Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra kéo theo vô số cát bụi bay vào, mọi người nhắm mắt lại theo bản năng.
Một lúc sau, Alena che mũi ho sặc sụa vài cái rồi nói: “Vào thôi.”
Mọi người đã chuẩn bị tốt đang định bước vào trong, đột nhiên họ lại dừng bước.
Một cô gái khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi đang đứng ở chính giữa đại sảnh, gương mặt trắng nõn, đôi môi hồng hào, đồng tử màu hổ phách mang theo sự ngây thơ của người chưa từng trải sự đời, tinh tế giống như một nàng công chúa bước ra từ trong bức tranh sơn dầu từ thế kỷ 18.
Khí chất của cô gái hòa quyện với tòa lâu đài cổ, cô yên tĩnh đứng ở đó, tất cả mọi người đều nhất thời nín thở, giống như sợ làm kinh động đến giấc ngủ yên bình.
Cuối cùng vẫn là Thương Phù cử động trước.
Cô hắng giọng, đôi mắt to tròn hơi nheo lại, nốt ruồi chỗ khóe mắt cũng khẽ nhúc nhích theo động tác, khiến người ta muốn chọt một cái.
Cô nói một cách thân thiện: “Mọi người đều là lần đầu tiên tới đây nhỉ.”
Mọi người: ?
Tuy là không hiểu ra sao, nhưng sau khi phản ứng lại, một vài người do dự gật đầu.
“Đúng vậy.”
Thương Phù: “Không sao, không phải lo lắng, đừng sợ.”
Cô chỉ vào chiếc ghế sofa ở phòng khách: “Đều đã đến cả rồi, mọi người không định ngồi sao?”
Đám người nhìn Thương Phù vài giây, sau đó lại nhìn ghế sofa, tạm dừng một lúc rồi lại nhìn về phía MC, cuối cùng gãi đầu.
Hiện trường nhất thời tĩnh lặng, tiếng nói ồn ào đầu tiên là đến từ phòng livestream.
[Tuy không hiểu chị xinh đẹp đang nhiệt tình cái gì, nhưng mà a a a a a.]
[Dù sao đi nữa, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt này, chỉ số IQ của tôi đã lao dốc theo đường thẳng qwq*.]
(*) Biểu cảm khóc
[Cứu với, người vô thần như tôi cũng muốn xem tập mà cô ấy bị loại vì gương mặt này—]
Alena không hổ danh là MC chuyên nghiệp với kinh nghiệm phong phú, sau khoảnh khắc ngạc nhiên ngắn ngủi, cô ấy nhìn về phía con mèo đen trong lòng cô gái, —— mèo đen tượng trưng cho những điều tâm linh ở nhiều quốc gia, ngay lập tức cô ấy liền hiểu được danh tính của cô gái.
“Cho hỏi, cô là nhà ngoại cảm sao?”
Thương Phù nhìn cô ấy vài cái, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, tổ chương trình nói báo danh ở lâu đài cổ, cho nên tôi liền vào đây đợi trước.”
Alena sững sờ.
Cô ấy nhìn đạo diễn rồi trầm tư nhíu mày. Thông báo mà bọn họ đưa ra quả thật là như vậy, nhưng lại không ngờ rằng thật sự có nhà ngoại cảm to gan một thân một mình đến lâu đài cổ chờ đợi.
Thương Phù cười híp mắt nhìn MC nữ. Chỉ cần cô ấy không phản đối việc nhìn vào cô thì cô có thể đọc được những đoạn thông tin mà cô cần.
Alena nhận điện thoại từ trợ lý, hỏi ý kiến người xem trong phòng livestream.
[Quả thật trang web chính thức đã thông báo như vậy, cô cũng không thể trách người ta đến lâu đài cổ chờ đợi trước đúng không?]
[Có lẽ là do chị xinh đẹp đến sớm quá, bên ngoài không có ai trực tiếp đi vào cả, cô ấy cũng không vi phạm quy tắc, bị loại như vậy thì cũng thật đáng tiếc.]
[Đúng vậy, hơn nữa, không phải người đàn ông mặc vest đó cũng lợi dụng lúc mọi người đã kết thúc, trực tiếp khiêu chiến người thắng cuộc sao? Dựa vào cái gì mà anh ta có thể còn chị xinh đẹp này lại không thể chứ?]
Quả thật là trang web chính thức thông báo đúng như những gì Thương Phù nói, hơn nữa còn có vết xe đổ của người đàn ông mặc vest trước đó, phòng livestream đều không có dị nghị gì về vấn đề này. Alena lướt xong bình luận liền nhìn Thương Phù: “Phía sau tôi là những người thắng cuộc của vòng tuyển chọn đầu, cô có thể chọn ra một người để khiêu chiến.”
Nói xong cô ấy lại nhìn về phía các nhà ngoại cảm: “Những người trong nhóm ban nãy có ít hơn 12 người, làm phiền hãy giơ tay ra hiệu một chút.”
Thương Phù chống cằm nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại trên người một người đàn ông.
Đúng ra mà nói thì, ánh mắt của cô dừng lại trên đóa hoa hồng được cài trên bộ vest của anh ta.
Nhận ra ánh mắt của cô, người đàn ông liền thụ sủng nhược kinh*.
(*) Được sủng ái mà lo sợ.
Quả nhiên! Khí chất ưu nhã của mình khó mà không thu hút được mỹ nhân.
Anh ta sửa sang lại cổ áo, để lộ chiếc đồng hồ quý báu ở cổ tay: “Tiểu mỹ nhân.”
Thương Phù nhìn về phía sau rồi lại nhìn 117 đang điên cuồng nhìn cô ở trong lòng, sau khi xác định trong vòng bán kính ba mét chỉ có một mình cô, cô đính chính nói: “Là mỹ quỷ.”
Người đàn ông ngay lập tức nở ra nụ cười phong lưu phóng khoáng: “Phải phải, đóa hồng* nhỏ.”
(*) Mỹ quỷ (měi guǐ) đồng âm với từ hoa hồng (méi gui)
“Em muốn bông hồng trong tay anh à?”
Nói xong, người đàn ông liền nhổ đi gai nhọn trên bông hoa rồi ngậm vào miệng: “Tặng cho cô gái xinh đẹp nhất ở đây.”
117 và Thương Phù đồng thời trầm mặc.
Thương Phù: “Đầu chó ngậm hoa*?”
(*) Ở bên Trung có meme nổi tiếng là chó ngậm hoa hồng.
Người đàn ông mặc vest: ???
Người đàn ông thu lại đóa hoa hồng, anh ta có hơi tiếc nuối nhìn Thương Phù: “Hình như em có chút hiểu lầm về anh thì phải.”
“Không lầm đâu, anh chọn em đấy.”
“Nếu như thật sự là hiểu lầm, em gái à tin anh đi, sau này chúng ta sẽ xây dựng một câu chuyện cho chính mình.”
“Tôi cũng rất muốn đồng ý với anh đấy.” Thương Phù nhìn thẳng vào người đàn ông, ánh mắt tràn đầy tỉnh táo: “Nhưng tôi không thể nào yêu người đàn ông đi vệ sinh mà không lau tay đâu.”
[Ha ha ha ha ha ha, má nó.]
[Ha ha ha cười chết tôi, vả mặt cái tên đàn ông tầm thường tự phụ này đi.]
[Tuy tôi không thích người đàn ông này, nhưng trông anh ta có vẻ rất lợi hại.]
[Lo cho chị xinh đẹp quá đi orz*.]
(*) Biểu cảm người đang quỳ.
117 không ngờ sự tình sẽ phát triển đến nước này, nó điên cuồng nhắc nhở: “[Bạn tốt——]!!”
Thương Phù nhanh chóng che miệng con mèo đen nhỏ lại, để cho tất cả những lời mắng chửi đều bị gió thổi bay mất.
Người đàn ông mặc vest siết chặt nắm đấm, chửi thề một tiếng rồi lập tức đút tay vào túi.
[Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi.]
[Nhan cẩu* tan vỡ orz.]
(*) Hình dung người vô cùng để ý vẻ bề ngoài của người khác.
[Anh ta rút tay ra khỏi túi rồi!!]
[Aaaaa, rút ra rồi——]
...
[? Một bông hồng dính đầy nước bọt??]
Chỉ thấy người đàn ông lấy bông hông vừa bỏ vào trong túi ra, ánh mắt anh ta trống rỗng nhìn Thương Phù, toàn bộ bức tranh giống như một cảnh cầu hôn.
Không ai động vào hoa hồng của cô mà có thể rời đi không chút tổn hại nào.
Vẻ mặt Thương Phù ghét bỏ khua tay.
Ngay giây sau, người đàn ông mặc vest liền bước lùi ra khỏi cửa, sau đó ngồi bệt xuống mặt đất.
Người quay phim: ???
Ngay khi người quay phim chĩa máy quay vào người đàn ông mặc vest, anh ta đột nhiên dùng sức nắm lấy gai trên cành hoa hồng, máu tươi lập tức nhỏ giọt rơi xuống đất.
Cô bé mù ngẩng gương mặt nhỏ nhắn nhìn Thương Phù.
Nhà thôi miên ngoại cảm thật chân chính, đối mặt với linh hồn, thôi miên từ xa.
Mãi đến khi người đàn ông mặc vest cẩn thận viết chữ “SB*” bằng máu xong, hai mắt anh ta mới khôi phục sự tỉnh táo.
(*) 傻逼 (shǎ bī): ngu ngốc
Người đàn ông nhìn chữ “SB” trên mặt đất, tức giận đến mức mất trí. Anh ta gầm lên giận dữ rồi chen chúc trở lại đám đông, đôi mắt đỏ hoe, giống như một độc lang* bôn ba nhiều ngày cuối cùng cũng trở lại chốn xưa.
(*) Con sói đơn độc
Người đàn ông tức giận trừng mắt nhìn Thương Phù đứng trước mặt: “Cô gian lận!”
Thương Phù trưng ra vẻ mặt vô tội: “ y dô, thằng hề không có kỹ năng tốt bằng người khác tức đến mức giậm chân rồi kìa.”
“Mày quản bố mày à?”
“Cô cô cô ——”
“Anh chỉ mất 200ml máu tươi, nhưng hoa của tôi lại mất đi sinh mạng đấy!”
Thôi miên không bằng người ta, cãi nhau cũng thua, người đàn ông hít sâu như đang luyện công.

Anh ta không biết chuyện gì vừa xảy ra, chờ đến khi anh ta tỉnh lại, anh ta đã đối mặt với lời tuyên ngôn “SB” của mình, đứng trước mặt mọi người như một trò hề.
Người đàn ông siết chặt nắm đấm nhìn Thương Phù, Thương Phù lại nháy mắt với anh ta: “Ba ván thắng hai? Năm ván thắng ba?” Biểu cảm của cô vô cùng háo hức, vừa nhìn là biết muốn chiến đấu vài hiệp.
“...” Người đàn ông vô thức run rẩy.     
Đm, đá trúng tấm sắt rồi*.
(*) Đánh người khác nhưng bị người ta đánh lại
Ai mà biết được cô gái trẻ tuổi như vậy lại thật sự có bản lĩnh.
[Trình độ thôi miên này ấy à… Có hơi giả rồi đi.]
[Là cà chua sao? Cảm giác như huyết tương, giống y như thật vậy.]
[A, thật sự là một loại vẻ đẹp đầy tàn bạo và đẫm máu.]
“Chương trình lừa bịp.” Người đàn ông mặc vest phun ra một câu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Kết quả vừa mới bước ra khỏi cửa anh ta lại vấp ngã sấp mặt, gương mặt vừa hay đập phải dòng chữ “SB”.
Vì thế một từ tượng thanh được thêm vào cả đoạn văn ——
“O, SB.”
Thương Phù há hốc mồm, thấy mọi người đều đang nhìn mình, cô vội vàng thanh minh: “Lần này thật sự không phải do tôi!”
Vẻ mặt cô đầy lo lắng nói: “Đừng đổ oan cho tôi mà, là do anh ta bị dọa sợ mà thôi, trở về đặt một chiếc kéo ở dưới gối là được.”
Tính sát thương không cao nhưng độ sỉ nhục cực mạnh.
Chờ đến khi người đàn ông đứng dậy rời khỏi nơi tràn đầy thương tâm này, Thương Phù phát ra một tiếng thở dài tiếc nuối, không thể đòi mạng.
Hoa đã chết mà người vẫn còn sống.
Thế giới này thật là không công bằng. 
117 ngốc luôn rồi, nó không nên truyền đạt toàn bộ hệ thống ngôn ngữ hiện đại cho Thương Phù.
Một bà chị đến từ thế kỷ 18 sao có thể hoạt bát đến vậy?
Mẹ nó, ghét nhất là mấy người cứng đầu!
Nó tức giận hung hăng nhìn ký chủ, Thương Phù buông bàn tay đang che miệng mèo ra.
Hệ thống này khá kém cỏi, nó không thể nói chuyện trong đầu được.
Không xứng đáng làm hệ thống.
Mèo đen nhỏ nhảy lên vai cô, giận dữ thì thầm nói: “Không phải tôi đã nói cô nên làm một người bạn tốt sao?”
Thương Phù phớt lờ lời nói của 117, đắc ý khoe bộ móng của mình.
Bởi vì có thuật che mắt của 117 cho nên người khác có thể nhìn thấy Thương Phù, thậm chí còn có thể chạm vào cô, nhưng cô lại thấy bản thân mình thật ra vẫn là một linh hồn bán trong suốt, mà hiện tại, móng tay của cô đã thật sự biến hóa thành thực thể.
“Nhìn thấy chưa, gương mặt của người đàn ông đó đã bị tao đánh tan rồi, móng tay của tao cũng hóa thành thực thể rồi.”
“[Bíp——], mới chỉ có cái móng tay nhỏ bé mà cô đã không có tiền đồ như vậy rồi!”
“Tích tiểu thành đại, nước chảy đá mòn.”
“[Bíp——] Như vậy cũng chậm quá đi [Bíp——] Dùng của tôi mới là cách nhanh nhất [Bíp bíp bíp——]”
Thương Phù đang định phản bác thì đột nhiên có một giọng nói máy móc vang lên trong đầu cô: [OMG, 117, lời của cậu nói còn bẩn hơn cả chơi chiến thuật! Cấm phát ngôn 8 tiếng!!]
Thương Phù: ?
Hệ thống: ?
Thương Phù: Úi chà
Hệ thống: …
“Mèo con tức giận gì thế.”
Thương Phù cười híp mắt vân vê hai hòn bi mềm mại dễ thương của mèo con.
117 như bị sét đánh.
MC nam nhìn gương mặt tràn đầy ý cười của Thương Phù, trợn mắt khinh thường.
Là một người vô thần, cậu ta tự nhận thấy bản thân đã nhìn thấy toàn bộ sự thật.
Vừa nhìn là biết hai người này đã thông đồng với nhau từ trước, trước tiên để người đàn ông khoe mẽ, sau đó sử dụng anh ta để làm nổi bật sự lợi hại của cô gái.
Chỗ máu đó hẳn là huyết tương, trên đời này làm gì có khả năng tồn tại tâm linh chứ?
Yamamoto vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Vòng tuyển chọn thứ hai sắp bắt đầu, các nhà ngoại cảm hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
*
Sau nửa giờ chuẩn bị, năm mươi nhà ngoại cảm đã sẵn sàng.
Tổ chương trình dọn dẹp qua đại sảnh, tuy nói là dọn dẹp, nhưng chỉ là một cảnh lướt qua để mọi người yên tâm.
—— Nơi này, sạch sẽ một cách kỳ lạ.
Bảo mẫu phụ trách dọn dẹp thờ ơ lau dọn bàn trà dưới ánh đèn phản quang, không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Tổ đạo diễn cũng cảm thấy tòa lâu đài cổ này có điểm không đúng, rất không đúng, nhưng vào cũng đã vào rồi, chắc chắn các nhà ngoại cảm sẽ bảo vệ bọn họ.
Sau đó bọn họ nhìn thấy vẻ mặt kỳ diệu của nhà ngoại cảm.
Đặc biệt là băng nhóm chú thuật do phù thủy đen cầm đầu, trông bọn họ giống như nghiện cái gì đó, gương mặt si mê hít thở sâu.
Đạo diễn: “...”
Cũng không cần phải dọa tôi như vậy.
Chương trình mãi không bắt đầu ghi hình, phù thủy nam mặc áo choàng lên tiếng trước, giọng nói nghe có vẻ còn là một thiếu niên: “Không phải lo lắng, người thống trị nơi đây đứng ở vị trí rất cao, người đó sẽ không hạ thấp mình để đe dọa đến sinh mạng của mọi người đâu.”
Thương Phù: Đừng đừng, hiện giờ cô đứng rất thấp.
Vì miếng cơm manh áo, hạ mình xuống chốn trần ai*.
(*)  Hoàn cảnh vất vả gian khổ.
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, anh ta nhìn về phía hai MC, ra hiệu có thể bắt đầu.
Alena nở nụ cười bắt đầu: “Sau nửa giờ nghỉ ngơi, các nhà ngoại cảm đã sẵn sàng, năm mươi nhà ngoại cảm đang có mặt ở đây chính là những người chiến thắng ở vòng tuyển chọn đầu tiên.”
“Tin rằng mọi người đã không thể chờ đợi được nữa, hiện giờ chúng tôi sẽ lập tức bắt đầu vòng tuyển chọn thứ hai.”
“Sau đây người cộng sự của tôi sẽ trình bày quy tắc cho mọi người.”
Yamamoto đã không kịp chờ đợi từ lâu, cậu ta đặt chiếc balo đang ôm trong lòng xuống đất, kéo khóa rồi đặt từng thứ lên thảm.
“Ban nãy trợ lý đạo diễn lên tầng hai chọn ra được những thứ này.”
“Sau đây xin mời các thí sinh phán đoán, trong số những vật phẩm ở đây, thứ gì đến từ lâu đài cổ u linh.”
Sau khi Yamamoto lấy ra khoảng chục đồ vật, thấy trong đáy túi chỉ còn lại hai ba thứ, vì thế cậu ta liền dốc ngược túi, toàn bộ thứ trong túi liền rơi xuống sàn.
Có hộp nhạc kiểu cũ, có đồ chơi thỏ con tàn nhưng không phế, có búp bê tóc vàng mắt xanh, có tiểu thuyết thịnh hành ở thế kỷ 18…
Là người sở hữu tòa lâu đài cổ Louis XIV, Thương Phù quyết định chờ thêm một lát nữa rồi làm cái đề dễ như ăn kẹo này.
Cô tò mò đánh giá các nhà ngoại cảm.
Phù thủy nam nói chuyện lúc nãy lấy ra một ngọn đèn, chậm rãi đi qua từng đồ vật, cô bé mù lẩm bẩm như đang nói chuyện với ai đó, cô gái mèo thì đang trải bài tarot.
Một nhà ngoại cảm cải trang thành bác sĩ mỏ chim thấy Thương Phù nhìn qua đây liền thổi tắt ngọn nến trong tay, gật đầu với cô.
Thương Phù cũng giả vờ nghiêm túc gật đầu với anh ta.
[Bọn họ đang giao tiếp bằng tinh thần à?]
[Chắc là đã đoán ra câu trả lời chính xác rồi!]
Ánh mắt Thương Phù đảo quanh trên người MC nam, cậu ta vừa bị một nữ cổ sư* mắng. Bởi vì bước chân đi qua đi lại của cậu ta khiến cho con rắn yêu quý của cổ sư bị dọa, làm gián đoạn nghi thức ngoại cảm của cô ta.
(*) Cổ sư là những người nuôi cổ trùng.
Yamamoto kìm nén cơn tức tránh xa cổ sư, cậu ta không muốn phát sinh xung đột với người cầm con rắn kia.
Cậu ta vừa giải tỏa tâm trạng, vừa cúi đầu bước đi.
Đột nhiên, cậu ta dừng bước.
Con búp bê trước mặt cậu ta đang bị bỏ lại một mình, không có ai nghiên cứu nó.
Ánh mắt Yamamoto quét qua một vòng, xác định không có ống kính nào đang ở trên người, cậu ta hừ lạnh một tiếng, trút giận đá con búp bê ra xa nửa mét.
Khóe miệng Thương Phù đang kiểm tra thức ăn bỗng cứng đờ.
… Tiêu rồi.
Quả không ngoài dự đoán.
Ở nơi mà không ai nhìn thấy, nước mắt của con búp bê chảy ra từ khóe miệng.
Gương mặt Thương Phù tê dại.
“Làm sao đây Phù Phù, hu hu hu hu.”
Thương Phù cố gắng xoay chuyển tình thế: “Con nghe mẹ nói, mẹ thấy người này có hơi xấu——”
“Mặc dù cái tên Yamamoto này lớn lên xấu xí, nhưng lại thật sự phù hợp với tính tình của mẹ——”
Ma búp bê thích bị ngược bị đá một cái.

***
Xem full bộ truyện và sớm nhất tại TruyenHD với giá 60.000₫ hoặc ib 0399831253 mua full truyện trong 1 tháng với giá rẻ hơn nhé😽

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro