CHAP 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô với anh vì hôn ước của 2 gia đình mà phải cưới nhau, ngày cưới của cô và anh, anh đến trễ, đến đêm tân hôn, anh lại không về nhà. Một mình trong đêm tân hôn, có lẽ là nỗi tổn thương đầu tiên của cái gọi là hôn nhân trên danh nghĩa.
Sáng hôm sau, cô thức dậy với vẻ mệt mỏi, đêm qua anh không về, cô không muốn nghĩ đến anh nữa, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rồi xuống lầu, cô không ngờ lại gặp anh ở đó.
"phu nhân, mời ăn sáng ạ", người làm cung kính nhìn cô, ngồi xuống đối diện anh.
"hôm qua anh bận gì sao", thật ra, cô đã yêu anh, có lẽ là rất lâu rồi, từ lúc cô gặp anh lần đầu, cách đây 5 năm.
"Cô nên biết thân phận của mình, còn nữa, khi gặp tôi bên ngoài tốt nhất xem như không quen biết, tôi cũng không quản chuyện cô đi đâu làm gì với ai, nên cô cũng vậy"anh không biết, lời nói của anh tổn thương cô sao.
" Được " cố gắng biểu hiện như không để ý, nhưng cô rất đau lòng.
Anh ăn xong cũng không nhìn đến cô, đứng dậy đi ra ngoài. Cô biết anh đã có bạn gái, vì phải cưới cô, nên anh không đến được với người đó, thành ra bây giờ chắc anh hận cô lắm.
cười chua chát. Đứng dậy đi lên phòng, đóng cửa lại, cô bây giờ chẳng muốn làm gì ngoài ngủ, cô muốn ngủ để khỏi phải nghĩ đến anh.
~~~~*~~~~
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây đã 3 tháng kể từ ngày 2 người cưới nhau, số lần anh về nhà chỉ điếm trên đầu ngón tay.Đi xuống lầu nhìn thấy người giúp lo lắng đi tới lui trong nhà.
"dì hôm nay có chuyện gì sao?".
"phu nhân, có thể cho tôi nghỉ 1 tuần không, chồng tôi xảy ra tai nạn lúc làm việc bây giờ đang trong bệnh viện".
"Được dì cứ về đi, không sao đâu, à đợi chút". chạy nhanh lên lầu, lấy ra 1 sấp tiền đưa cho dì giúp việc. "dì cầm lấy mà lo cho chú". "phu nhân, như vậy không được đâu". "không sao, dì cứ cầm lấy, sau này trở lại nấu cho cháu nhiều món ngon là được". Bà cầm lấy tiền của cô đưa cho, bà không nghĩ cô lại là người tốt như vậy, thời gian qua bà đã nghĩ sai về cô.
do không có người giúp việc, nên công việc hôm nay cô làm hết.
Hôm nay anh cũng không về, có lẽ cô đã quen như vậy, nên cô không còn buồn nhiều như lúc đầu nữa, xem như 5 năm cô yêu anh coi như cô bỏ lỡ thanh xuân đi.
Đã 4 ngày dì giúp việc nghỉ, như thường lệ, cô thức sớm dọn dẹp khắp nhà, nhà của anh rất lớn nên dọn dẹp rất lâu, nhưng cô lại không cảm thấy mệt, có lẽ vì những lúc làm việc, cô sẽ không nghĩ đến anh.
Trong lúc đang lau nhà, nghe tiếng bước chân, ngước đầu lên thấy anh đã về, nhưng bên cạnh anh còn có thêm 2 người, 1 người phụ nữ và 1 người đàn ông khác. nhớ lời anh dặn, khi có người khác tuyệt đối phải xem như không quen anh, hay đơn giản, không được để người khác biết cô là vợ anh.
"Ông chủ" cúi đầu chào hỏi anh.
"Ông xã, người ta đói" cô biết, cô gái trước mặt mình là vợ của anh, nhưng xem ra anh không thích cô ta.
"Còn không mau đi làm cơm cho bà xã tôi" ra lệnh cho cô.
Cô nhanh chống chạy vào nhà bếp làm cơm cho anh cùng người yếu anh ăn, nhưng mà cô không biết nấu, từ ngày dì giúp việc xin nghỉ cô toàn ăn mì gói, haizzz.cô cũng không thể gọi thức ăn nhanh, bởi toàn bộ số tiền cô tích góp đã đưa cho dì giúp việc mượn, vì cô nghĩ trong nhà sẽ có thức ăn nhanh. Nhưng cô cũng cố gắng nấu ăn cho 2 người họ, trong lúc nấu, không cần thẩn làm tay bị phỏng. nhưng cô cũng cố gắng không để cho anh biết.
Dọn cơm cho anh cùng 2 người bạn của anh ăn, cô nhanh chóng lên lầu lấy thuốc bôi vào, cô không thể để tay mình bị nặng hơn.
ở dưới lầu.
"Tống Vỹ, cô gái lúc nãy là người giúp việc của cậu sao" Do lúc cậu cưới, anh không đến dự.nhưng anh biết cô gái đó là vợ của bạn mình.
" đúng vậy, có gì sao". anh cũng không quan tâm cô ta, bây giờ anh chỉ có Thanh Mỹ thôi.
"Vậy cậu tặng cô ấy cho tôi đi".  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#moctata