Chương 2: Sau Khi Chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi được ba mẹ mang về quê nhà, chôn ở nơi hai người bọn họ đã sớm vì chính mình lựa chọn mộ địa bên nhau.

Địa phương ở đây không có hoa hướng dương, nhưng đại sư nói nơi này có phong thuỷ không tồi, quan trọng nhất là cách ba ba và mụ mụ rất gần, tôi cũng rất thoả mãn.

Hạ táng ngày đó, bà Trần cùng lão Tống đều không thề khóc thút thít.

Rốt cuộc khóc nhiều ngày như thế, đã sớm không còn sức lực.

Nhưng thật ra Khúc Tư Nguyệt vẫn như cũ, kéo King Kong như nhau, lớn giọng khóc to, làm đến toàn bộ mộ địa quỷ gần đó đều tới xem nháo nhiệt.

(* trong convert là "Nhưng thật ra khúc tư nguyệt, như cũ lôi kéo kim cương bất hoại giống nhau giọng lớn tiếng khóc,.." mình lên google dịch thì ra Kinh Kong, nếu bạn nào biết nghĩa đúng của nó, nhớ nói mình để mình sửa nha.)

Còn có một số thân thích bạn bè tới phúng viếng tôi, cái này làm tôi ở đây trước mặt khu mộ quỷ thập phần có mặt mũi.

Không hoàn mỹ chính là, Hứa Kính Vũ không có tới.

Hắn không chỉ không có tới xem ta, mà sau khi ta chết, ta lặng lẽ trở về nhìn qua, hắn vẫn đến trường như thường lệ, vẫn chơi bóng, vẫn đi theo lão sư ở phòng thí nghiệm chuẩn bị thi đấu, cuối tuần còn cùng bạn đồng nghiệp đi ra ngoài liên hoan.

Có lẽ thỉnh thoảng ngẫu nhiên sẽ có chút khổ sở, nhưng cũng bởi vì vậy mà bi thương.

Có hay không có tôi, hoàn toàn không có sự khác biệt trong cuộc sống.

Dù khi còn sống Hứa Kính Vũ đối với thực tốt, nhưng cho đến tận bây giờ chuyện xảy ra, tôi cũng không thể không thừa nhận rằng, có lẽ hắn cũng không có yêu tôi nhiều lắm

Đó là kết luận của lệnh người...... Không, lệnh quỷ cũng cảm thấy rất khổ sở.

(*Mình không biết từ 'lệnh' ở đây nghĩa gì nên để y sì.)

Kỳ thật hết thảy mọi thứ đều có dấu vết để lại.

-

Tôi cùng Hứa Kính Vũ là bạn học cao trung, ban đầu, vẫn là bạn ngồi cùng bàn.

Chủ nhiệm lớp cao trung sợ học sinh yêu sớm, nhưng  trong lớp của chúng tôi nam nữ đều là số lẻ, không thể nào xếp cả trai lẫn gái ngồi cùng nhau, lại còn là lớp trọng điểm,  không dễ làm "hạnh nhất toàn trường" bên cạnh tới.

Chủ nhiệm lớp khổ tâm thật lâu, cuối cùng đã xếp Hứa Kính Vũ và tôi ngồi cùng nhau là an toàn nhất.

"Cảm giác an toàn" của Hứa Kính Vũ phát ra chủ yếu bởi vì hắn là học bá.

Còn là cao lãnh học bá.

Lời nói không nhiều lắm, nói chuyện với bạn khác giới thì càng không, ngày thường hoặc là học tập hoặc là đi sân thể dục chơi bóng rổ.

Vẻ ngoài rất soái khí, nhưng chưa bao giờ tiếp thu với nữ sinh nào tốt, vào thời thanh xuân ngây thơ sống cuộc sống như một hòa thượng.

Chủ nhiệm lớp thực sự yên tâm.

Nguyên nhân "Tín nhiệm" tôi liền càng đơn giản hơn ——  mẹ tôi là chủ nhiệm lớp bên cạnh kiêm giáo viên bộ môn toán học. Con cái của giao viên, thành tích cùng với "Phẩm đức" chắc chắn sẽ không xảy ra sai lầm gì.

Trên thực tế, tôi cùng Hứa Kính Vũ làm bạn ngồi cùng bàn sinh hoạt ba tháng liền giống như thế.

Đi học không nói lời nào, tan học cũng ít giao lưu, tuy rằng học có vẽ ra vĩ tuyến 38 ở trên bàn, nhưng hai người đều thầm hiểu về lãnh địa sinh hoạt của mình, tuyệt đối không để cánh tay phạm qua lãnh địa của đối phương dù là một centimet.

Ngẫu nhiên sau khi tan học sẽ nói chuyện, là lúc tôi muốn đi phòng chứa nước lấy thêm nước, sẽ hướng Hứa Kính Vũ mà nói một câu: "Phiền toái cho tôi đi ra ngoài một chút"

Hứa Kính Vũ sẽ trầm mặc mà đứng dậy, nhường ra khoảng cách đủ để tôi đi qua, không nói lời nào.

Tiếp xúc sâu sắc nhất là một lần vào cuối học kỳ khi vừa lên cao trung.

Ngày đó bà Trần muốn đi tới khu cách vách mở họp,
sáng sớm đã chở tôi đến trường học.

Bên trong phòng học không có ai, tôi lại chưa ngủ đủ, căn bản không có tâm trí học bài, vừa vặn trong cặp có một lọ sơn móng tay mà lúc cuối tuần đi ra ngoài chơi mua,  tôi liền ở trong phòng học, công khai lấy ra sơn.

Sợ mùi ảnh hưởng đến các bạn cùng lớp, tôi còn mở cửa sổ để bay hết mùi.

Tôi vừa mới sơn được một móng tay, thì Hứa Kính Vũ đã mang cặp sách đi vào, nâng mí mắt liếc nhìn tôi một cái, không nói lời nào ngồi xuống, thần sắc khó hiểu.

Tôi mặc kệ hắn, bắt chéo chân, sơn xong tay trái rồi tới tay phải, càng nhìn ngón tay của chính mình càng cảm thấy  xinh đẹp.

Tôi rất trắng, ngón tay lại càng tinh tế, trong miệng trưởng bối là "Tay đàn dương cầm", nhưng cảm âm của tôi rất tệ, tôi không có hứng thú với bất kì loại nhạc cụ nào, hai bàn tay vẫn luôn dùng để cầm bút và viết bài kiếm tra.

Có lẽ mùa đông năm nay không khí lạnh thổi quá mức, có thể là do sơn móng tay có mùi quá nặng.

Đôi mắt Hứa Kính Vũ từ quyển sách《 thi đại học 3500 từ 》dịch đến trên mặt tôi, hầu kết thong thả mà kết thúc hoạt động: "Quá rõ ràng, mấy ngày nay Phòng Giáo Vụ đều kiểm tra khuôn mặt và ngoại hình."

Tôi gần như lập tức nháy mắt phản ứng lại, đây là Hứa Kính Vũ không hài lòng đối với hành vi trong phòng học sơn móng tay của tôi.

Hứa Kính Vũ là loại nam sinh có hàm dưỡng tốt ——cho dù là nữ sinh đưa thư tình cũng sẽ không ở trước mặt mọi người mà ném xuống, xé nó ra trước —— phòng ngừa bạn học xấu nhặt lại rồi sẽ ồn ào, cái này hành động, chờ sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc trong phòng học không có người mới thực hiện.

Tôi trùng hợp thấy qua, bởi vì bà Trần đi tới đi lui, chờ  bà ấy thu thập tốt rời khu dạy học liền còn rất ít người.

Xé nát tờ giấy, Hứa Kính Vũ cũng không trực tiếp vào trong thùng rác của lớp —— đại khái là hắn không nghĩ làm ban trực nhật thêm gánh nặng, mà là cất vào trong túi, mang ra trường học, ném vào thùng rác của giáo viên.

Đây là những gì tôi thấy.

Sau khi hắn ném rác xong, không chớp mặt tiếp tục hướng ngõ nhỏ sau trường học đi, cuối cùng là ngồi vào một chiếc Audi R8.

Cho nên, bất mãn đối với hành vi sơn móng tay của tôi, hắn cũng sẽ không giống nam sinh khác trực tiếp nói "Khó coi chết đi được", "khó ngửi chết đi được", "Trời lạnh như vậy còn mở cửa sổ có bệnh đi" không nói trắng ra những từ ngữ oán giận.

Tôi hiểu rõ, ngượng ngùng mà thè lưỡi, nhỏ giọng nói câu "ngượng ngùng" rồi xóa sơn móng tay.

Nhưng tôi thật sự yêu cái dẹp, mặc dù biết hắn nói vậy chỉ là cái cớ, nhưng tôi lại thật sự sợ bị chủ nhiệm giáo dục kiểm tra khuôn mặt và ngoại hình, xúc động nhìn chằm chằm móng tay của mình trong chốc lát.

Lại do dự một chút, liền duỗi bàn tay trắng nõn bạch bạch nộn nộn của chính mình đến trước mặt Hứa Kính Vũ, nhỏ giọng hỏi: "Không phải rất rõ ràng đi?"

Ngay lập tức, thân thể  Hứa Kính Vũ giống như một con bướm, bay loạn trong không trung, run rẩy rất nhỏ nhưng mãnh liệt dữ dội, sau đó bay thẳng ra xa trốn.

Thực không có phong độ, thực không cho tôi mặt mũi.

Tất cả cô gái trong trường học đều có thể nhận sự tôn trọng cùng thể diện từ chỗ hắn, chỉ có tôi là không có.

Một ngọn lửa thổi bùng lên trong lòng tôi, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, như thể nhìn xuyên qua lớp sơn móng tay trước mặt hắn, thân mình cũng đi theo dựa qua, buộc hắn nhìn thẳng vào tôi.

Dần dần, thân thể tôi vượt qua bờ sông tới thành phố, ngày càng gần anh ấy, gần đến mức dán đồng phục vào nhau, tôi vừa nâng mắt lên, chính là thấy rõ ràng đường cong ở cằm của hắn, còn có lỗ tai đỏ bừng.

Hứa Kính Vũ nhấp miệng, trước sau không nói lời nào.

Tôi đến bây giờ cũng không biết, hắn vì cái gì không nói chuyện cùng tôi, chính tôi cũng không biết tại sao lỗ tai hắn đỏ.

Nhưng tôi có thể nghe tiếng tim đập của mình, như là sáng sớm trong rừng cây, nai con bước chân đấu đá lung tung.

Tôi ngồi thằng dậy như không có chuyện gì xảy ra.

Sau lúc đó, chúng tôi vẫn là bạn ngồi cùng bàn quan hệ không tốt.


Nhưng ta nghe được ta tim đập, như là sáng sớm trong rừng cây, nai con đá bước chân đấu đá lung tung.

Ta ngồi ngay ngắn, coi như không có việc gì phát sinh.

Kia lúc sau, chúng ta vẫn là không tốt lắm ngồi cùng bàn quan hệ.

Vào một lần tiết thể dục, có nam sinh ở trên sân chơi bóng, có người bát quái hỏi Hứa Kính Vũ thích loại hình nữ sinh như thế nào,  hắn không trả lời.

Có người lại hỏi hắn chán ghét loại phụ nữ nào.

Cầu lông lệnh khỏi quỹ đạo hướng sân bóng rổ bay tới, tôi chậm rãi chạy tới nhặt cầu, ánh nắng mặt trời phản chiếu xuyên thấu qua hàng rào, ngắm đến Hứa Kính Vũ.

Dáng người hắn cao gầy, người cũng sạch sẽ, nổi bật đứng ở giữa đám nam sinh mười sáu mười bảy tuổi giống nhau, như là hạc lạc trong bày gà.

Khi đó, hắn giật giật môi bậm lại, như thể đang làm đề mục bản thân chán ghét, cau mày trả lời: "Chán ghét xinh đẹp."

A

Không bằng trực tiếp nói tên tôi.

Cho nên, Hứa Kính Vũ là từ khi nào bắt đầu chán ghét tôi.

Đến nổi sau này, chúng tôi vì cái gì mà ở bên nhau.

Tôi nghĩ, là do hormone kích động mà thôi, làm gì có tình yêu đích thực cảm động trời đất, bất quá chỉ là nhất thời ái muội trong chớp mắt. tuỳ tiện tìm một người cảm thụ cảm giác "tình yêu" mà thôi.

Hứa Kính Vũ cũng không ngoại lệ.

-

Tôi không có đi gặp Hứa Kính Vũ.

Nghe người phụ trách trong coi mộ quỷ của chúng tôi nói, chúng tôi tồn tại làm quỷ là dựa vào người tưởng niệm.

Người còn sống đối với chúng tôi tưởng niệm càng lâu, thì chúng tôi sẽ càng tồn tại lâu, còn dối chúng tôi tưởng niệm càng sâu, năng lực hành động của chúng tôi liền càng lớn, nếu không có người hoài niệm chúng tôi, chúng tôi sẽ vĩnh viễn biến mất.

Tôi hiện tại được xem là quỷ vừa trẻ vừa khoẻ nhất, mỗi ngày đều có thể ở trên trần gian lắc lư qua lại

Nghe phụ trách chúng ta phiến khu quỷ cảnh nói, chúng ta quỷ là dựa vào tồn tại người tưởng niệm mà tồn tại.

Trần thế gian người đối chúng ta tưởng niệm càng lâu, chúng ta liền tồn tại càng lâu; đối chúng ta tưởng niệm càng sâu, chúng ta hành động năng lực liền càng cường; nếu không có người lại hoài niệm chúng ta, chúng ta đem vĩnh viễn mà biến mất.

Ta hiện tại xem như trẻ trung khoẻ mạnh quỷ, mỗi ngày đều có thể ở trên nhân gian bay khắp nơi.

Tuy rằng không có ai nhìn thấy tôi.

Tôi luôn ở nhà, bởi vì nhìn thấy bà Trần luôn trộm lau nước mắt.

Lão Tống rất ít khi bày tỏ nổi nhớ tôi, nhưng tóc lại bạc trắng hơn phân nữa, đi tiệm cắt tóc nhuộm lại màu đen, tóc mới mọc ra vẫn là trắng.

Nhà tôi chỉ có ba người, không có tôi lại càng thêm quạnh quẽ hơn.

Phòng của tôi, bà Trần sẽ định kỳ mà quét dọn, giống khi tôi còn tồn tại đều giống nhau.

Bà ấy cứ như bình thường lặng lẽ phát cho ta WeChat, xem dự báo thời tiết ở thành phố C, dặn dò tôi trời mưa phải mang theo dù, mặc thêm áo ấm.

Bà ấy bị mất ngủ trong thời gian dài, mỗi khi bà ấy không ngủ được, bà ấy sẽ lặng lẽ nửa đêm mở  ghi âm giọng nói trước kia của tôi.

Tôi thật sự biết làm nũng, mỗi đoạn ghi âm giọng nói đều sẽ ngọt ngào mà kêu bà ấy là mụ mụ, còn sẽ không ngừng phun trào ra những chuyện phiền toái ở trường.

Lão Trần tình cờ nghe thấy giọng nói này khi đang cười, bà ấy đã khóc ngay sau khi nghe thấy nó.

Sau đó tôi cũng khóc theo.

Tôi muốn nói với bà ấy rằng hiện tại tôi khá tốt, muốn bà ấy chiếu cố tốt thân thể của mình, không cần như vậy thương tâm.

lại là, hiện tại đều có thể sinh thêm con, bà ấy cùng lão Tống cũng không tính là già, vẫn còn trẻ có thể sinh thêm một đứa nữa.

Nhưng là tôi không có biện pháp nói cho bọn nhọ nghe.

Bởi vì làm quỷ cùng người không phải một thứ vật chất giống nhau, nên tôi không có cách nào báo mộng được.

Tất cả truyền thuyết về quỷ đều là giả!

May mắn thay bà ấy là chủ nhiệm lớp cấp ba sắp tốt nghiệp, phải tham gia kì tuyển sinh đại học  rất gấp gút nên không có nhiều thời gian nhớ đến tôi.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, lại bay tới chỗ Khúc Tư Nguyệt.

Khúc Tư Nguyệt thực thích phát WeChat cho tôi, phàn nàn về bạn cùng phòng, phàn nàn bài kiểm tra của giáo viên quá khó..... Mỗi ngày có hàng chục tin nhắn, tôi đều nghe tới phiền.

Tôi muốn tận mắt nhìn thấy cô ấy như thế nào.

Kết quả lại chính là  một cái nghiêm túc, phàn nàn thì phàn nàn, nhưng chuẩn bị kiểm tra cuối kì so với ai khác lại càng nghiêm túc.

Nhìn cô ấy không co việc gì, tôi lại bay đi nhìn idol biểu diễn.

Đương nhiên không cần cùng người khác đoạn vé, thành quỷ liền ngồi ở ghế VIP.

Xem xong idol, lại đến hộp đem xem cơ bụng, sau khi xem xong cơ bụng, lại đi tàu điện ngầm, đi ngang qua một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, ở phía sau xem cô ấy chỉnh sửa video ngắn về đàn ông.

Tôi cứ như vậy mà thoải mái ở nhân gian.

Thoải mái đến mức tôi cảm thấy nhàm chán, lại như cũ vẫn tồn tại.

Có lẽ là ba mẹ cùng Khúc Tư Nguyệt đối với tôi tưởng niệm quá sâu đi.

Tôi thực sự quá nhàm chán, nhớ tới bạn trai sau khi tôi chết đều không thương tâm dù một chút.

—— Trong nửa năm, Hứa Kính Vũ thậm chí không gửi cho tôi một tin nhắn WeChat, không ở trên mạng xã hội đăng lên cũng không hề liên quan tới hai chữ khổ sở.

Tôi quyết định đi xem hắn có phải hay không đã tìm được một cô bạn gái xinh đẹp, tính tình tốt, không biết tức giận.

Tôi thực sự muốn xem, không có tôi, hắn có hạnh phúc hơn bao nhiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro