Tập 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

..o0o..

Tuy tay đột kích của SKZ là một người vô tư không để ý gì cả, thế nhưng trước đó bọn họ vừa mới thua giải đấu, đồng đội còn xảy ra chuyện như vậy, tâm trạng cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng theo, tùy tiện nói vài ba câu với Hyunjin rồi tiếp tục nằm yên không lên tiếng.

Hyunjin ngồi trên ghế sa lông chơi điện thoại.

Trước giờ cậu vẫn luôn kiệm lời, không có ai nói chuyện thì cậu cũng sẽ không mở miệng, mà ngồi không như vậy thì có hơi lúng túng, nên cậu tìm một chút gì đó để làm.

Trên bảng hot topic đăng hai tiêu đề liên quan đến SKZ, Hyunjin nhấp vào xem một hồi, like mấy cái Twitter nói đúng trọng tâm.

Bỗng dưng điện thoại chợt rung lên hai cái.

[Honga: Hyunjin, có rảnh không?]

[Hyunjin: Làm sao vậy?]

[Honga: Cho cậu coi cái này, bạn gái tôi cứ bắt tôi phải chuyển qua cho cậu xem...]

[Honga: (Trường đại học Gangnam – Cục phốt siêu to khổng lồ – Gaeun khoa công nghệ thông tin của. Tuần nào cũng hẹn ch*ch với bạn trai của tôi, có hình ảnh)]

[Honga: Cô ấy còn bảo tôi nhắn với cậu một câu... Nói "Hôm nay tra nam ra đường sẽ bị xe cán, ngày mai tuesday cũng phải chết, tuyệt đối đừng vì đôi nam nam cặn bã kia mà khổ sở".]

[Hyunjin: ...]

Hyunji nvốn còn cho rằng, "Có hình ảnh" là có mấy tấm ảnh chụp màn hình tin nhắn.

Nhưng lại không nghĩ tới đây lại là ảnh khỏa thân của Gaeun, nửa người dưới chỉ được che lại bởi một lớp chăn, đôi mắt thì bị tùy tiện làm mờ đi một chút, mà liếc mắt vẫn có thể nhận ra đây là Gaeun, nhìn bộ dáng này, hẳn là bị bắt gian tại trận.

Vừa nhìn thấy tấm ảnh đó, Hyunjin không còn hứng thú gì nữa mà đóng lại.

Felix từ phòng quan sát đi ra, Jisung nghe thấy tiếng động thì lập tức trợn tròn mắt, ngước đầu lên bướng bỉnh hỏi lại một lần nữa: "Lix, bắn hai ván không?"

"Không bắn." Felix vừa dứt lời, trên lầu hai cũng truyền đến tiếng mở cửa, mọi người không hẹn mà cùng giương mắt nhìn lên.

Anh Kim cầm một cái ly đi ra khỏi phòng, nhướng mày: "Mấy đứa nhìn anh làm gì? Lixie, đến rồi à?"

Anh Kim là người lớn tuổi nhất trong đội, bây giờ đã sắp 25, trong đội cũng chỉ có mình hắn và huấn luyện viên trong SKZ gọi Felix. "Lixie"

Felix "Ừm" một tiếng: "Anh đi pha cà phê à?"

"Không, đi rót nước." So với những người khác thì giọng điệu của anh Kim lại thoải mái hơn rất nhiều, hắn đi xuống lầu hướng về phía phòng giải khát: "Có rảnh không, qua đây anh nói hai câu?"

Hai người cũng không nói gì nhiều, nói hai câu thì đúng là hai câu. Jisung còn chưa kịp hóng hớt được cái gì, thì Felix đã từ trong phòng giải khát đi ra. Jisung hỏi: "Lix, không chơi thật hả? Tôi chán chơi duo với solo lắm rồi."

"Không chơi." Felix đi tới bên cạnh Hyunjin, dùng một tay nhấc balo của cậu lên: "Chúng ta lên lầu thôi."

SKZ là đội tuyển hàng đầu trong nước, cũng là đội tuyển khiến cho nhiều tuyển thủ trẻ và người mới tranh nhau để được vào. Chỉ là một cơ sở căn cứ PUBG thôi, mà đã chiếm một tòa biệt thự lớn năm tầng rồi, linh kiện máy tính bày đầy cả một kho, phòng tập thể hình, phòng chiếu phim, phòng bida chẳng thiếu một cái gì.

Phòng của Felix nằm cạnh phòng Jisung, diện tích và cách trang trí đều giống với các đội viên khác, phòng vệ sinh riêng, ti vi, máy tính đều có đủ.

Felix mở cửa sổ, rèm cửa bị gió đêm thổi tung bay tạo thành những gợn sóng, chiếc mũ lưỡi trai màu đen anh thường hay đội được để tùy tiện trên ghế, chăn cũng được xếp rất tùy ý, nhưng nhìn qua vẫn gọn gàng.

Rõ ràng ngăn nắp sạch sẽ cũng không có mùi gì khác, nhưng Hyunjin lại cảm thấy nơi này tràn ngập hơi thở thuộc về riêng Felix.

Felix để balo lên ghế, quay đầu lại hỏi: "Đêm nay có về không?"

Hyunjin há miệng, sửng sốt một cái.

Mấy giây sau, cậu mới nói: "Em ở lại... Có bất tiện hay không?" Felix nói: "Không có, giường rất lớn."

Hyunjin: "..."

Felix nhìn thời gian: "Bây giờ cũng trễ rồi, anh sợ lát nữa bạn về quản lý sẽ không mở cửa cho bạn."

Hyunjin cảm thấy mình đã nghĩ quá lên rồi. Biểu hiện của Felix rất tự nhiên giống như chỉ đang giữ bạn tốt ngủ lại mà thôi.

Vì vậy cậu cũng cố gắng làm ra vẻ tự nhiên gật đầu: "... Vậy được."

Tối nay bọn họ đi ăn Tokbokki, trên quần áo đều bị dính mùi.Felix đưa cho Hyunjin một bộ quần áo mà anh hay mặc ở nhà, đồ anh mua đều là những bộ rộng rãi thoải mái, có điều đến phiên Hyunjin mặc lên người lại càng rộng hơn một chút, cổ áo bị lệch một đoạn lớn, lộ ra một mảng da thịt, dưới ánh đèn càng trắng đến chói mắt.

Thật ra lúc Felix giữ người lại cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng đến khi nhìn thấy Hyunjin mặc đồ của mình bước từ trong phòng tắm ra, tất cả những ý nghĩ đen tối đều thi nhau chạy ngang qua đầu anh.

Felix hỏi: "Quần áo có lớn không?"

Hyunjin hơi nghiêng người, cong khủy tay lên, đang dùng khăn lau đuôi tóc: "Có hơi hơi, nhưng rất thoải mái."

Ống tay áo thun rộng lớn trĩu xuống, có thể nhìn thấy ở bên trong.

Felix vô ý nhìn một cái, sau đó đứng dậy, tùy tiện vớ một bộ đồ: "Anh đi tắm."

Buồng tắm vừa mới được dùng qua, bên trong vẫn còn lưu lại hơi nước ấm áp, Felix nhắm mắt đứng ở dưới vòi sen trong phút chốc, sau đó giơ tay lên, chỉnh nước ấm thấp xuống một chút.

Đến khi anh trở ra, thì Hyunjin đã nghiêng người nằm bên phải chiếc giường, hai mắt nhắm lại, không biết đã ngủ từ bao giờ.

Felix thở dài một hơi. Chậm rì rì bước đến, kéo góc chăn lên đến ngang bụng cậu, căn phòng có hệ thống sưởi ấm, nhưng nhiệt độ lại không thấp, đắp nhiều sẽ cảm thấy nóng.

Felix có thói quen lúc tắm sẽ gội luôn đầu, nhưng xem ra lần này không thể sấy tóc được rồi. Bỗng nhiên điện thoại vang lên một tiếng, là tin nhắn của huấn luyện viên, nói trong đội đã cử vài bác sĩ trị liệu đến, còn nói sắp đến nơi rồi, hỏi anh có muốn mát xa tay hay không.

Felix trả lời "Không cần", anh mở ngăn kéo lấy một hộp thuốc lá vẫn còn chưa khui, tính ra ngoài ban công để gió làm khô tóc, trước khi đi còn không quên tắt đèn phòng.

Gió đêm thổi tới, khiến người ta tỉnh táo hơn rất nhiều.

Đã lâu rồi Felix chưa đụng vào thuốc lá, hút một hơi thì kẹp ở trên tay không hút nữa. Anh dựa vào lan can, cúi đầu nhìn đèn đường ở phía dưới đến ngẩn người.

Ở phòng giải khát, thật ra anh Kim cũng không nói gì cả.

Chỉ nói năm mười lăm tuổi hắn đã tiếp xúc với trò chơi điện tử, trước đây bắn CS, giờ thì bắn PUBG, làm tròn số thì cũng sắp được mười năm. Trong mười năm ấy có người khen cũng có người chửi, đi qua thung lũng cũng đã leo qua đỉnh cao, không còn gì tiếc nuối hết, đã thấy thỏa mãn rồi.

Sau đó hắn hỏi Felix, còn cậu thì sao?

Cậu đã thỏa mãn chưa?

Mãi đến khi điếu thuốc sắp cháy đến đầu lọc, Felix mới đưa lên miệng hút hơi thứ hai.

Sau đó anh lại đốt thêm một điếu nữa.

Ngay lúc Hyunjin mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy ánh lửa chợt lóe lên từ bên ngoài ban công.

Cậu không biết mình đã thiếp đi từ khi nào, có lẽ vì tối qua vẽ tranh đến tận khuya, đã vậy hôm nay còn phải học nguyên một ngày trời, vừa nãy ngồi trong phòng khách cậu thiếu chút nữa đã ngủ gật.

Hyunjin khôi phục lại tỉnh táo, vén chăn đi xuống giường.

Cậu đi chân đất, không phát ra tiếng động nào, cho đến khi Hyunjin mở cửa ban công ra, Felix mới quay đầu lại, sau khi nhìn thấy cậu thì có hơi nhướng mày, thuận tay dụi tắt điếu thuốc.

Cho rằng bản thân đã làm cậu tỉnh giấc, Felix hỏi: "Mùi thuốc lá bay vào sao?"

"Không có." Hyunjin nói: "Sao bạn lại ra ngoài đây? Khi nãy... Em chiếm giường của bạn à?"

Felix nở nụ cười: "Không có, anh ra ngoài hóng gió một chút."

Hyunjin liếc tóc của anh: "Để tóc ướt đi hóng gió?"

"Ừm, sẵn tiện hong khô luôn." Felix đẩy gạt tàn thuốc ra xa: " Bạn vào trước đi, bên ngoài lạnh."

"Còn bạn thì sao?"

"Anh đợi mùi thuốc tản đi bớt đã."

Quả thực Hyunjin không thích mùi thuốc, bình thường những người không hút thuốc cũng sẽ không muốn ngửi mùi khói thuốc.

Nhưng không biết có phải là do loại thuốc Felix hút đặc biệt hay không, Hyunjin cảm thấy nó không hề khó ngửi, mùi thuốc hòa lẫn vào trong gió đêm, dường như đã tạo ra một hương vị khác.

Cậu bước ra ngoài ban công, tiện tay kéo cửa ban công lại.

Felix ngơ ngác cúi đầu, nhìn thấy cậu đi chân trần, đứng trên sàn nhà màu đen của ban công.

"Sao không mang dép vào?"

"Tối quá, em tìm không thấy." Hyunjin nói.

Felix cởi dép lê của mình ra: "Mang vào đi."

Hyunjin nghe lời mang vào, cậu chợt nhớ đến chuyện trước kia Felix đo cỡ giày với mình, thì không nhịn được đi về phía trước hai bước, duỗi một chân ra để sát bên chân anh.

Hai chân dính vào nhau, Hyunjin nghiêm túc nhìn một hồi: "Chân của bạn cũng không lớn hơn em bao nhiêu."

Hyunjin dựa vào rất gần, Felix thậm chí còn ngửi được mùi hương trên người cậu, là mùi sữa tắm của anh, khi nãy ủ trong ổ chăn, càng thêm đậm. Felix cúi đầu, nhìn thấy một mảng xương quai xanh trắng nõn.

Felix dời mắt sang chỗ khác, rồi nhìn lại một lần nữa, Hyunjin vẫn còn đang nghiên cứu số đo chân trần của bọn họ. Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, bỗng nhiên Felix chống một tay lên lan can, chọc cậu: " Bạn cứ như đang dụ dỗ anh vậy."

Hyunjin dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn anh. Đường nét trên khuôn mặt của Felix ẩn vào trong bóng tối, lúc anh không cười sẽ có chút lạnh nhạt, lúc rủ xuống trong đôi mắt còn phảng phất chứa một vầng trăng tròn.

Hyunjin vừa mới tỉnh ngủ, không có tinh lực để suy nghĩ nhiều. Bọn họ lại đứng rất gần nhau, cậu yên tĩnh một hồi nói: "Không được sao?"

Felix có hơi không rõ cậu hỏi câu này là cố ý hay chỉ đơn giản là thắc mắc bình thường thôi.

Nhưng điều này không quan trọng.

" Hyunjin." Một hồi sau, Felix gọi tên cậu, giọng nói trầm thấp nặng nề: "Dựa vào đây."

Hyunjin nhích về phía trước, bọn họ gần như dính lấy nhau.

Felix như đang dụ dỗ đối phương, nói: "Hôn anh một cái."

Hyunjin cảm thấy thật may mắn vì hiện tại đang là ban đêm, sẽ không có ai có thể nhìn thấy hai má cậu đang ửng đỏ. Cậu cố gắng giữ chặt trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình, cực kỳ bình tĩnh mà "Ừm" một tiếng, tìm kiếm khóe môi Felix hôn lên.

Cậu ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, có chút mê hoặc lòng người.

Ở trong bóng tối Hyunjin lần tìm vị trí đôi môi anh.

—— Két!

Một tiếng kéo cửa chói tai cực kỳ thô lỗ cắt ngang bầu không khí ám muội này.

Hai người đầu tiên là ngẩn người, mấy giây sau mới tách ra, không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về phía ngọn nguồn của tiếng động kia.

Mỗi căn phòng trong căn cứ của SKZ đều có ban công, ban công được tách riêng, ở giữa chỉ có một khoảng cách nhỏ, có thể nói chuyện với người bên kia.

Jisung đứng ở ban công bên cạnh, hắn để trần nửa người trên, bên hông chỉ buộc một cái khăn tắm lỏng lẻo, cầm trong tay một cái móc vắt theo một chiếc quần xì Quokka ở bên trên, đang giữ nguyên tư thế phơi quần áo, ngây như phỗng nhìn bọn họ.

Càng làm nổi bật hơn cái quần xì Quokka đang run rẩy ở trong gió lạnh của hắn.

Nhất thời không có một ai lên tiếng cả, ba người cũng không có động tác gì khác.

Felix là người đầu tiên phản ứng lại trước, anh giơ tay lên, che kín đôi mắt của Hyunjin.

Jisung: "?"

Thấy hắn không nhúc nhích, Felix lạnh lạnh hỏi: "Làm sao, định cầm đến khi nào khô luôn à?"

"..." Jisung run lẩy bẩy treo quần lót lên.

Treo thì cũng đã treo xong rồi, nhưng người thì vẫn còn đứng ở đó. Hai người cứ nhìn nhau như vậy một hồi.

Felix hỏi: "Muốn ngắm cảnh?"

Cuối cùng Jisung cũng tìm thấy giọng nói của mình: "... Không có!"

Felix nói: "Đi vào."

Jisung: " Ô kê."

...o0o..

Đôi mắt bị che kín khiến cho mọi giác quan khác càng đặc biệt trở nên rõ ràng hơn.

Hyunjin nghe thấy tiếng lá cây xào xạc đung đưa trong gió đêm, còn có cả nhịp tim của Felix.

Mãi đến khi cửa ban công bên cạnh đóng lại, rèm cũng bị kéo đến kín mít thì bàn tay đang đặt trên mắt cậu mới chịu rời đi, trên mí mắt vẫn còn lưu lại độ ấm của lòng bàn tay ấy.

"Cậu ta còn con nít, không biết giữ mồm miệng." Yên lặng một hồi, Felix chợt nói.

Đầu Hyunjin hơi ngước lên, vẫn duy trì góc độ hôn môi vừa rồi, còn có hơi mê man chưa lấy lại được tinh thần: "Sao cơ?"

"Phải dặn trước thì cậu ta mới biết giữ bí mật." Felix hơi rủ mắt xuống, hỏi: " Bạn có muốn giữ bí mật không?"

Đường nét trên cằm của Felix rất đẹp, Hyunjin nhìn vài giây, mới ngước lên nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: "Nếu anh muốn giữ bí mật thì cứ giữ bí mật."

Hai người bọn họ như đang vè đọc nhịu(*). Felix nở nụ cười, giọng nói hơi trầm hòa lẫn vào trong màn đêm: "Không muốn, cho đến bây giờ đều chưa từng nghĩ đến."

(*) Vè đọc nhịu là một trò chơi ngôn ngữ truyền thống của Trung Quốc, là những thi pháp đơn giản, thú vị tạo thành từ một số phép điệp âm, từ điệp âm hoặc những từ phát âm tương tự giống nhau, những từ có nghĩa, yêu cầu phải khi đọc phải thật nhanh, vậy nên lúc đọc lên cảm thấy tiết tấu mạnh và vô cùng thú vị. Giống trò bắt con cọp bỏ vô cặp bên mình ấy =))

Sau khi Jisung trở vào phòng vẫn còn siết chặt lấy khăn tắm của mình.

Tay đột kích đang nằm trên ghế sa lông trong phòng Jisung lướt Twitter, giương mắt lên hỏi: "Nãy cậu nói chuyện với ai vậy... Có fan ở bên ngoài à? Nắm chặt khăn tắm như thế làm gì?"

Căn cứ của bọn họ cũng không phải là bí mật gì, bình thường vẫn hay có fan hâm mộ đến ngoài căn cứ để check-in.

Jisung bước nhanh đến ghế sa lông ngồi xuống: "Mau, quất tui một cái đi."

Bép, một tiếng lanh lảnh lập tức vang lên.

Vẻ mặt của tay đột kích cũng không hề thay đổi, quất một phát lên mặt Jisung.

Tuy không đau, nhưng Jisung vẫn bị đánh cho ngơ ngác: "Phắc, cmn cậu đánh thật đó hả?!"

"Tụi mình là anh em với nhau, chút chuyện cỏn con này tôi đương nhiên phải thỏa mãn cậu rồi." Tay đột kích nói: "Nhưng rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Từ khi được mười lăm nồi bánh chưng Jisung đã ở lại SKZ rồi, đối với hắn mỗi một thành viên trong SKZ, bao gồm cả anh hắn, đều là người trong nhà.

Hắn giống như bắt gặp chuyện anh cả yêu đương, khẩn trương kể hết lại mọi chuyện cho anh hai nhà mình.

Tay đột kích nghe xong, cũng ngơ ngác theo.

Một hồi sau, tay đột kích giơ bàn tay lên: "Để tôi tát cậu thêm cái nữa đi, tôi cảm thấy cậu vẫn còn chưa tỉnh ngủ đâu."

Jisung nói: "Cậu thử đi, xem lần này tui có đánh lại hay không?"

Vẻ mặt tay đột kích phức tạp: "Cậu có chắc mình nhìn rõ không đấy?" Jisung cảm thấy bị xúc phạm: "Cm cậu á, thị lực của ông đây là năm bờ oanh nhá! Chưa kể hai bọn họ còn đứng yên không nhúc nhích chút nào nữa!!!"

"..."

Hai người yên lặng nhìn nhau một hồi, không hẹn mà cùng đốt một điếu thuốc lên.

Tay đột kích: "Nói thế nào đây nhỉ... Không biết tại sao, nếu đó là Hyunjin, thì tôi cũng không cảm thấy bất ngờ lắm."

"Tui cũng vậy."  Jisung dừng lại: "Nhưng Lix thích con trai thật sao? Vậy trước kia lúc ở chung căn cứ tôi ngày nào cũng để trần chơi game bên cạnh ảnh, có phải là không được hay cho lắm không?"

Tay đột kích đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn: "Yên tâm đi, có lẽ Felix chưa từng xem cậu là người đâu."

Bỏ lại câu này, hắn nhân lúc Jisung vẫn còn chưa kịp load xong đã mang dép lê chạy biến ra khỏi phòng.

Tiếng động lớn như vậy, phòng bên cạnh không muốn nghe cũng hơi khó.

Phòng Felix đã tắt đèn, nghe thấy tiếng mắng chửi của Jisung, anh cau mày mở mắt ra, theo bản năng nâng tay lên che lỗ tai của người bên cạnh lại.

Hyunjin nghiêng người ngủ say, cậu ngủ rất ngoan, không cựa quậy cũng không có tật xấu, giọng Jisung lớn như vậy mà cậu cũng chỉ hơi run run hàng mi một chút, hô hấp vẫn cứ đều đều. Felix dùng một tay khác với lấy điện thoại, gõ nhanh một hàng chữ.

[Felix: Muốn đánh nhau thì cút xuống dưới mà đánh.]

[Jisung: Nào có đánh nhau ,tôi lập tức dùng băng keo dán mình lên giường ngay đây.]

Felix lười nói nhiều với hắn, đang muốn cất điện thoại đi, bỗng nhiên lại nhận được một tin nhắn nữa.

[Jisung: Cái kia..., khi nãy tôi không nhịn được, lỡ nói cho thằng ngu kia rồi, không sao chứ? Nếu không tôi đi giết người bịt miệng nha? Chuyện này nói ra có làm sao không?]

[Felix: Tùy cậu.]

Quả thật Felix đã đánh giá thấp năng lực nhiều chuyện của Jisung.

Sáng ngày hôm sau, Felix nhẹ nhàng xuống giường rửa mặt, sau đó ra ngoài để chạy bộ. Lúc xuống lầu mấy thành viên SKZ vừa mới chơi thâu đêm xong, bây giờ đang quay quần bên bàn ăn để ăn mì.

Huấn luyện viên vốn đang dặn dò bọn họ, nói trong thời gian thi đấu thì đừng có thức suốt đêm nhiều, vừa thấy anh xuống lầu thì lập tức cứng họng.

"Dậy sớm thế?" Huấn luyện viên ho nhẹ một tiếng hỏi.

Felix cúi người xuống buộc dây giày: "Ừm."

Vẻ mặt của mọi người đều rất phong phú, mấy câu "Ngủ ngon không?", "Hệ thống sưởi ấm có đủ ấm không?" đều nói ra, mãi đến khi tay đột kích hỏi "Tụi em huấn luyện không làm ồn đến anh chứ?", Felix mới nhíu mày lại.

"Đủ rồi đó, mấy đứa bớt nói đi, mau ăn nhanh rồi còn đi ngủ nữa." Huấn luyện viên nhấp một ngụm sữa bò, sau đó mới nhìn về phía Felix: "Cậu đi chạy bộ à?"

Felix đáp một tiếng, mới mở cửa ra khỏi căn cứ.

"Ấy, đợi chút đã." Huấn luyện viên gọi anh lại: "Cái kia... Cậu có muốn đổi giường không?"

Felix: "?"

Những người khác đều sắp nín cười muốn điên rồi, huấn luyện viên mím môi, cuối cùng vẫn kéo khóe miệng ra nói: "Cũng không có ý gì đâu, nhưng cái giường kia có mét tám à, sợ hai người bọn cậu ngủ bị chật. Nếu cậu thấy không thoải mái, chiều nay anh gọi người đến đổi cái khác."

Felix nhìn về phía Jisung: "..."

Mấy người kia đều cho rằng Felix sẽ mắng Jisung mấy câu, Jisung cũng cảm thấy vậy, hắn lập tức cúi đầu giả vờ câm điếc.

Nhưng Felix chỉ dừng lại hai giây, sau đó lấy tai nghe từ trong túi ra, vừa đeo lên vừa nói: "Không cần, ngủ vừa đủ."

Trong lúc chạy bộ, Felix nhận được điện thoại từ nhà mình.

Anh dừng lại bên một cây cầu, đợi đến khi hô hấp hơi bình ổn lại mới bấm nhận: "Mẹ."

" Lixie." Bà Lee hỏi: "Con chuyển ra ngoài rồi à?"

Dù sao đối tượng của cuộc mâu thuẫn lần trước là bạn cùng phòng, sau khi trở về từ bệnh viện, bà Lee đã đề nghị Felix đổi phòng khác hoặc là chuyển ra ngoài trường.

"Chuyển rồi mẹ."

"Ừm, chuyển đi đâu vậy?" Felix nhìn mặt hồ, một hồi sau mới nói: "Con chuyển đến căn cứ."

Đầu bên kia yên tĩnh trong phút chốc, bà Lee phải mất một lúc lâu mới hiểu được "căn cứ" này là ở đâu.

Felix cho rằng bà sẽ tỏ ra nghi ngờ hoặc khó hiểu, không ngờ đợi một hồi, chỉ nghe thấy bà hỏi: "Ở đó có thấy quen không?"

Felix siết chặt điện thoại: "Dạ quen."

"Được rồi, nếu đã ở đó thì ít nhiều gì cũng phải trả tiền thuê nhà, với lại bình thường đừng gây phiền phức cho người khác." Bà Lee nói xong câu cuối thì dừng lại một chút: "Nhất định phải ăn cơm đúng giờ, chăm sóc cho bản thân thật tốt."

Lúc Felix trở về căn cứ thì Hyunjin đã dậy rồi, anh vừa mới mở cửa đi vào đã thấy Hyunjin bước từ trong phòng vệ sinh ra, trên người vẫn còn mang theo mùi hương bạc hà, bởi vì từ đầu đến cuối đều chỉ ngủ một tư thế, cho nên một bên tóc bị ép đến hơi vểnh lên, mặc một cái áo thun rộng, cả người nhìn qua rất lười biếng.

"Tỉnh rồi?" Felix hỏi.

"Ừm." Hyunjin ngẩng đầu lên nhìn thấy mồ hôi trên trán anh, giọng nói vẫn còn hơi buồn ngủ:    " Bạn vừa chạy bộ à?"

"Chạy một chút." Felix muốn giúp cậu chỉnh lại chỗ tóc vểnh kia, vừa mới nhấc tay lên mới sực nhớ ra trong lòng bàn tay của mình đều là mồ hôi, anh thu tay về: "Anh đi tắm đã, chờ anh."

Lúc Felix từ trong phòng tắm bước ra, Hyunjin đang ngồi trên ghế của anh nghe điện thoại.

"Thầy Jang... Dạ, đã lâu rồi chưa liên lạc với thầy ạ." Lúc Hyunjin nói chuyện có hơi rũ mắt xuống, rất giống với dáng vẻ đang lên lớp: "Em rất khỏe, còn thầy thì sao ạ? Nhóm chat của lớp? Thỉnh thoảng em cũng có vào xem, mà đến lúc đó thì đã hơi trễ rồi, mọi người đều đã nói chuyện xong, cho nên em cũng không nói thêm lời nào."

Nghe thấy xưng hô "thầy Jang",  Felix hơi nhướng mày, im lặng bước đến trước mặt Hyunjin, giúp cậu chỉnh lại chỗ tóc vểnh kia.

Họ " Jang" không thường thấy cho lắm, anh nhớ rõ lúc Hyunjin học lớp 11, giáo viên chủ nhiệm của cậu chính là mang họ này.

Nếu anh nhớ không lầm, thì năm đó cũng là người thầy này, dưới áp lực từ mọi phía, đã "tranh thủ" gắn thêm hai lỗi kỷ luật rất nặng lên một bạn học lỡ làm Dongbin bị thương. Lúc ấy chuyện này gây ra ồn ào không nhỏ, tất cả học sinh khác lớp đều biết.

Hyunjin để Felix tùy ý vuốt ve tóc mình, không có né tránh.

Nói chuyện đến gần mười phút, Hyunjin mới cúp điện thoại.

"Đói bụng không?" Felix hỏi.

Hyunjin nói: "Có một chút."

"Dì vừa về rồi." Felix nói: "Để anh đi làm cho bạn, trong tủ lạnh có mì có sủi cảo, bạn muốn ăn cái gì?"

Hyunjin nói: " Bạn ăn gì thì em ăn đó."

Một câu trả lời đơn giản như vậy, nhưng chẳng hiểu tại sao Felix lại cảm thấy lòng mình thoải mái đến kỳ lạ. Anh nói: "Ừm, bạn trai sẽ chiên cho bạn thêm một quả trứng nữa."

Felix vừa mới xoay người đi, đã bị Hyunjin nắm lấy tay kéo lại.

"Ngày bảy tháng sau, em có một buổi họp lớp năm cấp ba." Hyunjin nói.

Họp lớp năm cấp ba.

Ý là có thầy, có bạn học, còn có cả Dongbin.

Felix rũ mắt, một lúc sau mới nói: "Được."Lại hỏi: "Đi chỗ nào?"

"Chưa biết nữa, em còn chưa xem tin nhắn trong nhóm, ban nãy thầy nói là một khách sạn nước nóng ở trong vùng." Hyunjin nói: "Khá xa, có thể sẽ phải qua đêm."

Felix có hơi rầu rĩ "Ừ" một tiếng, không nghe ra tâm tình gì.

Hyunjin yên tĩnh đợi một hồi, vẫn không thấy Felix nói gì nữa. Cậu cắn môi dưới một chút, hỏi: " Bạn có rảnh không?"

Felix ngẩn ra: "Sao cơ?"

"Em thuê phòng riêng, không có ở chung với các bạn trong lớp." Hyunjin dừng một chút: "... Em đã hỏi rồi, có thể dẫn người nhà theo. Đương nhiên nếu bạn không rảnh, em đi một mình cũng không sao."

Ngày họp lớp, thời tiết khá âm u, dường như bất cứ lúc nào trời cũng sẽ có thể đổ mưa.

Người tổ chức là lớp trưởng năm đó, chỗ tập hợp ở ngay tại trước cổng trường cấp ba, thuê hai chiếc xe buýt để đi.

Buổi họp lớp lần này cũng chỉ mới được quyết định gần đây, bởi vì giáo viên chủ nhiệm năm đó của bọn họ sắp về hưu còn chuyển ra ngoài tỉnh nữa, cho nên hầu hết mọi người đều có mặt đông đủ, chưa tới giờ tập trung mà trước cổng trường đã có hơn hai mươi mấy người.

Dongbin vừa mới tới đã bị bạn học cũ kéo lại ôn chuyện, hắn đáp được hai câu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn lướt qua những người ở xung quanh.

Bạn học cũ còn tưởng hắn đang tìm cái tên đánh nhau với mình năm đó, vội vàng nói: "Yên tâm đi, bọn tôi không có gọi mấy tên ngu ngốc kia đến."

Hồi trước ở trong lớp có ba tên cầm đầu trong việc bắt nạt các bạn học, sau khi tốt nghiệp cũng chẳng có người nào liên hệ với bọn họ, đương nhiên lần này cũng chẳng có ai mời họ đến.

Dongbin hỏi: "Vậy thì tốt, thầy đâu rồi?"

"Sợ lát nữa trời mưa nên lớp trưởng để thầy với vợ thầy ngồi trên xe rồi." Bạn học cũ nói xong, nhìn phía sau lưng hắn một chút: " Hyunjin không đi với cậu à?"

"Không có." Dongbin dừng một chút, có hơi mất tự nhiên lấy điện thoại ra: "Nếu không, để tôi gọi điện thoại hỏi em ấy một chút..."

"Nãy tôi gọi rồi." Lớp trưởng đi tới phía sau hai người, nói: "Cậu ấy nói là sắp đến."

Ầm ——

Cơn mưa tầm tã rơi xuống, mọi người trước hết đều ngẩn ra, sau đó dồn dập giơ balo lên che mưa, chạy về hướng xe buýt.

"Mưa lớn lắm, lên xe chờ đi."

"... Mọi người lên trước đi." Dongbin bung dù ra, nói: "Tôi đến trạm xe chờ Hyunjin, tôi sợ Hyunjin không mang dù."

"Khỏi cần." Lớp trưởng nói: "Cậu ấy đi với người nhà, dù của cậu cũng không đủ để che ba người đâu."

Bước chân của Dongbin dừng lại: "Người nhà gì? Người nhà ai?"

" Felix chứ ai." Lớp trưởng nói: "Cậu ấy có nhắn tin riêng báo cho tôi rồi, còn thuê phòng riêng nữa mà."

Vừa mới nói xong, người bên cạnh chợt hô lên một tiếng: " Hyunjin đến rồi!"

Dongbin ngây ngốc quay đầu lại.

Trong màn mưa, Hyunjin và Felix sóng vai đi dưới một cái dù. Chiếc dù màu xám có hơi thấp, che đi tầm mắt của bọn họ, không thấy rõ vẻ mặt của người bên trong, chỉ biết hai người đi dưới dù rất gần nhau.

Trong hai người bọn họ chỉ có một người đeo túi xách.

Hành lý của cả hai để chung một chỗ.

..o0o..

Ngoài cửa sổ mưa rơi tầm tã, nhưng bên trong xe buýt lại vô cùng náo nhiệt.

Tốt nghiệp chưa tới mấy năm nên tất cả mọi người vẫn còn rất thân với nhau, kiếm chuyện nói mãi cũng không hết. Tuy nhiên miệng của mọi người thì đang nói nhưng tầm mắt lại cứ lướt sang hàng ghế ở kế cuối xe.

Người lần này mà Hyunjin dẫn theo, hầu hết mọi người đều biết.

Felix, trước đây từng học cùng khoá với bọn họ ở Gangnam, nổi tiếng trong đám con trai vì kĩ năng chơi game, còn đám con gái thì lại bởi sự đẹp trai của anh.

Xe buýt chạy được nửa đường thì đụng phải một đoạn đường núi, xe rung lắc rất dữ dội. Cậu bạn ngồi bên cạnh Dongbin rốt cuộc cũng không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Cậu và Hyunjin... Chia tay rồi à?"

Dongbin đang nhai kẹo cao su, nghe vậy thì tim nhói lên một cái, hắn rầu rĩ đáp: "Ừm."

"Mới đầu lớp trưởng nói Hyunjin dẫn người nhà theo, tôi còn tưởng dẫn người thân nào nữa chứ." Cậu bạn nói.

Lúc đến khách sạn mưa cũng vừa mới ngớt, không khí ở trong núi vừa tươi mát lại dễ chịu. Xuống xe, lớp trưởng lập tức đi nói chuyện với chủ khách sạn, sau đó phát thẻ phòng cho từng người.

Còn chưa đến giờ cơm tối, cho nên có một nhóm người rủ nhau đi tắm suối nước nóng.

Hyunjin vốn còn định đi qua chỗ thầy Jang chào hỏi một tiếng, nhưng thầy Jang có hơi say xe, vừa xuống xe đã về phòng trước.

Chờ Hyunjin cầm thẻ phòng trở về, Felix hỏi: "Có muốn đi tắm suối nước nóng với họ không?"

Hyunjin lắc đầu một cái: "Mình về phòng đi."

Phòng mà lớp trưởng thuê cho mọi người đều là phòng đơn, nhưng quy mô của khách sạn này rất lớn, nên phòng đơn cũng đầy đủ tiện nghi.

Vào phòng, Felix mới vừa thả hành lý xuống đã nghe thấy một tiếng xoạch, là Hyunjin kéo rèm cửa lại.

"Ngủ một lát đi." Hyunjin nói.

Felix cởi mũ bóng chày xuống, treo ở một bên: "Ừm, bạn mệt sao?"

"Em nói bạn đó." Hyunjin dừng một chút: "Không phải năm giờ sáng nay bạn mới ngủ à?"

Tay của chỉ huy SKZ xảy ra vấn đề, không có cách nào thi đấu được nữa, chỉ có thể để người dự bị vào thay. Vì muốn phối hợp thêm ăn ý, khoảng thời gian này SKZ càng ra sức luyện tập hơn, Felix cũng thường xuyên giúp bọn họ đấu luyện, một lần giúp là giúp cả một đêm.

Năm giờ ngủ, buổi trưa tỉnh lại sắp xếp hành lý, mới vừa rồi còn ngồi ở trên xe xóc nảy suốt hai tiếng đồng hồ, đổi lại là ai cũng sẽ mệt.

Felix hỏi: "Anh đánh thức bạn à?"

"Không có, Jisung nói cho em biết."

Felix gật gật đầu, lấy điện thoại từ trong túi ra gửi cho Jisung một cái biểu cảm cắt cổ, sau đó cài chế độ yên lặng rồi ném lên bàn.

Felix cởi áo khoác bên ngoài ra, bên trong chỉ còn lại một cái áo thun mỏng rồi ngả người lên giường. Bình thường giường của khách sạn đều là loại mềm, tuy ngủ lâu đối với eo không tốt, nhưng thỉnh thoảng ngủ một giấc vẫn cảm thấy rất thoải mái.

Anh chỉ mới nhắm mắt mà cơn buồn ngủ đã như thủy triều kéo đến, nửa phút sau, anh lại mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy Hyunjin đang đứng ở bên giường xem điện thoại.

Felix nghiêng người gọi một tiếng: "Thầy Hwang."

Lớp trưởng vừa mới thông báo thời gian liên hoan tối nay ở trong nhóm, địa điểm là phòng ăn dưới lòng đất của khách sạn, Hyunjin và những người khác đều trả lời một câu "đã nhận được" xong, mới nói: "Sao cơ?"

Giọng điệu của Felix lười biếng: "Lại đây nằm với anh một lát."

Hyunjin ngơ ngác ngẩng đầu, Felix đang rũ mắt, vẻ mặt mệt mỏi nhìn cậu.

Một lát sau, áo khoác đôi của hai người được để cùng một chỗ, Hyunjin vừa mới nằm lên giường đã bị Felix ôm lấy từ phía sau.

Nói là ôm thì cũng không chính xác, chỉ là cánh tay khoát lên eo, không có dùng lực.

Felix hỏi: "Mấy giờ bạn đi ăn vậy?"

Buổi tối liên hoan không thể đưa người nhà theo được, dù sao cũng đều là bạn cùng lớp với nhau hết, có người lạ ở đấy sẽ khó tránh khỏi không được thoải mái.

"Sáu giờ." Hyunjin nói: "Em sẽ về sớm một chút, mua cái gì đó cho bạn, bạn muốn ăn cái gì?"

"Không cần, anh gọi phục vụ khách sạn là được rồi, bạn cứ chơi đi."

"Được."

Mấy giây sau: "... Cũng đừng đi chơi về muộn quá."

"Được."

Giọng của Felix rất nhỏ, giống như đang nỉ non, còn đàng hoàng trịnh trọng nói: "Phải nhớ bạn trai vẫn còn đang đợi bạn đấy."
"Được." Hyunjin âm thầm nở nụ cười: "Em biết rồi."

Người phía sau không nói chuyện nữa.

Felix nghiêng người hơi cúi đầu xuống, đôi môi cách sau gáy cậu chừng mấy xăng-ti, đã ngủ thiếp đi.

Đến giờ cơm tối, Hyunjin lặng lẽ bước xuống giường, sợ mình đánh thức Felix nên cậu chỉ mở đèn phòng vệ sinh, dưới ánh đèn lờ mờ cậu vội vã sửa soạn rồi sau đó ra khỏi cửa.

Lúc cậu đến nơi, đã có hơn một nửa bạn học có mặt, Hyunjin nhìn xung quanh một lượt tìm chỗ trống, vừa định ngồi đại vào một chỗ nào đấy, thì trông thấy thầy Jang để ly xuống, vẫy vẫy tay với cậu.

" Hyunjin, qua đây ngồi với thầy này."

Thầy Jang đã hơn năm mươi tuổi, hai bên tóc mai đã có một ít tóc bạc, đỉnh đầu đã có xu hướng Địa Trung Hải(*), nhưng nhìn qua vẫn có tinh thần như cũ.

(*) Địa hình của Địa Trung Hải bao gồm các bức tường đá xung quanh và biển ở chính giữa. Nó được ví với người bị hói đầu, mà chỉ bị hói ở chính giữa, xung quanh vẫn có tóc.

Bên trái thầy ấy còn một chỗ trống, bên phải là Dongbin.

Thấy cậu đứng im không nhúc nhích, thầy Jang lại hối thêm một tiếng. Hyunjin do dự trong phút chốc, cuối cùng vẫn qua đó ngồi xuống.

Thầy Jang đánh giá cậu vài lần: "Hình như áo của em có hơi lớn đúng không?"

Hyunjin ngẩn ra, cúi đầu nhìn một cái, mới nhận ra mình đang mặc áo khoác của Felix, trước khi ra khỏi cửa trong phòng có hơi tối, nên cậu cũng không nhìn kỹ.

Cậu nói: "... Mặc nhầm ạ."

Chính giữa còn có một người, nên Dongbin không nhìn thấy được Hyunjin, thế nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy những lời này, hắn cúi đầu buồn bực tu sạch một ly rượu. Thầy Jang gọi cậu qua đây, cũng không có gì đặc biệt để nói, chỉ là hỏi thăm hai năm nay cậu sống có tốt hay không, cuộc sống đại học thế nào rồi.

Hyunjin trả lời từng câu, sau đó hỏi: "Thầy, thân thể của thầy thế nào rồi?"

"Vẫn còn tốt lắm, ốm vặt không nghiêm trọng." Thầy Jang nhẹ nhàng nói: "Chỉ là vợ thầy không an tâm, bắt thầy phải từ chức để nghỉ ngơi, vì vậy cứ theo ý của bà ấy thôi."

Bên cạnh có người hỏi: "Thế thầy có uống rượu được không ạ? Vợ thầy biết sẽ không sao đấy chứ?"

"Bây giờ bà ấy đang ở trong phòng rồi, không có ở đây." Thầy Jang nói: "Chỉ uống hai ly thôi, đừng nói với bà ấy là được."

Dongbin nói: "Vậy làm sao được, hồi đó thầy ngày nào cũng phạt em đứng hết, hôm nay em có thù báo thù có oán báo oán chứ."

Thầy Jang quay đầu lại gõ đầu hắn: "Thằng nhãi đáng ghét này!"

Mọi người đều cười vang một trận, bầu không khí trên bàn cũng dần dần sôi nổi hơn.

Đều là người trưởng thành hết, cho nên trên bàn ăn không thể thiếu rượu được. Hyunjin cúi đầu yên lặng ăn cơm, tách biệt với bầu không khí náo nhiệt ở bên ngoài, chỉ có khi nào mọi người cụng ly thì cậu mới đưa ly lên cụng theo một cái.

Đến cuối cùng, đã có hơn một nửa đám con trai trong lớp uống đến đỏ cả mặt, kéo nhau ra chỗ khác bắt đầu vung nắm đấm lên chơi đùa, Dongbin là người hét to nhất ở trong đám ấy. Trên bàn ăn thoáng chốc chẳng còn lại mấy người nữa.

Hyunjin đặt đũa xuống, cúi đầu nhìn điện thoại xem có tin nhắn mới hay không.

Thầy Jang vừa mới nói chuyện xong với một bạn học khác, sau khi người bên cạnh đều đi hết, bỗng nhiên thầy quay đầu hỏi: "Sao Felix không đi chung với em?"

"Cậu ấy đang ở trong phòng ngủ bù ạ." Hyunjin bật thốt lên: "Thầy biết cậu ấy?"

Vừa hỏi xong câu này, Hyunjin lại cảm thấy mình hỏi có hơi thừa. Hồi cấp ba Felix cũng học ở Gangnam, thầy cũng hay đi dạy thay với giám thị thi, cho nên biết Felix cũng chẳng phải chuyện gì kỳ quái.

Không nghĩ tới thầy Jang gật đầu, nói: "Biết chứ, lúc trò ấy nhét đồ vào hộc bàn của em, đúng lúc bị thầy bắt gặp được."

Hyunjin ngẩn ra, theo bản năng lặp lại: "Nhét đồ? Cho em?"

Thầy Jang "Ừ" một tiếng, thấy cậu kinh ngạc, thì cười cười nhìn cậu: "Sao vậy, em quên rồi à? Chính là mấy quyển sách giáo khoa kia đấy."

Hyunjin đứng hình, tư thế cũng không thay đổi, một hồi sau mới hoàn hồn lại.

Thầy Jang thấy vẻ mặt này của cậu, thì có hơi tỉnh táo lại: "Làm sao vậy?"

"Dạ không có gì..." Hyunjin lấy lại được giọng nói, tim cậu đập có hơi nhanh: "Thầy... Thấy lúc nào vậy ạ?"

"Thầy làm sao nhớ được." Thầy Jang sờ miệng ly: "Hình như hôm đó là vào giờ nghỉ trưa."

Nhớ rõ hôm ấy là vào giờ nghỉ trưa cũng bởi vì khi đó ông cũng cầm theo hai quyển sách giáo khoa mới, muốn nhân lúc phòng học không có ai đặt lên bàn cho Hyunjin.

Nhưng lại có một cậu học sinh nhiệt tình khác đi trước ông một bước, không chỉ có sách giáo khoa, mà còn có một bịch kẹo màu trắng nữa.

Dongbin cầm ly rượu đến, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

"Thầy Jang, em mời thầy một ly, cấp ba đã làm phiền thầy không ít rồi..."

Thầy Jang thấy hắn đến, cười lạnh một tiếng, cầm ly lên: "Đúng là em nên mời thầy đó, một đầu tóc bạc này của thầy cũng có một phần công lao của em mà."

Dongbin giật nhẹ đôi môi, nhìn về phía Hyunjin: " Hyunjin, cụng một ly chứ?"

Hyunjin nâng ly lên, máy móc cụng ly với thầy Jang.

Cậu căn bản không chú ý đến người tới là ai, muốn cụng ly với cậu là ai. Người bên cạnh nói chuyện đến sôi nổi, chỉ có cậu là cúi đầu ngồi đó, tất cả những mảnh vỡ vụn vặt ở trong đầu dần dần chắp vá lại cùng một chỗ.

Về sau người đến chúc rượu thầy Jang càng lúc càng nhiều, mặc kệ là ai chúc, người trên bàn đều uống theo. Hyunjin cũng uống theo vài ly, bỗng dưng trên vai bị một cánh tay đè lên.

"Đừng uống nữa, Hyun." Dongbin nói: "Lát nữa say sẽ khó chịu lắm."

Hyunjin nghiêng người tránh đi cánh tay của hắn, định mở miệng ra nói chuyện, điện thoại chợt vang lên một tiếng.

[ Felix: Anh dậy rồi.]

Lúc Hyunjin xem tin nhắn cũng không che lại, Dongbin liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy được nội dung bên trong.

Cơm nước no nê, đã có người nói muốn về phòng. Dongbin mím môi, bỗng nhiên lớn tiếng đề nghị: "Khách sạn này có KTV không nhỉ, nếu không chúng ta thuê một phòng chơi tăng hai tiếp?"

Lập tức có người lên tiếng đồng ý.

Hyunjin đứng dậy mặc áo khoác: "Thầy Jang, em không đi được rồi, mọi người cứ chơi vui vẻ."

"Mấy đứa còn sức thì chơi đi, thầy cũng không đi." Thầy Jang ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Về chung với thầy không?"

Hyunjin gật đầu nói dạ được. Bởi vì áo khoác có hơi rộng, cậu phải sửa lại ống tay áo một chút, đã vậy trong người còn có men rượu, nên hai má cậu cũng ửng đỏ hết cả lên, nhưng đáy mắt lại rất tỉnh táo.

Dongbin: "Thầy với Hyunjin đều uống không ít rồi, để em đưa hai người về."

"Không cần đâu." Không đợi cho Hyunjin mở miệng, thầy Jang đã lên tiếng từ chối trước: "Không có say, em mau đi chơi đi."

Hyunjin và thầy Jang rời khỏi phòng ăn, im lặng bước vào thang máy.

Sắp lên tầng trệt, bỗng nhiên thầy Jang nói: "Tuy trong lớp có nhiều học sinh như vậy, nhưng em vẫn là người thầy lo lắng nhất."

Hyunjin ngẩn ra, quay đầu nhìn ông.

Thầy Jang vẫn nhìn về phía trước như cũ, cửa thang máy mở ra, ông sờ tóc của mình, từ từ nói: "Lần này thì tốt rồi, thầy cũng có thể yên tâm về hưu."

Hyunjin chợt nhớ đến hồi cấp ba, thầy Jang cũng nhìn về phía về trước vỗ vỗ vai cậu, nói những người kia bị kỷ luật rồi sẽ không dám làm gì cậu nữa, học cho thật giỏi, không cần phải phân tâm.

Lời nói rất đơn giản, không có phê bình không có quở trách, càng không có ý định uốn nắn cậu. Xu hướng tính dục vẫn luôn khiến người thường không thể chấp nhận được của cậu, ở trong mắt thầy ấy chỉ là một việc nhỏ bé không đáng kể.

Mãi đến khi thầy Jang ra khỏi thang máy, Hyunjin mới mở miệng được, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói gì cả, chỉ yên lặng đứng sau lưng ông, trịnh trọng cúi người tỏ lòng biết ơn trong thầm lặng.

Khi Hyunjin quẹt thẻ mở cửa đi vào, thì cửa phòng tắm cũng đúng lúc được mở ra.

Hơi nước tranh nhau ùa ra ngoài, Felix để trần người trên, phía dưới chỉ tùy tiện mặc một cái quần màu đen rộng rãi, tóc tai vẫn còn ướt nhẹp đi ra.

Hai cánh cửa được bố trí ở rất gần, bọn họ suýt chút nữa còn đụng phải nhau.

Xương quai xanh của Felix vẫn còn dính nước, trên người là mùi sữa tắm của khách sạn, xa lạ nhưng dễ ngửi.

Thấy cậu trở về, Felix đầu tiên là nhướng mày, không đợi cho Hyunjin phản ứng lại đã cúi người đến gần trước.

Hyunjin đứng tại chỗ không nhúc nhích, miệng theo bản năng hé ra một chút.

Nụ hôn mà cậu mong đợi không có rơi xuống, Felix cụp mắt ngửi cậu một cái: " Bạn uống rượu?"

"..." Hyunjin yên lặng mím môi: "Chỉ uống một chút."

"Ở đó mà một chút, anh còn có thể ngửi được đây này." Felix đứng thẳng người lại: "Áo của bạn..."

"Em mặc nhầm." Hyunjin nói: "Lúc ra khỏi phòng đèn mờ quá, bây giờ em cởi ra ngay đây."

Felix vừa mới ngủ một giấc xong, tâm trạng rất tốt. Anh giơ tay lên ngăn cản động tác cởi áo của Hyunjin: "Đừng vội, mặc thêm một lát nữa đi, anh thích bạn mặc đồ của anh."

Mãi đến khi đi tắm Hyunjin mới cởi áo khoác ra.

Felix nằm ở trên giường chơi điện thoại, huấn luyện viên gọi đến. Anh nhìn quần áo vắt ở trên ghế dựa, câu được câu không trả lời người bên kia.

Nói xong những gì cần nói, huấn luyện viên mới hỏi: "Sao nãy giờ cứ nghe thấy tiếng nước hoài vậy, cậu đang ở suối nước nóng à?"

Felix nói: "Hyunjin đang tắm."

"..."

Huấn luyện viên vội vã bỏ lại một câu "Không quấy rầy hai cậu nữa" rồi cúp máy.

Felix cũng lười giải thích, tiện tay ném điện thoại sang một bên, lấy Ipad từ trong hành lý ra, ngồi ở đầu giường mở mục yêu thích, tùy ý chọn góc nhìn của một người chơi tự do nào đó đang thi đấu để xem.

Xem đến trận thứ hai, Hyunjin cũng từ trong buồng tắm đi ra. Cậu bỏ bột giặt vào trong hành lý, nằm xuống bên cạnh Felix.

Có lẽ là do lớp trưởng đưa nhầm thẻ phòng, cho nên phòng của bọn họ là giường lớn, hai người cũng không muốn đi đổi lại.

Lúc Felix xem thi đấu đều rất nghiêm túc, nhưng lần này anh có hơi mất kiên nhẫn, cứ lướt nhanh video, cuối cùng cũng không nhịn được quay đầu lại, đối diện với tầm mắt của Hyunjin.

Hyunjin gội đầu, cũng đã sấy khô ở trong phòng tắm, mái tóc mềm mại rũ xuống. Từ lúc lên giường đến giờ, cậu vẫn luôn ngước mắt lên nhìn anh.

Felix cảm thấy có chút buồn cười: "Nhìn gì vậy?"

Hyunjin có hơi ngẩn người, mất một lúc mới trả lời: "Lix."

Cảm thấy tâm tình của cậu không giống như lúc thường, Felix mềm giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Hyunjin mím môi một cái lại nhanh chóng buông ra, sau mấy lần mới hỏi: "... Sao hồi cấp ba bạn không đến làm quen em?"

Felix bị hỏi đột ngột như vậy thì không chuẩn bị kịp, khóe miệng không tự chủ được mà kéo căng.

Hyunjin nói: "Em vẫn cho rằng sách giáo khoa và đồng phục kia đều là của người khác đưa cho em."Felix hơi khựng người lại, trong mắt thoáng lộ ra vẻ giật mình.

Tại sao không nói, là vì khi đó anh vẫn còn chưa chắc chắn.

Không chắc chắn việc anh tặng những thứ kia, rốt cuộc là vì sự đồng tình nhất thời dâng lên, hay là vì tình cảm nào đó khác. Anh không có kinh nghiệm, càng không biết như thế nào mới được gọi là thích một người.

"Nhưng em rất vui." Hyunjin nhẹ giọng nói.

Felix nói: "Gì cơ?" Tầm mắt của Hyunjin hơi dời sang chỗ khác, sau đó lại nhìn anh lần nữa, bên trong tràn đầy ngại ngùng và chân thành: "... Biết người đưa những thứ đó cho em là bạn, em rất vui."

Ipad bị tắt hoàn toàn, sau đó bị đẩy đến bên mép giường, gần như sắp rớt xuống.

Felix đè Hyunjin lên giường, tách hai chân của cậu ra quỳ gối bên hông Hyunjin, dùng tay nâng mặt cậu lên, cúi đầu nặng nề hôn xuống.

Bờ môi bị gặm cắn nhiều lần, đầu lưỡi cũng bị cuốn lấy, một vài âm thanh ám muội đứt quãng vang lên.

Hyunjin cảm thấy mình chắc chắn sẽ biểu hiện tốt hơn cho nụ hôn lần sau, nhưng không có. Mỗi lần cậu đều bị hôn đến thở hồng hộc, hô hấp hỗn loạn, chỉ là lần này Felix vẫn không chịu buông cậu ra.

Đến khi vạt áo bị nhấc lên, Hyunjin mới cảm thấy cả người nóng ran, trên trán cũng chảy một lớp mồ hôi mỏng.

Cuối cùng Felix cũng kết thúc nụ hôn này, Hyunjin nặng nề thở gấp, còn chưa tỉnh táo lại, đã nghe thấy Felix hỏi: "Sợ nhột sao?"

Felix mở mắt ra, không rõ tại sao anh lại hỏi như vậy: "Có hơi hơi."

Còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên Felix nhấc cằm cậu lên, hôn lên yết hầu.

Cơ thể Hyunjin cứng đờ, cả người tựa như bị điện giật mà tê rần.

Khoảng thời gian này, cứ đến thứ sáu hằng tuần Hyunjin sẽ ở lại căn cứ SKZ, bọn họ cũng thường xuyên hôn nhau, nhưng ngoại trừ hôn cũng chưa từng làm chuyện gì khác.

Lần nào Felix cũng đều rất kiềm chế, bởi vì cảm giác tắm nước lạnh cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.

Nhưng bây giờ, chỉ vô tình mở một lỗ hổng thôi, mà đã không chịu đựng được nữa rồi.

Mãi đến khi tiếng chuông cửa vang lên, lý trí của Felix mới được kéo trở về.

Anh ngồi thẳng người dậy, thấy rõ bộ dáng của Hyunjin, cuống họng không tự chủ được kéo căng chặt.

Vạt áo Hyunjin bị anh đẩy lên đến tận cổ, bên trên làn da trắng nõn còn có vài chỗ màu hồng phấn, là do lúc nãy anh vừa mới để lại. Lưng quần cũng vì động tác này mà tuột xuống, lộ ra một đoạn quần lót màu trắng.

Môi cậu bị hôn đến đỏ au, khuôn mặt cũng đỏ không kém gì, ánh mắt hơi rũ xuống còn mang theo một chút ẩm ướt.

Chuông cửa lại vang lên vài tiếng.

Felix hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: "Để anh đi mở cửa."

Ngay khoảnh khắc anh vừa mới đứng dậy, bỗng dưng Hyunjin duỗi chân ra giữ anh lại.

Hyunjin còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã bị Felix quay đầu lại đè xuống một lần nữa, anh dùng một tay vén tóc Hyunjin lên, hôn lên cằm cậu một cái: " Bạn có biết dùng chân giữ bạn trai như vậy là có ý gì không?"

Trái tim của Hyunjin đập nhanh liên hồi, cậu chậm rãi gật đầu: "Em biết."

Người bên ngoài thấy bên trong không có động tĩnh gì, thì dứt khoát gõ lên cửa ——

"Hyunjin! Em có ở trong đó không?"

Là giọng của Dongbin.

Hyunjin sửng sốt một chút, theo bản năng muốn ngẩng đầu lên, lại bị Felix giữ chặt sau gáy, hôn một lần nữa.

Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên.

"Anh là Dongbin đây."

"Anh có việc muốn tìm em ——"

"Hyunjin??"

...

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng bên ngoài cũng không còn âm thanh nào nữa.

Trên thảm lót sàn, quần áo tùy ý chồng lên nhau.

Hyunjin co chân ngồi ở đầu giường, cúi đầu siết chặt tay Felix, máu dồn lên đến bên tai: "Đủ rồi, có thể... Felix."

Felix vừa hôn cậu vừa đưa tay với lấy món đồ ở trên bàn.

Anh đưa chiếc bao còn nguyên cho Hyunjin, khàn khàn nói: "Thầy Hwang, giúp anh mang đi."

Gương mặt Hyunjin lập tức đỏ chót, cậu cúi đầu, tay xé bao cũng run lên một chút, vất vả lắm mới xé ra được, nhưng đợi cả buổi trời cũng không thể mang lên.

"Xin lỗi." Giọng nói của Hyunjin mềm nhũn: "Em chưa mang qua bao giờ... Xong ngay đây."

Felix khựng người lại, nắm chặt tay cậu: "Chưa mang qua bao giờ? Vậy bạn trước kia..."

"Chưa từng có."

Felix: "..."

Hyunjin nói: "Em có hơi mắc bệnh sạch sẽ một chút."

Yết hầu của Felix trượt lên trượt xuống mấy lần, hạ thấp cổ họng, hỏi thẳng ra: "Anh có thể, còn cậu ta thì không?"

"..." Hyunjin không hé răng. Lát sau, cậu ngẩng đầu lên nói: "... Xong rồi."

Felix yên lặng cúi xuống hôn đầu gối cậu, khẽ nhắm mắt lại một lúc, hô hấp đã hoàn toàn bị rối loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro