Chương 1: Tai Nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tôi không nghĩ tới tôi sẽ cứ như vậy mà chết đi.

Tôi chết ở tuổi mười chín.

Thanh xuân như đóa hoa rực rỡ còn chưa tỏa sáng  trên người tôi, giống như một ngôi sao băng, cuốn theo sinh mệnh vô tận của tôi mà vụt tắt.

Tôi từng suy viễn qua, khi cái chết dần kéo đến, muốn viết như thế nào lên phần mộ của mình, tro cốt nên rải vào biển rộng hay vẫn là chôn ở phiến đá trên núi có hoa hướng dương.

Nhưng, cái chết đột nhiên đến gần khiến tôi không kịp phòng ngừa, tôi thậm chí còn không có cảm giác nguy hiểm tiến đến, âm thanh va chạm dữ dội của kim loại đột nhiên vang lên, trời đất quay cuồng.

Chẳng mấy chốc, tôi ngã vào vũng máu, đầu vỡ toang, mặt bê bết máu.

Tiếng còi xe cảnh sát,  tiếng la hết hết lần này đến lần khác , dần dần trở nên hỗn loạn, vốn con đường nên yên tĩnh vào thứ tư mỗi sáng.

Có người qua đường lá gan lớn tò mò chen vào nhìn tôi , siết chặt cổ tay tôi và nói: "Đáng tiếc, trông còn rất trẻ."

"Ai, trong xe còn có bánh kem."

Tôi lúc này mới nhớ ra mình muốn đến ăn sinh nhật cùng Hứa Kính Vũ.

Tối qua, tôi cùng Hứa Kính Vũ cãi nhau một trận.

Chúng tôi thường xuyên cãi nhau, hơn phân nửa đều là tôi chủ động gây sự, hắn phải ngoan ngoãn xin lỗi.

Liền tính hắn thật sự tức giận, hắn cũng phải ôn tồn cúi đầu khom lưng cầu xin tha thứ, đem ta dỗ dành tốt  mới dám nhẹ nhàng mà phun tào hai câu: "Tống Ngôn, em không khỏi quá ngang ngược kiêu ngạo rồi đấy."

Tôi nhướng lông mày: "Có ý kiến?"

"Tuyệt đối không có," Hứa Kính Vũ giơ tay phải lên thề, dáng vẻ tự an ủi mình xong, bất đắc dĩ thở dài, "Ai kêu anh thích em đâu."

Nhưng tối qua không giống nhau.

Nguyên nhân ở chỗ, chờ tiệc sinh nhật của hắn kết thúc trời đã khuya, chuyến cuối tàu điện ngầm thì không bắt kịp, gọi xe lại quá mắc.

Tôi nghĩ tôi  sẽ qua đêm bên ngoài trường học của hắn một đêm.

Hứa Kính Vũ khăng khăng muốn bắt taxi đưa tôi về trường, chính hắn cũng tự trở về.

Tôi thật sự không hiểu hắn làm vậy có ý gì, đến cuối cùng, tôi lấy ra đòn sát thủ, hỏi hắn: "Anh có phải hay không không yêu em?"

Vốn nghĩ lúc này Hứa Kính Vũ sẽ lập tức chịu thua, nhưng lần này, tôi đợi ba giây sau, điện thoại cư nhiên bị cúp máy!

Hứa Kính Vũ thật quá đáng.

Nhưng đại nhân không chấp nhất tiểu nhân a, tôi hôm nay vẫn là sớm rời giường, ở ký túc xá trường luyện tập , sau đó rời trường sớm đi nội thành lấy đồ đã đặt tốt, là bánh kem cho Hứa Kính Vũ.

Sợ tàu điện ngầm nhiều người dễ làm bánh kem không còn nguyên vẹn, cũng sợ mặt trên trang trí bị cọ hư hoa, lại mất nhiều tiền gọi taxi đi tìm hắn.

Ngày thường tôi cũng không để ý hình ảnh như vậy, nhưng người đó là Hứa Kính Vũ.

Ai kêu tôi thích Hứa Kính Vũ a.

Nhưng thực sảo, trên đường lại tai nạn xe cộ, tôi đã chết.

Hứa Kính Vũ sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.

Ai kêu hắn tối hôm qua cúp điện điện thoại của tôi.

Hừ, xứng đáng!

-

Bất quá thực mau tôi liền không nghĩ như vậy nữa.

Nhà xác lạnh lẽo, một ngày chết người nhiều như vậy, tôi cố tình là người xấu nhất ở đây.

Nửa khuôn mặt bị đâm trở nên mơ hồ, thân thể tôi cũng lạn rớt không ít, xương thịt nát thành một đống bùn đất.

Tôi quả thực không dám nhìn chính mình.

Nhưng tôi cũng không dám rời đi nhà xác.

Bởi vì bên ngoài, là tiếng khóc tê tâm phế liệt.

Mẹ tôi, Trần Thúy Lan, bà Trần, giáo viên toán học ở cao trung, mang một cặp kính, thở dài, ở lớp toán thành tích khảo khí hằng năm đều là đứng đầu, học sinh đặt biệt danh cho nàng là  "Diệt Tuyệt sư thái".

Là một người lợi hại như vậy, hiện tại lại khóc cong thân mình, quỳ trên mặt đất, giọng nói ngắt quãng và khàn khàn.

Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, tin tức tôi chết làm gương mặt với những nếp nhăn do năm tháng để lại càng thêm sâu và u sầu hơn.

Tóc cũng rối bời, bộ dạng cực kì bi thương.

(*Vivian: trong convert ghi là "Tóc cũng rối bời, không phục thiếp mỗi một tia mỗi một sợi, đều là bi thương hình dạng." mình không hiểu ý lắm, nếu bạn nào hiểu góp ý giúp mình nha. <3)

Lúc còn sống, tôi chỉ nghĩ bà Trần là một người phụ nữ trung niên sinh long hoạt hổ, hiện tại đã chết, tôi mới phát hiện, bà ấy giống như cũng già rồi.

Tài xế gây tai nạn ở một bên đứng thẳng, cúi đầu ăn năn: "Đều là ta sai, ta sẽ bồi thường, ta sẽ chịu trách nhiệm, xin nén bi thương..."

"Bồi?" Bà Trần giương nanh múa vuốt mà nhào lên, "Ngươi lấy cái gì bồi, Tống Ngôn mới mười chín tuổi, ta tận lực nuôi nàng lớn, cuộc sống của nàng chỉ vừa mới bắt đầu."

Tài xế nghe bà Trần lên án càng thêm cúi thấp đầu.

Cha tôi lão Tống còn giữ lại hai phần lý trí, tiến lên đem bà Trần kéo vào trong lòng ngực, thấp giọng khuyên giải an ủi bà ấy: "Thúy Lan, bình tĩnh một chút, chúng ta bình tĩnh một chút."

Thấy hắn không đứng về phía mình, bà Trần nổi giận đùng đùng mà quay đầu lại, kết quả nhìn trong mắt lão Tống vẩn đục loe nước mắt, lại mềm lòng xuống.

Ngập ngừng hồi lâu, mới nói ra một câu: "Nhưng Tống Ngôn của chúng ta đã không còn."

Lão Tống môi giật giật, không ra tiếng, trong mắt, nước mắt bắt đầu rơi xuống không ngừng.

-

Ba giờ sau, Khúc Tư Nguyệt tới.

Cô ấy là khuê mật từ nhỏ đến lớn của tôi, đối với tôi, vải trắng lớn, gân cổ lên khóc lớn.

Giọng cô ấy khản đặc, khóc như sắp nổ tung, tôi che lại lỗ tai, không quên trách móc hai câu:"Khúc tư nguyệt cậu không sai biệt lắm, tớ đều phải nhìn đến cậu."

"Không, tớ muốn xem dạ dày của cậu, có vỏ tôm hùm đất trong đó."

" Cậu rốt cuộc là giảm béo hay vẫn là ăn tôm hùm đất"

Tôi bay vòng quanh đùa giỡn với cô ấy rất lâu, nhưng cô ấy căn bản không để ý tới tôi.

Đương nhiên chính tôi có thể giải thích được, bởi vì tôi đã chết, chỉ còn lại linh hồn du đãng ở thế giới này, biến thành quỷ trong truyền thuyết.

Chờ cô ấy khóc xong rồi, lại đi an ủi ba mẹ tôi.

Nhà xác quạnh quẽ xuống dưới.

Tôi bay tới bay lui một lúc, không thú vị, liền ngồi xổm nhìn thi thể của mình phát ngốc.

Cách vách có cái a di cùng tôi nói chuyện: "Tiểu cô nương, chờ người a?"

Tôi không thừa nhận: "Tôi không có chờ Hứa Kính Vũ nha."

A di: "Ngươi bạn trai?"

Ta: "Một tên ngốc."

"Tiểu cô nương, đừng ôm hy vọng vào đàn ông" a di hiển nhiên đã nhìn ra, bi quan mà khuyên tôi, "Bọn họ khổ sở cũng chỉ mấy ngày, chúng ta *cúng thất còn chưa qua, bọn họ có thể tìm nữ nhân mới làm ấm giường, hiện tại liền tính khóc đến tê tâm liệt phế cái gì."

*Cúng thất (cúng tuần đầu) sau khi người đã chết trong phòng tục Việt Nam. Trong convert ghi là "đầu thất" nên mình nghĩ nó là cúng thất ...-?-

Ta không nói chuyện.

A di là sinh bệnh qua đời, sau khi chết ở nhà xác được ba ngày, bởi vì liên hệ không được chồng của nàng.

Chồng của a di đã sớm ở bên ngoài tìm tiểu tam, tiểu tam đang nháo muốn thượng vị, a di này vừa đi, vừa vặn thành toàn cho cẩu nam nữ.

Nhưng Hứa Kính Vũ sẽ không.

Hứa Kính Vũ nghe lời tôi nhất, thích tôi nhất.

Cao tam lúc ấy tiết tự học buổi tối, hắn luôn là âm thầm tham dự lớp năm, nhìn tôi điểm, chính mình chọn trường học.

Sau đó, chúng tôi thật vất vả mới ở cùng một thành phố, nhưng tôi lại đậu trường không được quan tâm trong giới chuyên môn , giáo khu lập tức từ làng đại học tới nơi chim không thèm ỉa là ngoại ô.

Hai người rõ ràng ở cùng một thành phố, lại còn phải đi một chuyến tàu điện ngầm một tiếng rưỡi.

Hắn chỉ cần không có tiết học, liền sẽ tới trường học tìm tôi, hơn một năm, hắn đối trường học của tôi nhà ăn nào ăn ngon, cửa sổ nào phong cảnh đẹp so với tôi càng hiểu rõ.

Mạng xã hội của hắn ảnh đại diện đều là hình của tôi, mỗi ngày đúng giờ báo cáo hoạt động của mình cho tôi.

Hứa Kính Vũ yêu ta như vậy, cho dù ta đã chết, hắn cũng sẽ không chưa qua cúng thất của ta mà liền yêu đương.

Hắn ít nhất phải chờ một năm, không, ba năm!

Hứa Kính Vũ ít nhất phải chờ sau khi tôi chết được ba năm mới có thể tìm tình yêu mới.

Tôi đối với hắn, đối tình cảm của chúng tôi tin tưởng như vậy, giống như tin mặt đời mọc ở hướng đông và hướng tây giống nhau.

Nhưng thật lâu hắn cũng không tới nhìn tôi, tôi tức giận.

Có phải hay không hôm nay hắn còn chưa điện thoại lại cho tôi , sinh nhật không có tôi tham dự cũng thực vui vẻ.

Thậm chí căn bản còn không biết tôi đã chết.

Tôi ghé vào thi thể của mình mà miên man suy nghĩ.

Bên ngoài sắc trời tối sầm, của nhà xác dày nặng chậm rãi đẩy ra.

Hứa Kính Vũ tới.

Tiểu tử ngươi còn biết tới nha!

Tôi lập tức xông lên đối mặt với hắn một đấm tay đấm chân đá, hạ xuống quyền, lên quyền, vương bát quyền tam quyền đều tới, gió cuốn quanh chân tại chỗ.

Bất quá tôi hiện tại chỉ là một linh hồn , bao nhiêu quyền cước đều không thể tác dụng ở trên người hắn, rõ ràng là gần trong gang tấc đối diện, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn xuyên qua thân thể của tôi, hướng thi thể đi đến.

Hắn như vậy cao, lại kiên trì mạnh mẽ, ở trong sân bóng rổ là một đối thủ đáng gờm.

Đi đường eo lưng đều thẳng tắp, một chút khủng hoảng cũng không có.

Tôi tức giận đi theo sau, chóp mũi chạm vào chóp mũi khoảng cách, chất vấn hắn: " Anh như thế nào giờ mới tới, anh căn bản không để ý đến em đúng không?"

Hứa Kính Vũ không nghe được giọng nói của tôi, cũng không nói chuyện, đẹp đôi mắt nhìn chằm chằm tấm vải trắng trên người tôi, vẫn không nhúc nhích.

"Biết chính mình đuối lý?" Tôi nhướng lông mày lên.

Tôi qua đời, chính là, thương tâm chết ngươi.

Nhưng Hứa Kính Vũ không có khóc, ngay cả hốc mắt cũng không có hồng, tay đáp ở tấm vải trắng, làm bộ muốn xốc.

"Đừng ——"

Tôi vội vàng ngăn cản hắn.

Hứa Kính Vũ dừng lại động tác.

—— bởi vì nhân viên công tác đang hết sức khuyên nhủ hắn.

Đừng nhìn tôi mà, tôi chết bộ dạng thực thảm, thực dọa người, lão Trần lão Tống cùng Khúc Tư Nguyệt còn chưa xem qua, ngươi cũng không cần thiết.

Tôi chỉ là muốn làm hắn thương tâm, nhưng không nghĩ làm hắn sợ hãi.

Nhưng Hứa Kính Vũ vẫn quyết định mở ra, cánh tay vẫn là dùng sức, đem tấm vải trắng kéo xuống một đoạn.

Nửa kia khuôn mặt đều là máu thịt mơ hồ của tôi lộ ra.

Tôi không dám nhìn chính mình, chạy nhanh giơ tay che lại đôi mắt, lại mơ hồ có chờ mong, mở ra khe hở ngón tay, nhìn về phía Hứa Kính Vũ.

Khiếp sợ.

Sợ hãi.

Ghê tởm.

Bi thương.

......

Tôi muốn nhìn hắn sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng thật không may, cái gì cũng không có.

Vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh như cũ, giống như treo một bức tranh sơn dầu ở vách tường, không có gợn sóng nửa phần nhưng cũng đủ xinh đẹp.

Thật lâu, ngón tay hắn dán lên khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi của tôi, chuẩn xác mà tìm đúng môi.

Nhẹ nhàng mà vuốt ve, lại vuốt ve.

Tôi cảm giác được hắn có điểm bi thương, nhưng chỉ có một chút.

Quả nhiên, hắn dùng giọng điệu bình thản, hỏi câu không có chút liên hệ gì với đau khổ.

Hắn nói: "Tống Ngôn, em còn chưa chúc anh sinh nhật vui vẻ."

-------------------

Tác giả có lời muốn nói: Ngắn, cụ thể chiều dài muốn viết viết mới biết được.

Chúc đại gia đọc vui sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro