Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng lúc phía trước là đèn đỏ, Thái Từ Khôn phanh gấp một cái, quay đầu lại nhìn cô trong mắt rõ ràng tràn đầy kinh ngạc.

Bạch Lộc vội vàng xua xua tay, nói: "Em chỉ tuỳ tiện hỏi vậy thôi, tâm sự chút."

Thái Từ Khôn: "Ừm...... Tâm sự chút, đề tài này rất thú vị."

"Đúng không?" Bạch Lộc cười cười, thử nói, "Cho nên thật ra thoạt nhìn qua em cũng không giống trẻ con lắm nhỉ?"

Một gương mặt non nớt đối với diễn viên cũng vừa có lợi mà vừa có hại, chỗ lợi là nhìn trẻ, collagen đầy mặt ai mà không yêu. Nhưng chỗ hại là những vai nhận được sẽ có giới hạn, nếu vai diễn hơi cực đoan chút thì không diễn được.

Từ trước Bạch Lộc cũng không quá vừa lòng với diện mạo của mình không chỉ riêng ở vấn đề sự nghiệp, nhưng hiện tại, không thể hiểu được trong tình yêu cũng có vấn đề, cô cảm thấy chính mình không đủ vũ mị, không đủ quyến rũ......

Thái Từ Khôn nào biết rằng trong đầu cô đang nghĩ cái gì, nghe cô nói như vậy, vui đùa nói: "Nếu em không trang điểm, mặc đồng phục mà đứng ở cổng trường cấp ba, có khi giáo viên cũng cho em vào đó."

Bạch Lộc nhíu mày: "Em không nói giỡn."

Thái Từ Khôn thuận miệng nói: "Anh cũng không nói giỡn."

Bạch Lộc nghẹn nghẹn, tức khắc thở phì phò mà chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đèn chuyển từ đỏ sang xanh, Thái Từ Khôn dẫm chân ga.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì!" Bạch Lộc buồn bực nói, "Dù sao chính là em ấu trĩ, đúng không!"

Thái Từ Khôn cong cong môi, duỗi tay sờ soạng đầu cô: "Sao lại còn tức giận rồi, em trẻ như vậy có cái gì không tốt sao."

"Không tốt, chính là không tốt."

"Không tốt chỗ nào?"

Bạch Lộc chỉ à một tiếng, nói: "Thì, thì có một vài nhân vật sẽ không tìm tới em, ví dụ như kiểu, xà tinh? Hồ ly tinh?"

Thái Từ Khôn khó hiểu mà nhìn cô một cái: "Em muốn diễn kiểu nhân vật này sao?"

"Như thế nào......"

Thái Từ Khôn thấy cô thật sự không vui, nghĩ nghĩ nói: "Cũng có xà tinh và hồ ly tinh đáng yêu mà, kỹ thuật diễn của em tốt như vậy, chắc chắn có thể đảm nhận được."

Bạch Lộc liếc anh một cái: "Vậy anh thích xà tinh với hồ ly tinh đáng yêu không."

"Hả?"

"Thích không."

Thái Từ Khôn có chút dở khóc dở cười, dỗ dành nói: "Em diễn, đương nhiên anh thích."

Bạch Lộc lại không quá tin: "Nhưng thực tế mà nói, vẫn là hồ ly tinh yêu khí mới mê người."

"Sao lại vậy."

"Chính là sẽ......" Bạch Lộc không muốn nói nữa, nhìn ngoài cửa sổ không hé răng.

Cái gì mà mặc đồng phục là có thể vào học như thường, cái gì mà hồ ly tinh đáng yêu, lời này còn không phải nói khéo rằng cô lớn lên ấu trĩ, dáng người rất bình thường sao!

Trên cả đường đi Bạch Lộc đều hờn dỗi, mãi cho đến khi trở lại Tinh Hoà Loan, vẫn uể oải.

Thái Từ Khôn thấy cô về nhà xong liền rúc ở trên sô pha, cũng không nói lời nào, có chút lo lắng, vì thế liền gọi điện thoại cho Lưu Vân.

"Gần đây có đoàn phim nào từ chối Tiểu Ngũ sao?"

Lưu Vân không hiểu sao: "Không có, chúng tôi vẫn đang chọn kịch bản mà, làm gì có đoàn phim nào từ chối chúng tôi chứ."

Thái Từ Khôn nhíu mày: "Vậy có kịch bản nào có nhân vật gì là xà tinh hay hồ ly tinh không?"

"Cũng không có." Lưu Vân nói, "Làm sao vậy?"

Thái Từ Khôn nói: "Không có gì, hình như Tiểu Ngũ muốn diễn kiểu nhân vật này."

"Không thể nào? Tôi chưa nghe con bé nói qua bao giờ."

Thái Từ Khôn liếc mắt nhìn Bạch Lộc ở xa xa một cái: "Được rồi, tôi cúp máy trước đây."

"Vâng vâng, được."

Cúp điện thoại xong, Thái Từ Khôn đi tới ngồi xuống bên cạnh Bạch Lộc, đem cô ôm vào trong lồng ngực mình.

"Đấy là phim gì vậy."

Bạch Lộc nhìn TV, lạnh như băng nói: "Thanh xà."

Thái Từ Khôn mày hơi chọn: "Thích như vậy sao?"

Bạch Lộc khẽ hừ một tiếng.

Thái Từ Khôn nói: "Gần đây đúng lúc Nghệ Tinh khai máy mấy hạng mục, em thích thì chúng ta có thể làm một bộ."

"Em diễn?"

"Chế tác cho em, đương nhiên là em diễn."

"Em không thích hợp tí nào được không......" Bạch Lộc liếc mắt nhìn anh, "Phim đó mà làm ra chắc chắn là ném đá trên sông."

"Biết đâu được."

"Em không diễn."

Thái Từ Khôn có chút nghi hoặc: "Không phải em thích sao."

"...... Em nói bừa thôi."

Thái Từ Khôn không rõ lý do, liền không nói gì nữa, chỉ cùng cô xem phim. Sau khi bộ phim kết thúc, đã là 9 giờ tối.

"Rất muộn rồi, để anh đưa em về nhà."

Bạch Lộc lập tức ngồi dậy từ trên sofa: "Đưa em về?"

"Hai ngày này cũng vất vả, hiện tại về còn sớm, không ảnh hưởng tới giấc ngủ của em."

Đêm nay Bạch Lộc đang ở trong lốc xoáy buồn bực về việc "Lực hấp dẫn của mình không quá lớn đối với anh", lúc này nghe anh lại muốn đưa cô về, trong lòng chợt lạnh, buột miệng thốt ra: "Chẳng lẽ không phải bạn trai luôn tìm mọi cách để giữ bạn gái ở lại nhà mình mới đúng sao!"

Thái Từ Khôn đang muốn đứng dậy, nghe vậy nao nao: "Cái gì?"

Bạch Lộc nhìn chằm chằm anh, bằng bất cứ giá nào, nói: "Anh cứ đưa em về như vậy, anh không muốn ngủ với em chút nào sao!"

Thái Từ Khôn giống như bị đóng đinh tại chỗ, ngơ ngác mà nhìn cô.

Mặt Bạch Lộc nóng đến lợi hại, vừa quẫn lại vừa tức:"Đúng đúng đúng, chính là em lớn lên ấu trĩ, chính là em không có dáng người ma quỷ, nhưng cũng không đến mức...... Không đến mức khiến anh không muốn ngủ với em chút nào chứ."

Nếu nói một câu trước Thái Từ Khôn còn chưa xác định, thì sau khi cô nói xong câu này anh đã hiểu rõ. Anh nhìn cô gái trước mặt đỏ mắt, tức khắc mới phản ứng lại.

Cho nên từ hôm nay bắt đầu gặp mặt, cô đang thử anh?

Cái gì mà dáng người, cái gì mà khuôn mặt, cái gì mà xà tinh với hồ ly tinh, đều là cô đang thử anh.

Nhưng mà...... Anh đều nói như thế nào?

Bạch Lộc thở phì phò mà đứng lên: "Em tự về nhà, không cần anh đưa."

Nhưng mới đi được một bước, đã bị người phía sau kéo trở về. Anh ôm lấy eo cô từ phía sau, đem cô ôm lấy ngồi ở trên đùi mình.

Bạch Lộc: "Làm gì, bây giờ em phải về nhà!"

Thái Từ Khôn thấp giọng nói: "Em nói xem em có phải đồ ngốc hay không."

"Anh nói cái gì?"

Thái Từ Khôn có chút bất đắc dĩ: "Anh sốt ruột đưa em đi? Anh không nghĩ tới chuyện ngủ cùng em?"

Bạch Lộc khựng lại, lời này chính cô nói ra còn tạm, nhưng từ trong miệng anh nói lại ra, cô nghe được càng quẫn bách.

Thái Từ Khôn: "Cho nên em cho rằng vì sao anh lại đưa em đi, vì sao lại không ngủ cùng em?"

Bạch Lộc: "...... Sao em biết."

"Không phải em vừa nói đó sao." Thái Từ Khôn nói ở bên tai cô, "Lớn lên giống trẻ con, không có dáng người ma quỷ, không giống hồ ly tinh cũng không giống xà tinh?"

"............"

"Cho nên chắc hẳn em cảm thấy, anh không có hứng thú đối với em?"

Bạch Lộc nghĩ vậy lại cảm thấy không vui: "Chẳng lẽ không phải sao."

Thái Từ Khôn nhẹ hít một hơi, bị kinh ngạc cũng bị kích thích. Anh đột nhiên mang theo cô đứng dậy, lôi kéo tay cô chạy lên lầu.

Bạch Lộc hoảng sợ: "Làm gì đó."

Thái Từ Khôn không giải thích với cô, chỉ kéo cô đi lên lầu. Bạch Lộc không đỡ lại anh được, chỉ có thể đáng thương vô cùng mà bị kéo đi.

Tới phòng mở cửa ra, Thái Từ Khôn đẩy cửa đi vào, kéo cô đi tới trước tủ đầu giường.

"Mở ra đi."

Bạch Lộc không biết trong hồ lô của anh có thuốc gì, đứng yên không chịu cử động: "Rốt cuộc anh muốn làm gì."

Thái Từ Khôn để cô ngồi xuống ở mép giường, tự mình khom lưng mở ngăn kéo ra, cầm một cái hộp bên trong để lên tay cô.

Bạch Lộc vốn không thể hiểu được, chờ cô cúi đầu nhìn thấy tên cái hộp này, cả người cứng lại rồi.

Durex.

Thái Từ Khôn rũ mắt nhìn cô, bên miệng có một nụ cười đầy ý vị: "Bên trong còn nữa, muốn lấy ra hết cho em xem không?"

Bạch Lộc giống như đang cầm cái gì mà bỏng hết cả tay, lập tức đem hộp vứt qua. Hộp vuông dạo ở trên chăn một vòng, vững vàng mà dừng lại.

"Sao phòng anh lại có cái này......"

Thái Từ Khôn nói: "Sợ một ngày thật sự nhịn không được, cũng không đến mức xúc phạm tới em."

Bạch Lộc sửng sốt, hiểu được xong cảm thấy chính mình sắp thẹn đến chết, cô lập tức đứng lên: "Em đi trước."

"Đi đâu?" Thái Từ Khôn ôm lấy cô từ sau lưng ôm, "Tiểu Ngũ, em nói vì sao em lại thành thật như thế chứ."

"......"

Ánh mắt Thái Từ Khôn u ám: "Có câu nói của em rất đúng, đúng thật là bạn trai đều tìm mọi cách để giữ lại bạn gái ở nhà."

Chỉ là anh vẫn luôn kiềm chế, không làm việc này nhanh như vậy. Cô là người anh yêu chiều từ bé, cho nên mặc dù lúc trước có mấy lần lau súng cướp cò anh đều nhịn xuống, nhưng không bỏ được, cũng không dám.

Anh cho rằng anh đã làm rất tốt, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại phải chịu cái tội danh "Không có hứng thú với bạn gái".

Đúng thật là oan uổng.

"Xem ra sự chịu đựng không làm gì với em của anh là sai, làm em tức giận như vậy."

Bạch Lộc liên tục lắc đầu: "Không phải! Em không tức giận vì chuyện này, em, là bởi vì anh nói em ấu trĩ! Anh nói em giống học sinh tiểu học!"

"Hả?" Thái Từ Khôn nghĩ lại, "Có lẽ anh nói chính là giống cấp ba?"

"Có gì khác nhau sao!"

Thái Từ Khôn cúi người hôn một cái trên môi cô: "Thật ra kém rất nhiều."

Giọng anh có chút trầm, mang theo sự khàn khàn không tên.

Bạch Lộc ngước mắt nhìn anh một cái, mới vừa rồi bọn họ tiến vào, đèn phòng chưa có mở, chỉ có ánh sáng ngoài đường chiếu vào. Đôi mắt anh đón ánh sáng, tròng mắt sâu không thấy đáy.

Ngực Bạch Lộc run lên, cảm thấy việc cô làm hôm nay rất ngớ ngẩn, nói như vậy, quả thực có hương vị như kiểu cô mời gọi anh.

Cô xoay người liền muốn chạy, kết quả lại bị anh xách như con gà nhỏ về lại, anh ấn cô xuống giường, sau lưng trầm xuống, là anh đè lên.

"Vốn dĩ hôm nay định đưa em về nhà, nhưng hiện tại có chút không muốn." Lúc anh nói chuyện như thổi vào tai cô, hô hấp cực nóng liền đi xuống bên tai, dọc theo cổ, rót đến bả vai.

Bạch Lộc đột nhiên cảm giác được một cảm giác xa lạ thật lớn và áp bách: "Em......"

"Không phải muốn ngủ cùng anh sao." Tay phải Tích Từ Khôn nhẹ véo ở cằm cô, đem đầu cô nghiêng đi chút, "Vậy thì không thể đổi ý."

"Ưm --"

Anh dùng sức mà hôn qua.

Lúc trước bọn họ cũng hôn môi, nhưng anh đều khắc chế, lần này lại khác......

Bạch Lộc ghé vào trên giường vốn dĩ hô hấp đã không thuận, bị anh khiêu khích cả người đều nóng lên, cô giãy giụa suy nghĩ, anh ấn cô về dễ như trở bàn tay, thậm chí ngón tay giữ cằm cô, nhéo nhéo, không cho cô trốn tránh chút nào.

Trước đây cô tức giận, vì hoài nghi mình không có sức hấp dẫn với anh, nhưng cô không nghĩ tới, việc này phát sinh đột ngột như vậy.

Hoặc là nói, thật ra không phải là đột ngột, mà anh vẫn luôn suy nghĩ tới chuyện này, là cô không biết xấu hổ, phá nó.

"Nghĩ cái gì, hửm?" Thái Từ Khôn buông cô ra chút, thấp giọng hỏi.

Bạch Lộc vội vàng thở phì phò, lắc đầu.

Cô ghé vào trên giường, đầu óc bị hôn thành một mớ hỗn độn, nhưng cũng thực sự không bài xích. Cô muốn ở chung với anh, muốn ở bên anh, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

"Thật sự hôm nay em không về sao?" Cô nhỏ giọng hỏi.

Thái Từ Khôn rũ mắt nhìn cô, nói: "Em cảm thấy em nói như vậy, còn có thể đi sao."

Bạch Lộc quay đầu nhìn anh thật lâu, cuối cùng trở mình đối mặt với anh: "Cũng đúng, vốn dĩ em liền muốn...... Ngủ lại đây với anh."

Thái Từ Khôn nao nao, cúi đầu, nụ hôn dừng ở cổ cô: "Rất ngoan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro