CHAP 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" con sẽ đi làm kiếm tiền, dì đừng lo cho con mà". Ôm lấy bà vào lòng, chính bà nuôi lớn, nên Mộc thiên Thiên cũng coi bà như mẹ ruột của mình.
" chuẩn bị đi đâu". Nãy giờ ông đứng trước cửa đã nghe hết mọi chuyện, tuy Mộc Thiên Thiên không phải con ruột của ông, nhưng mà Mộc Thiên Thiên là một cô gái tốt, ông làm sao lại bỏ đi đứa con gái tốt như vậy chứ.
" ba, à không xin lỗi, Lão gia con ..con" .không phải lịch công tác hai ngày nữa ông mới trở về sao?.
" A ..Dì Trần tôi cảm thấy đau quá, bà mau qua xem tôi như thế nào, cố phải không sống được nữa không" khuôn mặt đau đớn nhìn dì Trần, nhân lúc Mộc Thiên Thiên không để ý nháy mắt ra hiệu với bà một cái. Dì Trần hiểu ý, làm mặt nghiêm túc.
" Lão gia, có phải bệnh cũ ông tái phát không, để tôi lấy thuốc cho ông".
" Dì Trần, chắc tôi không sống được bao lâu nữa đâu, dì xem mau tìm ai để nhan khói cho tôi , A .. đau qua".
" Ba ba, ba sao vậy, để con gọi bác sĩ , ba cố lên" lo lắng định gọi điện thoại cho bác sĩ thì điện thoại đã bị ông giật lấy.
" Thiên Thiên, chị hai con đã không ở nhà, con cũng muốn đi sao, vậy những ngày tháng sau này nhờ sự chăm sóc của dì Trần vậy". giả vờ đau lòng hối tiếc nhìn cô.
"Ba ba, con sẽ ở lại chăm sóc người đến khi người khỏe hẳn rồi mới đi, ba ba yên tâm nha". Cô vừa dứt lời, Mộc Kình như càng đau đớn hơn .
" vậy tôi phải cô đơn đến già rồi, khi chết không biết ai sẽ nhan khói, xem ra tôi sống quá uổng phí rồi, vậy bây giờ nhân lúc con còn ở đây ba chết luôn cho rồi, để sau khi con đi ba sẽ không cô đơn nữa". khuôn mặt đau buồn nhìn cô.
" ba con ..con".
" Mộc tiểu thư, cô mau nói là không đi nữa đi, như vậy lão gia sẽ yên tâm dưỡng bệnh"
" ba con sẽ.." cắt tngang lời cô
" con không cần ép mình, ba biết con đợi ba khỏe lại rồi cũng sẽ đi".
" ba con không đi nữa, con sẽ ở lại chăm sóc ba tới cuối đời mà ". Nhanh chóng an ủi ông, cô không muốn ông vì cô mà ngã bệnh thêm..
" con không cần gạt ba đâu".
" con nói thật con sẽ không đi nữa" chắc chắn nói với ông.
" thật sao". Ông muốn cô chắc chắn một lần nữa.
" là thật, con chắc chắn, khi nào ba đuổi con mới đi".
" Thiên Thiên con hứa là không đi nữa thì phải giữ lời đó, haha, dì Trần con gái tôi không có bỏ tôi đi nha haha" vui vẻ cười với dì Trần mà không chú ý đến một gương mặt xám xịt kế bên .
" Hai người gạt con". Tức giận nhìn hai người mà mình kính yêu nhất.
" không có, là ba ba vui quá thui, haha". Cười gượng với cô..Mộc Thiên Thiên cuối cùng cũng biết mình bị lừa, nhưng cũng không vạch trần ông, để báo đáp người cha này, cô sẽ cố gắng hiếu thảo, chăm sóc ông.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#moctata