộc nhẹ thở phì phò: "Anh mới đúng."

"Xem ra về sau thích ăn cái gì thì phải bảo em ăn cái đó rồi."

Anh cọ chóp mũi cô, nói từ từ, dễ nghe đến nỗi nắm lấy tâm trí cô. Bạch Lộc dường như mê muội giọng nói này của anh, a một tiếng, lẩm bẩm nói: "Cũng có thể nha......"

Người duyên dáng dưới thân thuận theo khiến tim anh đập nhanh, ý cười của Thái Từ Khôn hơi thu lại, đột nhiên có chút chịu không nổi.

Sự phòng bị của cô đối với anh, thật sự dường như bằng không.

Thái Từ Khôn khẽ thở dài một hơi, cúi đầu lại hôn lên môi cô.

Lần này anh không buông ra nhanh, trong lúc triền miên lâm li, thong thả ung dung dần dần đi xa, thứ dư lại chỉ còn hơi thở ngắt quãng.

Bạch Lộc đúng thật là không có gì che giấu với anh, cô thích anh, thích đến nỗi có thể cho anh toàn bộ chính mình. Giờ phút này cô cảm thấy, anh Từ Khôn của cô, làm gì cũng được.

Vì thế cô duỗi tay ôm eo anh, gắt gao.

Khớp hàm bị cạy ra, tuỳ anh du ngoạn, mà cô cũng không ngừng đáp lại, chỉ là bị anh bức cho không có đường lui, hô hấp không thuận, âm thanh phát ra từ cổ họng cũng không có.

Mà hai người lăn lộn ở trên giường lâu như vậy, trên người Bạch Lộc mặc áo tắm dài tự nhiên bị ma sát đến hỗn độn. Một cái xoay người, cổ áo liền lộ ra hơn phân nửa, dây lưng bên hông càng rời rạc, tựa như một chạm liền có thể rơi ra toàn bộ.

Thái Từ Khôn nằm ở trên giường, nhìn cô gái ở dưới mình, mắt đen như vực, nhưng lại không dám cử động.

Mắt đã nhìn thấy, đủ để đả kích vào sự phòng ngự của anh, nếu còn dám động tay động chân, phỏng chừng việc này thật sự không khống chế được.

"Mặc áo vào." Anh kéo áo tắm đang rớt xuống của cô, ôm eo cô, đem người đặt ở trên giường.

Môi Bạch Lộc bị hôn đến nỗi có chút đau, cô duỗi tay sờ soạng một chút, "Shh......"

"Đau?"

"...... Không có."

Thái Từ Khôn: "Vậy đi ngủ sớm một chút, cẩn thận ngày mai không dậy nổi đâu."

Bạch Lộc ngẩn người: "Anh phải đi rồi sao?"

Cả người còn đang xao động, Thái Từ Khôn nhẹ nhấp môi, bị ánh mắt cô nhìn như vậy càng khó nhịn.

"Ừm, đã muộn, anh phải đi."

"À......"

Thái Từ Khôn nhẹ hít một hơi, ngồi dậy, đem chăn kéo qua người cô.

"Ngày mai tan tầm anh tới đón em, được không?"

Bạch Lộc rầu rĩ đáp ứng: "Vậy anh đến đúng giờ nha."

"Ừm, nhất định."

**

Ngày hôm sau, Lưu Vân vào cửa gọi Bạch Lộc rời giường.

Lúc Bạch Lộc vào phòng tắm rửa mặt, Lưu Vân thấy ở trên tủ đầu giường có hai hộp trái cây to chưa ăn xong. Cô ấy lập tức đi đến cửa phòng tắm, "Chị gái à, hơn nửa đêm mà chị còn gọi đồ tới sao?"

Bạch Lộc không rõ lý do: "Dạ?"

"Cherry và dâu tây kia kìa."

"À...... Không phải em gọi." Bạch Lộc nói, "Tối hôm qua ông chủ em tới, anh ấy mang đến đó. Nhưng mà em không ăn nhiều, chị yên tâm đi."

"Cái gì? Ngày hôm qua Thái tổng tới? Muộn như vậy mà còn tới?"

"Vâng."

"À, các em vừa mới yêu đương cũng không khác mấy đôi khác." Lưu Vân nhìn cô một cái, "Cho nên, sáng tinh mơ lúc bọn chị còn chưa tới anh ấy đã đi rồi sao?"

Bạch Lộc thiếu chút nữa bị sặc nước: "Không có đâu."

"Vậy ngày hôm qua...... Liền đi luôn?"

Lúc Lưu Vân hơi ngừng lại đó gãi đúng chỗ ngứa, mặt Bạch Lộc có chút đỏ: "Chị muốn nói cái gì?"

Lưu Vân dựa ở cửa: "Em cảm thấy chị đang nói cái gì."

"...... Đừng nghĩ nhiều, hôm qua bọn em không làm gì."

"Em cảm thấy chị sẽ tin sao."

"Vì sao không tin?"

"Bạn trai chạy tới khách sạn lúc tối muộn, không làm gì xong đi luôn." Lưu Vân cười thâm sâu, "À, Thái tổng ngây thơ như vậy sao."

"......"

"Nhưng mà em yên tâm, các em đều đã tuyên bố hẹn hò, chuyện yêu đương chị cũng mặc kệ." Lưu Vân nói, "Chị chỉ muốn hỏi một chút...... Em không muốn kết hôn sớm như vậy chứ?"

Bạch Lộc hơi nghẹn, sao lại tới chuyện này rồi! Lúc nào cũng nói sang chuyện này là sao??

Lưu Vân tiếp tục nói: "Cái đó, nếu không tính kết hôn sớm như vậy, thì tránh thai tốt vào, rốt cuộc thì tình huống hiện tại của em đột nhiên mang thai cũng không tốt --"

"Chị dừng lại!" Bên tai Bạch Lộc đều nóng, "Em, em không......"

"Được rồi." Lưu Vân lộ ra biểu cảm hiểu rõ nhưng không nói ra, "Đàn ông sao, thích một người chắc chắn sẽ có hành vi đó, người trưởng thành, chị hiểu."

Bạch Lộc ngượng ngùng nói: "Vậy nếu có một người đàn ông không như vậy, anh ấy tới rồi không làm gì cô gái ấy thì sao?"

Lưu Vân quái dị mà nhìn cô một cái: "Hoặc là người có vấn đề, hoặc là lực hấp dẫn của cô gái kia không quá mạnh như vậy đối với anh ta."

Bạch Lộc: "......"

"Nhưng mà chắc hai vấn đề này đều không xuất hiện với các em nhỉ?" Lưu Vân cười cười nói: "Được rồi rửa mặt thay quần áo nhanh lên, chuyên viên trang điểm sắp tới rồi đó."

Nói, chị ấy liền xoay người đi ra ngoài, chỉ chừa Bạch Lộc ở trong nhà vệ sinh một mình hỗn độn.

Người có vấn đề???

Không có khả năng nhỉ.

Vậy thì chả lẽ lực hấp dẫn của cô không mạnh?

Ở bên nhau sau mỗi lần hẹn hò anh sẽ đưa cô về đúng giờ, trong lúc thân mật, cũng một vừa hai phải......

Càng quan trọng là đêm qua, cô biểu hiện như vậy không muốn anh đi, mà anh đã đi rồi.

Hả?

Bạch Lộc nhìn mình trong gương, người trong gương còn chưa trang điểm, mặt mộc, nhưng vẫn khá xinh đẹp, chỉ là nhìn có chút non nớt, dáng người cũng không nóng bỏng như vậy.

Bạch Lộc sửng sốt, đột nhiên có chút phiền muộn, chẳng lẽ lực hấp dẫn của cô thật sự không mạnh!!

**

Từ phòng tắm ra xong Bạch Lộc liền bị bắt đi trang điểm, sau đó cũng không để cô nghĩ quá nhiều, liền vội vã mà đi trước.

Hôm nay quay tốt hơn hôm qua một chút, không phải chạy đông chạy tây, hơn nữa chỉ ở trong nhà vận động đầu óc.

Sau khi kết thúc, là tầm 5 giờ chiều, Bạch Lộc cùng các khách mời của show đi tới phòng trang điểm trước.

"Vừa rồi cái kia đề mục thật sự khó, mà Bạch Lộc em cũng trả lời đúng, quá lợi hại đi." Một nghệ sĩ khách mời nói với cô.

Bạch Lộc: "Lúc còn học ở trường em từng xem qua câu hỏi này rồi, trùng hợp thôi ak."

"Vậy mà em còn có thể nhớ rõ, vẫn rất lợi hại mà."

Bạch Lộc bị khen đến có chút ngượng ngùng, đang nghĩ xem nên kết thúc đề tài như thế nào, đột nhiên bên cạnh có người nói, "Đó là Thái tổng hả?"

Vừa dứt lời, một đám người đều nhìn về phía Bạch Lộc.

Thời gian này Thái Từ Khôn hô mưa gọi gió ở giới giải trí, công ty giải trí Nghệ Tinh cũng trở thành nhân tài kiệt xuất trong giới, ai mà còn không biết anh. Huống chi, anh và Bạch Lộc khiến mọi người ở trên mạng đểu cùng cảm kích mà ăn dưa.

Bạch Lộc nhìn theo tầm mắt mọi người, chỉ thấy cách đó không xa ở hành lang bên cạnh, Thái Từ Khôn thật sự xuất hiện ở đó. Trong lòng cô vui vẻ, vội nói với đồng nghiệp: "Em đi trước đây ạ."

"Đi đi đi đi."

Bạch Lộc chạy chậm đến bên cạnh Thái Từ Khôn, "Ca ca, anh đúng giờ quá!"

Thái Từ Khôn vỗ vỗ đầu cô, rũ mắt nhìn chân cô: "Hôm nay chân còn đau không?"

"Còn ổn ạ, hôm nay không ở bên ngoài chạy lung tung."

"Vậy là tốt rồi, đi thôi, về nhà."

Bạch Lộc gật gật đầu, vui rạo rực mà đi theo bên cạnh anh.

Chỉ là lúc ngồi vào trên xe, cô đột nhiên nghĩ tới lời sáng nay nói chuyện với Lưu Vân. Nghĩ tới nghĩ lui xong, lại cảm thấy chính mình suy nghĩ cái này không đứng đắn.

"Làm sao vậy, hôm nay lại không nói lời nào?" Thái Từ Khôn phát hiện cô khác thường, hỏi.

Bạch Lộc: "Không có mà......"

"Còn không có?"

"Thật không có." Bạch Lộc nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Thái Từ Khôn thu hồi tầm mắt, liền cho rằng chắc cô không muốn nói chuyện, cô gái bên cạnh đột nhiên xoay lại đây, nghiêm túc hỏi, "Ca ca, anh cảm thấy dáng người em thế nào?"

Tác giả có lời muốn nói:

Thái Từ Khôn: Đầu tiên, tôi thề tôi hoàn toàn bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro