Chương 1: Ra đi - Tái Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng trắng toát, mọi thứ dường như chìm đắm trong sự im lặng đáng sợ. Tiếng máy móc y tế đều đặn kêu, báo hiệu cho sự sống mong manh của Lê Quốc Minh. Anh đã nằm đây nhiều tháng nay, với cơ thể gầy yếu, làn da xanh xao và đôi mắt mệt mỏi. Căn bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối đã rút cạn mọi sinh lực của anh. Những tia sáng cuối cùng của cuộc đời như đang tắt dần trong đôi mắt từng đầy nhiệt huyết và hoài bão.

Mỗi hơi thở của anh trở nên nặng nề, mỗi nhịp đập của trái tim như một lần giã từ cuộc sống. Anh nhắm mắt lại, để mặc cho những kỷ niệm của quá khứ trôi về. Hình ảnh quê nhà hiện lên trong tâm trí anh: những cánh đồng xanh rì, con đường nhỏ quanh co dẫn về ngôi nhà gỗ đơn sơ của gia đình. Anh nhớ ba mẹ, những người đã từng yêu thương và chăm sóc anh hết mực, nhưng giờ đây đã già yếu. Một cảm giác đau đớn xuyên thấu tim anh khi nghĩ đến người con gái hàng xóm, người đã chiếm trọn trái tim anh suốt bao năm qua. Những năm tháng ấy, anh chỉ dám yêu thầm, chỉ dám nhìn cô từ xa, chưa một lần dám thổ lộ.

Anh tự hỏi liệu có đáng không khi sống một cuộc đời mà bản thân chưa bao giờ dám theo đuổi điều mình khao khát? Suy nghĩ ấy cứ xoáy sâu trong tâm trí, khiến anh mệt mỏi hơn bao giờ hết. Quốc Minh đã quá mệt mỏi để tiếp tục chiến đấu, quá mệt mỏi với sự đơn độc và đau đớn. Anh để mình chìm sâu vào bóng tối, cảm nhận hơi thở yếu dần, và rồi... tất cả trở nên trống rỗng.

Nhưng khi anh mở mắt ra lần nữa, điều đầu tiên anh cảm nhận là ánh sáng ấm áp của mặt trời len lỏi qua khung cửa sổ. Không phải là ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo của bệnh viện, mà là ánh nắng buổi sáng thân thuộc. Quốc Minh chớp mắt vài lần để nhìn rõ hơn. Anh ngồi bật dậy, đôi mắt mở to kinh ngạc khi nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc trong căn phòng cũ của mình, phòng của những năm anh còn là cậu học sinh trung học.

Tường nhà được sơn màu xanh nhạt, bên cạnh là chiếc bàn học đã cũ, nơi anh từng ngồi hàng giờ để học bài. Chiếc đồng hồ treo tường với kim giờ, kim phút đang chỉ vào lúc 7:30 sáng, nhịp nhàng chuyển động. Quốc Minh bàng hoàng, cảm giác khó tin bao trùm lấy anh. Anh vội vàng đứng dậy, nhìn vào gương. Một khuôn mặt trẻ trung, không phải khuôn mặt mệt mỏi của người đàn ông 25 tuổi đã bị ung thư gặm nhấm mà là khuôn mặt của chính mình khi còn 18 tuổi, với làn da khỏe khoắn và ánh mắt tràn đầy sức sống.

Anh đưa tay chạm vào gương, cảm giác lạnh ngắt của tấm kính như một lời xác nhận cho sự thực trước mắt.

“Mình… quay lại rồi sao?” Quốc Minh lẩm bẩm, giọng nói run rẩy pha lẫn sự kinh ngạc. Anh nhìn quanh căn phòng, mọi thứ đều quen thuộc như thể chỉ mới ngày hôm qua anh còn sống ở đây.

Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Một giọng nói quen thuộc vọng vào từ phía ngoài:

“Minh ơi, dậy chưa con? Mẹ đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi, con mau xuống ăn đi.”

Trái tim anh đập mạnh, đó là giọng của mẹ anh, vẫn ấm áp và dịu dàng như những ngày xưa cũ. Nước mắt bỗng trào ra từ khóe mắt anh, những giọt nước mắt của niềm vui, của sự nhẹ nhõm khi nhận ra mình còn cơ hội để sửa chữa những sai lầm, để sống lại những khoảnh khắc mà anh đã tưởng chừng mãi mãi mất đi.

Quốc Minh nhanh chóng lau nước mắt, lấy lại bình tĩnh. Anh bước ra khỏi phòng, bước chân chậm rãi nhưng chắc chắn. Hành lang nhỏ dẫn đến nhà bếp vẫn thế, bức tường màu kem, bức ảnh gia đình treo ngay ngắn trên tường. Khi đến bếp, anh thấy mẹ đang đứng quay lưng, bận rộn với những món ăn sáng. Ba anh ngồi ở bàn, đọc báo, mái tóc bạc chỉ điểm vài sợi đen, đôi mắt hiền hậu ẩn sau cặp kính đọc sách.

“Mẹ, ba…” Minh khẽ gọi, giọng nghẹn ngào. Anh cố kiềm chế cảm xúc khi thấy hai người mà anh tưởng chừng đã mãi không thể gặp lại.

“Con sao thế? Sao lại nhìn mẹ và ba như vậy?” Mẹ anh quay lại, ánh mắt có chút lo lắng khi thấy biểu cảm của con trai.

“Không có gì đâu mẹ, con chỉ… chỉ thấy hạnh phúc khi nhìn thấy ba mẹ thôi.” Quốc Minh nở nụ cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng tràn đầy ý nghĩa. Anh biết, từ khoảnh khắc này, mọi thứ đã thay đổi. Anh đã trở lại, và anh sẽ không để lãng phí thêm bất cứ cơ hội nào nữa.

Và thế là, cuộc hành trình mới bắt đầu, với một trái tim đầy khát vọng, và một linh hồn quyết tâm thay đổi số phận của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro