Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Phù có hơi buồn.
Cảm giác này giống như con thỏ trắng già tự tay mình nuôi hơn hai trăm năm, liền chạy mất hút, vui mừng khôn xiết lao vào lòng tên đàn ông thối.
Thương Phù lau nước mắt: “Con thật sự không yêu mẹ sao?”
Bell có hơi xấu hổ, mãi hồi lâu, nó mới ngượng ngùng nói: “Nếu như mẹ đánh con một cái, con, con không phải là không thể.”
“Thôi bỏ qua.”
Đứa bé mà mình nhìn nó trưởng thành, nỡ lòng nào mà đánh chứ.
Thương Phù cảm thấy trái tim mình trống một mảng, Bell là búp bê trò chuyện với cô nhiều nhất trong số một trăm lẻ tám con búp bê, người giang hồ gọi là chị gái một trăm búp bê, cùng cô trải qua biết bao năm tháng.
Cô thật sự coi con bé như con gái.
Sau một hồi suy nghĩ, Thương Phù gọi Yamamoto.
Cô cố gắng giữ đứa nhóc nhà mình, ngăn chặn cặp đôi bất chính này lại. Thương Phù lạnh giọng nói: “Búp bê đang khóc, ôm con bé lên dỗ dành, bằng không con bé sẽ rời xa cậu.”
Theo lẽ thường, con người hẳn là không muốn búp bê rời xa khỏi mình mới đúng.
Hy vọng Yamamoto sẽ tuân theo lẽ thường của con người.
Yamamoto:???
Cậu ta bắt đầu hối hận vì đã yêu cầu công ty giúp cậu ta giành lấy chương trình này.
Dựa vào gương mặt của cậu ta, đi làm MC của một chương trình tạp kỹ về tình yêu, rồi lại tận dụng cái chức vụ này để trải qua vài mối tình, bộ không được à?
Yamamoto không tỏ ý kiến gì với lời của Thương Phù.
Lớn lên xinh đẹp thì có tác dụng gì? Kỳ quái giống như người bị bệnh vậy.
Cậu ta nhìn con búp bê bị đạp bay xa nửa mét, lấy đầu ngón chân chọc chọc nó rồi nói: “Cô muốn chọn cái này sao?”
Thương Phù vội cản: “Đừng, đừng…”
Từ “động” còn chưa kịp nói xong, Yamamoto đã gạt con búp bê ra.
Thương Phù:...
Đồ trong lâu đài cổ là do trợ lý đạo diễn đưa, vì để tránh hiềm nghi, căn bản Yamamoto không biết đáp án, hơn nữa cậu ta vốn là người vô thần, cho nên cậu ta cũng chẳng thèm quan tâm đáp án là gì.
Sau khi xác nhận với máy quay đáp án của Thương Phù, Yamamoto liền xoay người rời đi.
Thương Phù che trái tim yếu đuối đến mức không còn đập của mình: “Vượt qua bài kiểm tra.”
“Nghe mẹ nói một câu, nếu con không nghe thấy.”
“Cảm động lòng người, câu chuyện tình lãng mạn.”
Thương Phù cắn răng: “Con người của cậu ta khá lắm.”
Belle cười tươi như hoa nói: “Thật không thật không, chẳng qua lúc nãy anh ta đạp nhẹ quá, còn lại đều tốt.”
Thương Phù không muốn tiếp tục bàn luận chủ đề này nữa.
Cô trầm mặc giống cây cầu Cambridge* mang lòng căm thù sâu sắc.
(*) Từ này ở bên TQ ẩn dụ chỉ sự tĩnh lặng
Thật ra vòng tuyển chọn thứ hai không khó, quỷ khí trên người Belle rất nặng, chỉ cần là nhà ngoại cảm mẫn cảm với năng lượng đều sẽ phát hiện ra điểm bất thường của búp bê.
Cuối thế kỷ 18, nước F nội chiến, giới quý tộc cao tầng có một đợt thanh tẩy lớn. Cha của Thương Phù bị tân Đế xử tử hình, người vợ quý tộc của ông lúc đó cũng bị liên lụy và ép phải uống thuốc độc.
Người phụ đó ôm thi thể của đứa con nhỏ, oán hận nói cho tân Đế về sự tồn tại của người vợ trước và con gái của chồng.
Lâu đài cổ Louis XIV tọa lạc ở nơi giáp giới nước Hoa và nước F, lúc thuộc hạ của tân Đế tìm tới, mẹ của Thương Phù đã mắc bệnh qua đời từ lâu, cho nên lúc đó chỉ có một mình Thương Phù bị xử tử một cách bí mật.
Thương Phù ôm Belle đi lên giá treo cổ, Belle được máu tươi của cô tưới lên, hấp thụ năng lượng của cô. Ngày Thương Phù trở thành quỷ, oán khí của Belle hóa thành hình, ở bên cô suốt hơn hai trăm năm.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho tâm trạng của Thương Phù phức tạp.
Không có Belle, ai sẽ đền bù đứa con gái bé bỏng này cho cô đây?
Tiếng [Bíp bíp bíp] của mèo hoang nhỏ sao?
Hai mắt Thương Phù đẫm lệ nhìn 117, 117 cảm nhận được ánh mắt của cô, thân thể đầy lông lập tức run bần bật.
117: …
117 kẹp hòn trứng mèo thất tha thất thểu chui vào gầm sô pha.
Thương Phù giả vờ chảy nước mắt: Mày cũng không yêu tao.
117 không tiếng động sụp đổ: Biến mau, đồ biến thái!!
Năm mươi phút sau, tất cả các nhà ngoại cảm kết thúc chiến đấu, yên lặng chờ đáp án.
Alena nhận lấy bức thư của tổ đạo diễn, công bố đáp án.
Cùng lúc đó, phòng livestream cũng phát đoạn clip trả lời của các nhà ngoại cảm.
“Hộp nhạc chứa đựng ký ức của lâu đài cổ, giai điệu buồn bã của nó gợi nhớ về thảm kịch đã xảy ra ở đây.”
“Vị trí được viết trên mặt thẻ là thứ hai đếm từ trái sang, là cây bút máy này, đây là món quà mà nam chủ nhân tặng cho nữ chủ nhân, tôi đã cảm nhận được tình yêu mãnh liệt trong đó.”

Ông cụ có mái tóc bạc phơ: “Con búp bê này hình như có hơi hưng phấn… Rất kỳ lạ, nhưng tôi cảm nhận được cảm xúc trong đó.”
Phù thủy nam mặc áo choàng: “Máu tươi, nước mắt, hoa hồng khô héo, con búp bê này rất buồn.”
Cô bé mù: “Trong người búp bê tóc vàng tồn tại một cảm giác đáng sợ, đừng có trêu trọc nó.”
Thương Phù: “Búp bê đang khóc, ôm con bé lên dỗ dành, bằng không con bé sẽ không rời xa cậu được.”

Nhưng lực chú ý của Thương Phù hoàn toàn không đặt ở nơi này.
Cô đang ngồi trên sô pha, vô cùng đắc chí quan sát móng tay ở bàn tay phải của mình.
Đây là gì?
Đây là đại diện cho tình yêu và cái đẹp, là hóa thân của Aphrodite*, chờ đến khi mười móng tay đều hóa thực thể, chắc chắn cô sẽ làm một bộ nail xinh đẹp.
(*) Nữ thần tình yêu của Hy Lạp
Thương Phù hạ quyết tâm kết bạn với một con người biết làm nail.
Vậy thì miễn cưỡng làm nhiệm vụ [Bạn tốt], cưng chiều đứa con gái [Bíp bíp bíp] mới.
Nhà ngoại cảm chọn búp bê chiếm hơn một nửa, phòng livestream rất không hài lòng với vòng tuyển chọn thứ hai.
[Tôi biết là có đại thần đoán ra được là dựa vào năng lực, nhưng đáp án này cũng đơn giản quá rồi, đoán mò cũng đoán được.]
[Nghe những đáp án sai mà xem, nói như thật vậy, có thể dễ thấy, những người đoán là búp bê cũng có thể nói hay như vậy.]
[Chỉ cần là người đã từng xem Annabelle đều sẽ lựa chọn búp bê ngay từ đầu nhỉ?]
[Thí sinh ptsd* búp bê ở đây, bản chuẩn 100% phim kinh dị, có lựa chọn tốt hơn à?]
(*) Rối loạn căng thẳng sau chấn thương
[Tôi là một muggle* mà tôi cũng biết là phải chọn búp bê!]
(*) Có nguồn gốc từ truyện Harry Potter, chỉ người không có khả năng sử dụng pháp thuật và không được sinh ra trong thế giới phù thủy.
Hai trợ lý đạo diễn lựa chọn đạo cụ có chút bối rối.
Thật sự không phải là bọn họ không muốn lựa chọn những thứ khác, tất cả đều là số trời sắp đặt.
Bọn họ đều là người vô thần, khi bọn họ đang run cầm cập bò lên tầng hai, con búp bê đang bò xuống ở chân cầu thang, vừa vươn tay là có thể với tới…
Không lấy thì phí!
Bọn họ chỉ phạm sai lầm mà con người đều sẽ mắc phải!
Cảm xúc trong phòng livestream ngày càng mãnh liệt, MC Alena là người kinh nghiệm đầy mình, cô ấy bình tĩnh an ủi khán giả: “Do số lượng người chơi vượt qua vòng hai nhiều hơn dự kiến, chúng tôi sẽ tăng thêm vòng tuyển chọn chứ ba vào sáng ngày mai.”
“Tiếp theo đây, tôi và Yamamoto sẽ dẫn mọi người cùng tham quan lâu đài cổ u linh.”
Biết sắp được tham quan tòa lâu đài cổ u linh, khán giả cảm thấy vòng hai quá chán nhanh chóng được an ủi.
Alena cũng nhanh chóng thực hiện.
Tòa lâu đài cổ tổng cộng có năm tầng, tổ chương trình chậm rãi đưa khán giả trong phòng livestream tham quan, kết cấu của cả tòa lâu đài vô cùng hoàn mỹ, đầy đủ thiết bị, đặc biệt là lượng sách chiếm tận hai tầng.
Hai tiếng sau, Alena dừng ở chỗ ngoặt tầng bốn.
Ở đây có một bức tranh sơn dầu, lại còn là chân dung người thật.
Trong bức tranh, một cô gái tóc đen mặc váy đang xách một bé gái tóc vàng khoảng ba bốn tuổi, đôi chân nhỏ nhắn của cô bé quẫy đạp trong không trung, gương mặt non nớt đều là sự ấm ức, bởi vì miệng nói không ngừng, thậm chí còn văng nước bọt lên tấm khăn thấm nước bọt.
Thương Phù đứng ở bên cạnh: “...”
Thật là.
Mỗi lần nhìn bức tranh này đều có một loại cảm xúc bất lực quen thuộc.
Phòng livestream nhao nhao bình luận về bức tranh này:
[Quả là chị hiền em thảo*.]
(*) nguồn gốc từ thành ngữ 父慈子孝 (fùcí zǐxiào) cha hiền con thảo
[Mọi người thử nói xem, liệu có khả năng, đây là mẹ hiền con thảo không?]
[Ha ha ha mẹ xách nhóc con ha ha ha ha ha, tuy nhiên bọn họ đều đẹp thật đấy.]
[Ét o ét, ánh mắt của tôi không thể rời khỏi cô bé, đặc biệt là đôi mắt kia, nốt ruồi lệ ở khóe mắt đẹp quáaa, lông mi cũng rất cong rất dài huhuhu.]
[... Chờ, chờ chút???]
[Lông mi của cô ấy có phải đang động không?]
[???]
[Đù má, có phải cô ấy vừa chớp mắt không?]
Alena vẫn luôn nhìn vào bức tranh, cũng nhìn thấy cảnh wink vừa nãy của cô bé, cô ấy cách rất gần, thậm chí còn có thể thấy khóe miệng của cô bé đó giương lên.
Một người vốn tin vào quỷ thần như cô ấy lập tức hít một hơi lạnh, cô ấy nói với Yamamoto: “Có phải bức tranh vừa chớp mắt đúng không?”
Yamamoto nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Alena, khó hiểu trợn tròn mắt rồi nói: “Ở góc độ này của tôi thì không thấy gì, chắc là do ánh sáng.”
Cái chuyện bức tranh chớp mắt quả thật không đáng tin, hơn nữa, đa phần mọi người trong phòng livestream cũng không nhìn thấy kỹ lưỡng, bọn họ nhanh chóng bị cách giải thích của Yamamoto thuyết phục.
Thương Phù nhìn ngón tay cái mới hóa thực thể được một nửa, tiếc nuối thở dài.
Aishhh, con rể nhà mình, con rể nhà mình.
Là con gái chọn, con gái chọn.
Chỉ cần bọn họ vui vẻ, cô có thể chấp nhận được chút phản nghịch này của con rể.
Nhưng hiển nhiên một vài nhà ngoại cảm cảm nhận được điểm không thích hợp, bọn họ cương quyết yêu cầu xuống dưới tầng, Alena trưng cầu ý kiến của đạo diễn, dẫn mọi người xuống tầng.
*
9 giờ tối, hai MC tập hợp các nhà ngoại cảm.
Dù sao《Giáng Thần》cũng là chương trình truyền hình, nguyên nhân các nhà ngoại cảm đến với chương trình rất đa dạng, có người thì mang lòng cứu thế, đến chương trình là để giải quyết vấn đề của người khác, cũng có người muốn tăng độ nổi tiếng, thu hút lượng truy cập cho công ty của mình.
Tổ chương trình đã bố trí một hoạt động vào buổi tối đầu tiên, vừa để tăng độ nổi tiếng cho các nhà ngoại cảm, cũng là để tăng thêm tính hấp dẫn cho chương trình.
Alena: “Chào buổi tối mọi người, như mọi người đã biết, phần lớn các sự kiện thần bí hoàn toàn có thể né tránh, các nhà ngoại cảm có thể chia sẻ cách né tránh, hoặc là kể lại ký ức tâm linh, chuyện quỷ thần kỳ lạ mà mọi người ghi nhớ sâu sắc nhất không.”
Yamamoto: “Tôi có một câu chuyện, trước tiên mạn phép làm nền, các nhà ngoại cảm cứ từ từ suy nghĩ.”
“Quê hương tôi có một cách gọi là [Quỷ gõ cửa], cách gõ cửa tiêu chuẩn của con người là ba cái, nhưng quỷ gõ cửa không giống vậy, bọn chúng chỉ có thể gõ bốn cái. Khi màn đêm xuống, có những người ở nhà một mình thường nghe thấy tiếng gõ cửa như vậy——”
Đêm đã khuya, cửa sổ liền vang lên tiếng quạ kêu, bóng của những cành cây khô nghiêng nghiêng in lên mặt khăn trải bàn, căn phòng ngoại trừ tiếng nói chuyện của Yamamoto, chỉ còn lại tiếng hít thở của mọi người.
Nói tiếng gõ cửa, câu chuyện của Yamamoto liền dừng. Cậu ta nhớ lại dáng vẻ nhát gan của Alena hồi chiều, lặng lẽ tiến sát lại gần bên tai cô ấy.
“Cốc cốc cốc cốc.”
Hơi thở mát lạnh phả vào tai như vô số con kiến đang cắn. Alena sửng sốt, một lúc sau, cô ấy mới quay đầu lại trừng mắt nhìn Yamamoto: “Cậu làm cái quái gì vậy?”
Yamamoto đắc ý ngồi thẳng dậy nói: “Đừng có nhỏ mọn như thế.”
Alena mím chặt môi, không tiếp tục trả lời nữa.
Mọi người lần lượt chia sẻ những câu chuyện kỳ lạ.

11 giờ tối, mọi người trở về phòng mình đánh răng rửa mặt, Thương Phù cũng trở về căn phòng ở cuối tầng năm của mình.
Hiện giờ 117 đã khôi phục lại năng lực ngôn ngữ, vẻ mặt nó cảnh giác nhìn Thương Phù.
Bây giờ nó rất hối hận, vô cùng hối hận.
Nhưng nếu nó biết việc ma quỷ không dễ dẫn dắt như vậy, có đánh chết nó cũng không nhận nhiệm vụ này.
Để bây giờ, không những có khả năng cao không hoàn thành nhiệm vụ mà sự trong sạch của con mèo con như nó cũng chẳng còn nữa.
Dường như Thương Phù không biết đến sức khỏe thể xác và tinh thần không ổn định của 117, cô yên lặng nằm trong quan tài, suy nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Dọa một người bằng năng lực thôi miên, chỉ có thể hóa thực thể một cái móng tay. Nhưng hù dọa liên quan đến chuyện tâm linh thì lại có thể hóa thực thể nửa ngón tay của cô trong vài phút.
Quả nhiên, nhiệm vụ này là để chế tạo thân hình cho đám ma quỷ các cô!
So với bị đè bẹp năng lực chuyên môn, con người vẫn sợ ma hơn… Nhưng nếu cô trực tiếp giả ma dọa người cũng không thực tế lắm, lỡ như dùng sức quá rồi dọa người ta chạy mất dép thì phải làm sao?
Thương Phù nhíu mày, suy nghĩ mất nửa ngày trời liền đưa ra một kế hoạch có tính phát triển lâu dài.
Bất tri bất giác, tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ đêm vang lên.
Ma quỷ không cần ngủ, Thương Phù vô cùng nhàm chán lật người.
Đột nhiên, giọng nói ngọt ngào của Belle vang lên trong đầu cô.
“Hu hu hu, Phù Phù, con nhớ anh ấy đến mức không ngủ được.”
Thương Phù trầm mặc hồi lâu: “Yêu đến vậy cơ à?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Belle đỏ bừng: “Mẹ không hiểu cảm giác này đâu.”
Thương Phù cảm thấy lúc này phía sau mình chắc chắn đang vang lên một khúc BGM*.
(*) Background music: nhạc nền
Chẳng hạn như, “Màn đêm lạnh lẽo bồng bềnh phủ khắp mặt tôi, sự nổi loạn của đứa con trai đã làm tan nát trái tim tôi.”
Chẳng hạn như, “Thời gian đi đâu mất rồi, còn chưa kịp nhìn kỹ mặt người đã mù rồi.”
Belle phát ra tiếng thở dài đầy yêu thương: “Thật muốn được anh ấy vuốt ve.”
Thương Phù chịu đựng nỗi đau mất con gái: “Vậy con đi tìm cậu ta đi.”
“Nhưng con là ma…”
“Nếu như cậu ta không để ý đến thân phận của con, tại sao con phải níu kéo mối tình này?!”
Thương Phù nói chắc như đinh đóng cột: “Nếu như mẹ là con, mẹ sẽ vào khuê phòng, mạnh mẽ thể hiện tình yêu!”
Giọng nói của Belle biến mất không còn nghe thấy nữa.

Hai phút sau.
Cánh cửa phòng của vị MC nam nào đó vang lên tiếng gõ cửa rất lịch sự.
—— “Cốc cốc cốc cốc.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro