CHAP 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoắc Triết, cậu lại muốn giúp việc của tôi sao?" anh cũng không ngần ngại đem cô cho người khác, như vậy anh có thể nói cô vì người đàn ông khác nên muốn ly hôn với anh, như vậy anh có thể cưới Thanh Mỹ rồi.
"Đúng vậy, bây giờ tôi về trước, cậu sắp xếp đi, mai tôi sẽ đến đón cô ấy". đứng dậy chuẩn bị rời thì lại nghe Tống Vỹ nói.
"Tôi còn chưa trả lời có đồng ý hay không". "tôi biết cậu sẽ không tiếc 1 người phụ nữ với tôi đâu". nói xong liền ra về.
"Ông xã, anh không muốn tống cô ta đi càng sớm sao, hay là... ". giọng nói giận dỗi của Thanh Mỹ khiến anh lo lắng giải thích.
"Không có, bây giờ em lên phòng anh trước, anh đi tìm cô ta ký giấy li hôn". đặt lên môi cô 1 nụ hôn rồi đứng dậy đi đến phòng cô.
Anh cũng không rõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào, thấy cô ngồi thơ thẩn nhìn ra cửa sổ, cô cũng không biết anh vào lúc nào, chỉ đến khi anh lên tiếng.
"Cô kí vào giấy ly hôn đi". Cô quay lại nhìn anh, cũng không trả lời, cầm lấy cây viết anh đưa, kí lên 1 cái tên đẹp mắt 'Mộc Băng Băng'. anh kinh ngạc nhìn cô, anh đã nghĩ cô sẽ khóc lóc, năn nỉ van nài anh, muốn cô kí tên sẽ rất khó, nhưng không ngờ cô lại dễ dàng thoả hiệp như vậy.
Sau khi đã kí tên xong, cô vô hồn thu dọn quần áo, thấy vậy anh lên tiếng.
"Ngày mai sẽ có người đến đón cô". nói xong xoay người rời đi.
Động tác của cô cũng dừng lại, có người đón cô, không lẽ anh bán cô cho người khác. Tự cười chua trác.
Cô Mộc Băng Băng 23 tuổi là đại tiểu thư nhà họ Mộc, nhưng mẹ cô đã mất lúc cô 3 tuổi, ba cô đi thêm bước nữa, mẹ kế của cô không lâu sau đó sinh ra 1 cặp song phụng, vì vậy ba cô càng thương mẹ kế của cô,còn mẹ kế của cô vì sợ cô sau này sẽ chia tài sản với bà, vì vậy khi biết được hôn ước này, đã hối thúc kêu ba cô gả cô, vì sợ Tống thiếu gia Tống Vỹ có người yêu, thật ra thì anh ấy cũng đã có rồi . Cho nên bây giờ cô mới khổ như vậy.
cô cũng không để ý lời anh nói trực tiếp
thu dọn đồ đạc ra đi.
Nhìn lại căn nhà lần cuối trước khi đi, cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Cô bây giờ không biết phải đi đâu, nhà thì không thể về, tiền thì không có, đang suy nghĩ xem phải đi đâu, thì có 1 chiếc xe dừng trước mặt, 1 người đàn ông bước đến bên cô cầm lấy vali của cô kéo đi, tay kia nắm lấy tay cô. hoảng hốt.
"anh.. anh làm gì vậy, buông tôi ra, tôi la lên đó". không phải chứ, cô sắp bị bắt cóc sao.?.
"Mộc Băng Băng, em dám quên tôi, cư nhiên còn đi cưới người đàn ông khác". Anh đã bỏ lỡ cô 1 lần, lần này dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không để co rời xa anh lần nào nữa.
"Anh.. anh là ai". cô thật sự không biết anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#moctata