Nếu thời gian quay trở lại?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu thời gian có quay trở lại, bạn có ước muốn thay đổi điều gì không?
Còn mình, mình sẽ không ước gì cả. Vì những gì đã xảy ra, dù là hạnh phúc hay đớn đau, nhưng nhờ có tất cả mới tạo nên con người của mình ngày hôm nay.
Mình biết có những chuyện so với sức chịu đựng của một đứa trẻ thật chẳng dễ dàng gì. Những ám ảnh, những tổn thương mà chính nó cũng không thể nói rõ là như thế nào. Là những điều cứ âm thầm như một làn sương dần nuốt chửng lấy trái tim nó khiến nó chẳng thể nào nhìn thấy dáng hình thật sự của mình ở nơi sâu thẳm ấy. Và rất có thể nó sẽ kéo dài đến hết đời mình. Cảm giác ấy đau đớn có, bất lực có, hận cuộc đời này cũng có.
Còn là những lần mình âm thầm khóc ngay chính căn nhà của mình vì không có ai thật sự lắng nghe. Là cả những cô độc, sợ hãi mỗi khi đi đâu quay về nhà vì mình lại mơ thấy ác mộng mang những ám ảnh, những sợ hãi, cô quạnh từ ngày bé, cơn ác mộng dù không thường xuyên nhưng cứ bám lấy mình suốt nhiều năm. Là những khoảnh khắc mình chỉ muốn bỏ lại hết tất cả đi đến một nơi thật xa để chỉ chết. Suy nghĩ ấy sinh ra từ khi mình chỉ còn là một đứa bé. Là vô số lần từng tưởng tượng nếu như biết mình biến mất, liệu nơi này có thật sự lắng nghe, hiểu mình một lần cuối không?
Là khi mình hiểu cảm giác chết đứng là như thế nào? Là lần đau đến mức nước mắt không thể chảy vẫn cố tỏ ra bình thường và bước đến trường. Là cảm giác mình chỉ đang tồn tại chứ không phải là sống. Hoàn toàn vô định, không hề biết mình thuộc về nơi đâu. Mình là ai? Và sẽ sống như thế nào đến hết đời?
Là cảm giác khi biết bản thân giống như một hệ thống lỗi. Bị khoét mất một phần quan trọng là cảm xúc. Một thời gian dài, mình đã không dám đối diện.
Nhưng rồi dù có chạy trốn đến đâu, mình vẫn mang theo trái tim đang rỉ máu ấy. Và đó cũng là lúc đứa trẻ bên trong mình lên tiếng. Nói cho mình biết đứa bé ấy đã tổn thương nhiều như thế nào. Và nếu không làm gì đó, mình sẽ thực sự chết trong vòng xoáy đau thương ấy. Để rồi lấy hết can đảm đối diện với những vết khắc sâu trong tim rỉ máu suốt bao năm tháng ấy. Và đó cũng là lúc sau bao nhiêu năm dài mình thực sự khóc, khóc cho những gì đã trải qua, khóc cho những nỗi đau mà đứa trẻ năm ấy đã chịu đựng, khóc đúng nghĩa vì nó. Đó là lúc mình dần kết nối lại với một phần cảm xúc của mình, biết mình đau như thế nào, biết mình thèm khát được yêu thương như thế nào, nhận ra mình đã bỏ rơi chính mình nhiều như thế nào. Và đó cũng giây phút đầu tiên mình nhận ra rằng là mình đang sống, thực sự sống.

Những mảnh vỡ mình bước đi sau bao nhiêu năm tháng ấy. Phải, cả đời này mình sẽ không thể quên, nhưng mình sẽ càng nhớ cách mình vượt qua nó như thế nào. Sẽ càng nhớ cách mình dũng cảm gạt bỏ đi nỗi sợ để đối diện với bóng tối bên trong mình. Sẽ càng nhớ những nỗ lực từng ngày từng giờ của mình trong cuộc chiến tưởng như bất tận này.
Những bài học mình rút ra từ nơi ấy dù cho có đau thương cũng là những trải nghiệm mấy ai có thể có được. Tất cả để tạo nên những chiến công lừng lẫy nhất trong cuộc đời mình. Để tạo nên con người của ngày hôm nay, một dáng vẻ tuyệt vời hơn mà trước kia mình chưa từng nghĩ đến.
Mình từng nghe được một câu: “Mọi điều xảy ra theo đúng cách mà nó cần phải xảy ra, để linh hồn ta trui rèn và học tập”.
Sở dĩ con người ta mong muốn thay đổi quá khứ là vì họ vẫn đang cố chối bỏ những gì đã qua. Nếu có thể trở về, chưa chắc mình đã gặp được chuyện tốt hơn. Vậy nên mình chấp nhận mang theo quá khứ đau buồn ấy. Thừa nhận nó là một phần của cuộc đời mình và rồi mình sẽ viết nên một chương mới sau những trang đau buồn ấy. Bởi con người gặp đau thương mới có thể trưởng thành, mới có thể biết mình là ai. Nếu như được quay trở về, nhìn thấy bóng hình chính mình của nhiều năm về trước. Mình chỉ muốn xin lỗi em ấy vì đã bỏ mặc em quá lâu. Cảm ơn vì em chưa từng thực sự bỏ cuộc. Cảm ơn em vì em đã thực sự không chết. Mình muốn nói với em ấy rằng: “Đây mới thực sự là dáng hình của chúng ta đúng không? Những khổ đau, hay rối loạn tâm lý mà ta mắc phải không thể định nghĩa được con người chúng ta. Mà là chính chúng ta của hiện tại. Một lần nữa, thổi bùng lên ngọn lửa từ đống tro tàn. Cho cả thế giới này thấy ánh sáng của ngọn lửa ấy.”
Đôi khi có từng lạc lối nơi bóng đêm dày đặc kia mới càng trân quý những tia sáng nhỏ nhoi. Ánh sáng thật sự bên trong tim mình, trong những điều nhỏ bé nhất. Cảm ơn tất cả những gì đã qua. Dẫu biết đôi điều vẫn đang tiếp diễn. Câu hỏi của vận mệnh vẫn đang tiếp tục được viết. Những gì mình đã, đang và tiếp tục làm sẽ là câu trả lời cho vận mệnh ấy.
Nỗi buồn cũng có một vẻ đẹp riêng. Vẻ đẹp ấy không nằm ở đau khổ mà ở cách ta bước qua nó như thế nào. Làm cho nỗi đau ấy trở nên đáng trân trọng vì những gì ta học hỏi được chứ không phải cố ruồng bỏ nó. Trong vô vàn những mảnh ký ức rời rạc ấy, vui có, buồn có, đau đớn có, cũng có những hạnh phúc rất đỗi bình dị.
Nếu như thời gian có quay trở lại, mình sẽ không muốn thay đổi điều gì đâu. Mà là biết ơn quá khứ u buồn ấy để giờ đây mình biết mình kiên cường như thế nào, dũng cảm như thế nào. Để mình nhận ra rằng bóng hình thực sự của cậu bé nơi sâu thẳm trong trái tim ấy chưa từng biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro