Ai sẽ viết tiếp lịch sử? Xin đừng quên lãng như kẻ bội tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta dần bước vào kỉ nguyên của công nghệ ,nơi thịnh vượng về vật chất với cuộc sống tấp nập bộn bề.Và liệu rằng dưới áp lực của thời gian,tình yêu của ta dành cho lịch sử sẽ bị phai nhoà?

Tôi đã từng đọc đâu đó một câu chuyện về người cựu quân nhân như thế này:
"Tao sợ chết lắm bọn mày ạ,tao sợ khi tao chết đi người ta sẽ quên tao ,quên mày và quay lại biết ơn những kẻ xâm lược ,giẫm lên mồ mả tổ tiên chúng ta"

Đấy là câu nói đến đắng lòng của một người lính gầy gò với chi chít vết thương bởi chiến tranh gây nên. Khi xông pha trên chiến trường khóc liệt,giằng co từng phút với tử thần ông chẳng một chút lo sợ,thế nhưng giờ đây,nghĩ đến việc thế hệ sau sẽ 'quên' đi việc tại sao ông đã phải chịu cơn đau thấu tận tâm can để lũ trẻ chúng ta được hoà bình thì trái tim ông như bị tấm kim loại rỉ sét đâm vào,xé ra từng mảnh.

Hãy tưởng tượng xem,nếu lời nói ấy thành sự thật, những công lao huy hoàng thật sự bị thời gian quên lãng. Để rồi 100 năm,200 năm nữa ,các bậc anh hùng bị vùi vào dĩ vãng bởi sự vô tình của thế hệ sau.
Ôi những ánh linh hồn ấy liệu có được an nghỉ sau bao trận bom oanh tạc,sau bao cuộc chia ly đau đớn để đổi lấy hai chữ "hoà bình"?

Những câu chuyện sâu sắc ấy được ngủ yên trong những trang lịch sử và nếu chúng ta,thế hệ nối tiếp họ từng ngày, từng ngày quên đi thậm chí đặt sự nghi vấn về lao công ấy thì chắc chắn xương máu cha ông đã ngã xuống sẽ bị băng hoại,thối rữa theo thời gian.

Nếu một quốc gia quên đi cuội nguồn, không có lòng biết ơn thì đó là một quốc gia 'chết' Chết vì sự vô tâm,chết vì kiến thức lịch sử ít ỏi để rồi bị dắt mũi mà chẳng hề hay biết.
Những người thế hệ anh dũng ấy đã phải yêu bạn đến nhường nào, khi chẳng gặp nhau,họ vẫn đã chết vì sự sống của bạn.

Tôi đọc đâu đó những vần thơ của Thanh Thảo trong áng văn Khúc Bảy như thế này:

"Chúng tôi đã đi không tiếc đời mình
(Những tuổi hai mươi làm sao không tiếc)
Nhưng ai cũng tiếc tuổi hai mươi thì còn chi Tổ quốc?"

Họ đã đi...Đi và không màn đến việc bản thân sẽ bị vùi chôn nơi chiến trường. Có một sự lưu luyến nhỏ nhoi như đứa trẻ tinh nghịch nhưng lại sầu bi đến đau lòng len lỏi trong trái tim mỗi người.

Họ đi đến chiến trường-Họ đánh mất đi người thân

Họ đi đến chiến trường -Họ đánh mất của cải bao năm cực nhọc

Họ đi đến chiến trường -Họ bỏ lại tuổi thanh xuân còn đang dang dở

Nhưng,họ đi đến chiến trường để giành lấy tự do không phải chỉ dành riêng cho bản thân họ.
Tôi nghĩ rằng ai cũng hiểu và biết điều này. Vậy phải làm gì để những người ngã xuống ấy có thể yên tâm vì cái chết của họ không phải là vô nghĩa. Tôi cũng không biết.

Tôi chỉ biết yêu

Còn bạn thì sao? Liệu bạn có yêu họ trong trái tim và nhớ đến lao công của họ trong bộ não.Hay,bạn có đủ lý trí để không bị những kẻ xuyên tạc lịch sử mê hoặc ?

Đấy là câu chuyện riêng về cuộc đời bạn

🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻🌻

Cảm ơn vì đã đọc nhá:) Hôm nay Mui bị lười nên viết ít ít thôi,tôi đang suy nghĩ có nên viết mở bài giới thiệu tác phẩm vô đây không:))))) Vì tôi thi xong rồi nên không cần nữa,nhưng tôi cũng không nỡ để nó bị thời gian băng hoại. Hmi hmi hmi hmi hmi hmi hmi hmi hmi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro