Tập 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


..o0o..

Vào năm cấp ba, có một đoạn thời gian sở giáo dục đến trường học để kiểm tra, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu tất cả các học sinh phải bỏ áo vào quần đầy đủ vào lúc tập thể dục buổi sáng.

Khi ấy tất cả mọi người đều như mấy tên mọt sách, chỉ có Hyunjin chân dài eo nhỏ đứng ngay ngắn ở đó.

Cổ chân Hyunjin bị nắm thật chặt, cậu cảm giác được cẳng chân của mình bị cắn nhẹ một cái, lập tức theo bản năng muốn rút chân về, nhưng cậu càng trốn thì Felix lại càng siết chặt hơn.

Sắp đến lúc cao trào, Felix vùi mặt vào hõm vai cậu, nặng nề nói: "Hồi cấp ba, giáo viên chủ nhiệm còn tưởng anh yêu sớm."

Hyunjin dùng mu bàn tay che hờ đôi mắt của mình, đáy mắt có hơi ướt át. Cậu không hiểu tại sao Felix lại nói câu này vào lúc như vậy, nhưng vẫn không suy nghĩ gì mà đáp một tiếng: "...Hửm?"

"Suốt buổi tập thể dục anh chỉ nhìn lớp người ta."

"..."

Felix nói rất chậm, trong giọng nói còn mang theo dục vọng mà lúc thường không có, vừa trầm lại vừa khàn. Anh lấy tay Hyunjin ra, hôn lên đôi mắt rồi đến chóp mũi cậu. Bọn họ dựa vào nhau rất gần, cho nên mọi giác quan của Hyunjin đều chỉ có thể cảm nhận được anh.

Đến khi trước mặt Hyunjin chỉ còn lại một mảnh trắng xóa, cậu nghe thấy Felix như đang trêu đùa mình, nói: "Chân đẹp lắm, thầy Hwang."

...

Sáng ngày hôm sau, Felix dậy trễ hơn so với bình thường một chút, nhưng anh có thói quen rất tốt, có trễ thế nào đi nữa thì cũng không vượt quá mười giờ.

Sau khi anh tỉnh lại thì việc đầu tiên làm chính là nhìn người bên cạnh, Hyunjin vẫn còn đang ngủ, Felix sờ trán cậu, xác định không có vấn đề gì mới bước xuống giường.

Felix gọi phục vụ khách sạn chuẩn bị hai phần ăn sáng, sau đó cúi người dọn dẹp bãi chiến trường trên đất.

Thật ra cũng không có gì cần phải dọn, chỉ có hai cái vỏ bao mà thôi, tối hôm qua anh ném không chuẩn lắm, rơi ngay bên cạnh thùng rác.

Lúc Hyunjin tỉnh lại thì vừa vặn nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài ban công truyền đến.

Cậu mới vừa nhúc nhích một chút đã cảm thấy toàn thân đau âm ỉ, cũng không tính là quá đau, thế nhưng vẫn khiến cho cậu hơi khựng người khi ngồi dậy.

Cậu nghiêng đầu nhìn về hướng ban công, rèm cửa sổ chỉ hé ra một chút, tuy ánh nắng không lọt vào được bao nhiêu, nhưng Hyunjin vẫn không nhịn được mà hơi híp mắt lại.

Cậu thấy Felix kéo cửa ban công ra, trong tay còn cầm theo cái gì đó. Hyunjin chớp mắt mấy cái mới nhìn rõ được, lập tức tất cả cơn buồn ngủ còn sót lại đều biến mất không thấy tăm hơi ——

Felix đang cầm quần lót của cậu.

Đã giặt qua tối hôm qua cậu bị làm đến kiệt sức, cả hai chân đều tê dại, chỉ có thể để Hyunjin ôm mình đi tắm, lúc sau thì mặc kệ mọi thứ thiếp đi, cũng không để ý đến những chuyện khác nữa.

Hyunjin phơi quần áo xong, đến khi trở về thì nhìn thấy Felix đang tựa người lên đầu giường, kinh ngạc nhìn anh.

"Dậy rồi?" Felix lại gần, sờ lên trán cậu: "Anh có gọi bữa sáng, cũng vừa mới được mang lên, dậy ăn đi."

Hyunjin giương mắt: "Vừa rồi anh mới cầm..."

Giọng điệu của Felix rất tự nhiên: "Sợ bạn cảm thấy để ở nhà vệ sinh bẩn, nên anh tiện tay giặt luôn."

Lớn đến chừng này rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Hyunjin để người ta giặt quần lót cho mình.

Cậu nhắm mắt, nhớ đến chuyện tối qua, gương mặt rõ ràng đã đỏ bừng nhưng lại không lộ ra bất kỳ biểu cảm gì khác thường, chỉ yên lặng một lúc rồi nói: "Được."

Bữa sáng là cháo thịt nạc, thanh đạm vừa miệng. Felix nói: "Anh mới vừa trả tiền phòng thêm một ngày nữa."

Động tác húp cháo của Hyunjin ngừng lại: "Sao cơ?"

"Sợ bạn ngủ không đủ giấc." Felix rũ mắt xuống: "... Còn đau không?"

Hyunjin lắc đầu một cái, trước đó Felix đã làm chuẩn bị rất tốt, cậu cũng không cảm thấy đau cho lắm.

Nhưng quả thật bây giờ chân có hơi nhói, hai người thương lượng một chút, cuối cùng vẫn quyết định ngủ thêm một lát nữa, không đi theo xe buýt về.

Sắp đến mười hai giờ, âm báo nhắc nhở trong nhóm chat không ngừng vang lên. Felix vừa từ trong phòng vệ sinh đi ra, đúng lúc nhìn thấy Hyunjin đang thay quần áo.

"Không phải ban nãy nói ngủ thêm chút nữa sao?"

"Ừm." Hyunjin mặc quần áo: "Nhưng vẫn phải xuống tạm biệt thầy em một tiếng."

Felix thấy cậu cầm khăn quàng cổ: "Sao lại mặc nhiều như vậy?"

Từ trong phòng đến sảnh của khách sạn đều có hệ thống sưởi ấm.

Hyunjin: "..."

Hyunjin: "Dấu trên người rất rõ."

Tuy Hyunjin không phải được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, nhưng cũng chưa từng chịu khổ qua bao giờ, cộng thêm làn da của cậu vốn trắng hơn các bạn nam khác, Felix chỉ cần dùng sức một chút thôi là đã có thể để lại dấu vết trên người cậu.

Khi nãy rửa mặt cậu có nhìn thấy, eo, cổ, trên đùi, chỗ nào cũng có mấy dấu đo đỏ.

Hyunjin chợt sững người, nhớ đến dáng vẻ Felix nghiêng mặt hôn lên cẳng chân mình, không nhịn được cúi đầu nhanh chóng choàng khăn cổ lên.

Felix dừng lại: "Vậy anh xuống dưới với em."

Mười hai giờ là thời gian trả phòng đông nhất của khách sạn, hơn nữa bây giờ còn đang là ngày nghỉ, dãy người xếp hàng để trả phòng không ngắn.

Dongbin ngồi trên ghế sa lông của sảnh khách sạn ngáp to một cái, lớp trưởng ở bên cạnh không nhịn được hỏi: "Tối hôm qua cậu làm gì mà không ngủ?"

"Không làm gì hết, chỉ lạ chỗ ngủ không quen thôi." Dongbin tự rót cho mình một ly nước, nhìn xung quanh một lượt: "Hyunjin đâu, sao còn chưa thấy em ấy xuống? Không phải em ấy luôn đúng giờ hay sao?"

Lớp trưởng "Ờ" một tiếng: "Hình như bọn họ thuê thêm một ngày nữa, nói đúng hơn là không trả phòng, chắc là còn đang ngủ rồi."

Dongbin bị sặc nước đến đỏ cả mặt: "Bọn họ... Không trả phòng?!"

Vừa dứt lời, thang máy bên cạnh chậm rãi mở ra, Hyunjin và Felix sóng vai bước ra ngoài.

Hyunjin mặc đồ vô cùng kín đáo, toàn thân chỉ lộ ra mỗi cái đầu, trông nóng cực kỳ.

Mà Felix chỉ mặc một cái áo sơ mi. Tay áo dài màu đen bị anh xắn lên đến khủy tay, cổ áo vừa vặn lộ ra một đoạn xương quai xanh.

Dongbin ngây ngốc nhìn bọn họ đi về phía bên cạnh ghế sa lông mà hắn đang ngồi, nói lời tạm biệt với thầy Jang.

Dongbin liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy dấu vết trên cánh tay của Felix, giống như bị mèo cào, không sâu, là một đường màu hồng phấn.

Trong khách sạn này không có mèo.

Hắn không nhịn được ngẩng đầu lên, cổ áo Felix hơi rộng, bên phải yết hầu còn có hai dấu hồng hồng.

Hai người bọn họ đứng cạnh nhau, mặc dù không có tiếp xúc thân mật gì nhưng Dongbin liếc một cái vẫn có thể nhìn ra mức độ thân mật của bọn họ.

Hắn nhớ đến tối qua mình gõ cửa rất lâu cũng không có ai ra mở cửa, hô hấp dừng lại hai giây, nắm đấm siết chặt rồi buông ra, không thể tin được mà nhìn chằm chằm Hyunjin.

Từ trước đến giờ hắn và Hyunjin chưa bao giờ làm đến bước cuối cùng.

Hắn là thẳng nam chính hiệu, hồi cấp ba nửa tỉnh nửa mê không biết hai người đàn ông phải làm thế nào mới được coi là làm tình thật sự, sau khi lên đại học, khách sạn và nhà nghỉ xung quanh đều quá bẩn, còn có camera lỗ kim này nọ, nên cả hai người chưa từng đến mấy nơi đó.

Dongbin vốn đã đặt một khách sạn vào hôm sinh nhật của hắn, không ngờ lúc ấy hắn lỡ uống nhiều, còn cùng Gaeun gây ra hiểu lầm, tiền phòng cũng đều trôi theo nước, căn phòng thuê một buổi tối không có ai ở, cuối cùng còn bị Gaeun dẫn đến một nhà nghỉ rách nát nào đó ngủ tạm qua một đêm. Hắn xanh mặt nhìn hai người tạm biệt thầy Jang, sau đó tạm biệt các bạn học khác.

Lúc đi ngang qua hắn, Dongbin không nhịn được bật thốt lên một tiếng: "Hyunjin."

Hyunjin dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.

Dongbin hỏi: "Tối qua... Tại sao em lại không mở cửa?"

Hắn nhìn thấy Hyunjin vô thức nhích lại gần Felix một chút, mấy giây sau mới mở miệng.

"Có chút việc riêng." Hyunjin nói xong, nghiêng đầu nói với lớp trưởng: "Vậy bọn tôi lên phòng trước, chúc mọi người thượng lộ bình an, tạm biệt."

Hyunjin vốn ngủ chưa đủ, vừa mới về phòng đã lập tức kéo rèm lại, không lâu sau đã ngủ say.

Felix ngồi ở đầu giường đeo tai nghe xem thi đấu, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hyunjin đang nằm nghiêng người ngủ. Felix yên tĩnh nhìn một hồi, dùng ngón tay chạm nhẹ lên dấu hôn gần hõm vai cậu, dựa vào ánh sáng từ Ipad có thể nhìn thấy rõ ràng dấu hôn này đã nhạt đi rất nhiều.

Felix nhẹ nhàng xoa xoa, mãi đến khi nó dần trở nên đậm hơn mới hài lòng ngừng lại.

Xem đến trận thứ ba, điện thoại di động của Felix chợt vang lên, anh dùng tốc độ nhanh nhất để chuyển thành yên lặng, sau đó nhìn người bên cạnh, Hyunjin đã mở mắt.
"Ngủ tiếp đi." Felix nói xong, tính đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.

Hyunjin rũ mắt, không có sức lực nắm lấy cánh tay anh, giọng nói khàn khàn: "Không sao, em ngủ đủ rồi, bạn cứ nghe đi." Felix vuốt tóc cậu, trực tiếp mở loa ngoài lên. Huấn luyện viên gọi điện thoại đến, đi thẳng vào vấn đề chính.

"A Kim không bắn được nữa, xong kì thi đấu lần này thì sẽ giải nghệ, bên trên đang hối xuống bảo anh chọn thêm đội viên mới... Cậu mau đưa ra quyết định đi." Huấn luyện viên nói: "Anh thấy đám người mới lần này vẫn không được ổn, hơn nữa trong đội còn đang thiếu chỉ huy, hiện tại ba người kia... Anh vẫn chưa yên tâm lắm."

Felix nói: "Em biết rồi, tuần sau sẽ cho anh câu trả lời."

Huấn luyện viên thở phào một hơi: "Được, hy vọng là tin tốt. Cậu còn chưa về sao? Không phải chỉ ở một đêm thôi à?"

Felix nói: "Thêm một ngày nữa."

Huấn luyện viên: "... Vậy cậu và Hyunjin, ừm, chơi vui vẻ."

Hyunjin vẫn còn chưa tỉnh ngủ lắng nghe hết cuộc trò chuyện này.

Điện thoại cúp được một lúc, cậu mới vô thức ngẩng đầu lên: " Bạn muốn thi đấu lại sao?"

Felix không trả lời mà hỏi lại: " Bạn có cho anh đi không?"

Felix ngẩn người: "Đây là quyền tự do của bạn mà."

Felix nói: " Bạn là người yêu của anh, anh nghe theo quyết định của bạn."

"..."

Ý thức được đây chính là lời mà mình đã từng nói ở cửa hàng tiện lợi, Hyunjin che đôi mắt lại, dần dần cảm thấy xấu hổ.

Cậu ngồi dậy, lười biếng dựa vào cánh tay Felix, lấy điện thoại ra xem nửa ngày.

Điện thoại Felix vang lên một tiếng, Hyunjin nói: "Em vừa chuyển cho anh KakaoTalk của một người."

Felix ngơ ngác: "Ai vậy?"

"Là một bác sĩ trị liệu bằng phương pháp vật lý." Hyunjin nói "Kỹ thuật của ông ấy rất tốt, mát xa cũng rất thoải mái."

Khi còn bé Hyunjin có học qua dương cầm, bây giờ thì vẽ tranh, vẽ lâu tay cũng sẽ mỏi, đây là người mà mẹ cậu giới thiệu cho cậu.

Felix nói "Được", một lát sau lại hỏi: "Anh mát xa không thoải mái sao?"

Tối hôm qua lúc Felix đè người ta xuống giường, vẫn luôn nắm chặt lấy tay cậu, mười ngón đan vào nhau, mãi đến khi kết thúc mới chịu buông ra.

Tay Hyunjin bị nắm đến đỏ rần.

Sau đó Felix nhìn thấy thì xoa bóp cho cậu. Hyunjin cũng là ngủ thiếp đi trong lúc cảm nhận sự xoa nắn từ những ngón tay ấy.

Hyunjin nói: "... Không giống nhau."

Bên ngoài trời mưa lác đác, hai người cũng không có ý định đi suối nước nóng, tiếp tục làm ổ trên giường.

Hyunjin xuống giường đi rửa mặt, sau khi cửa phòng tắm đóng lại, Felix mới lấy điện thoại ra lần nữa, chuyển tiếp cho ông Lee bản hợp đồng điện tử mà tuần trước huấn luyện viên gửi cho anh.

..o0o..

Felix đã gửi bản hợp đồng kia đi được mấy ngày nhưng vẫn chưa nhận được một câu trả lời nào, anh cũng không nói gì thêm, mãi đến hai tuần sau, anh nhận được điện thoại từ mẹ mình, hỏi anh làm thế nào để gỡ chặn một người trên KakaoTalk.

Cuộc điện thoại này được gọi đến vào đúng hôm cuối tuần, Felix vẫn còn đang ngủ ở căn cứ, phản ứng đầu tiên của anh sau khi nhận điện thoại chính là nhìn sang bên cạnh mình, trống rỗng không có ai.

Một khi Felix đã chặn người nào thì sẽ không bao giờ gỡ ra, anh nhắm mắt lại lần nữa: "Con cũng không biết, để con tra trên mạng thử."

"Được." Bà Lee nói: "Ba con chặn con rồi, nhưng ổng nghiên cứu cả ngày trời cũng không tìm thấy nút gỡ chặn ở đâu."

Bên kia loáng thoáng nghe thấy tiếng ông Lee: "Tôi bảo bà lên mạng tra giùm tôi cơ mà, bà gọi cho nó làm gì chứ?!"

Felix: "..."

Thì ra bấy lâu nay không thấy nói năng gì hết là do chặn anh à.

Ban đầu Felix cũng không nói lời nào, nhưng tầm mấy giây sau lại không nhịn được khẽ cười một tiếng.

Bà Lee cũng cười, cười xong mới hỏi: "Con đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Felix nói: "Dạ rồi."

"Vậy phía trường học con tính thế nào?"

"Con có thể tự sắp xếp được."

Không biết ông Lee đứng đằng xa nói cái gì, Felix nghe không rõ. Vài giây sau, bà Lee dịu dàng nói: "Dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ, con bớt chút thời gian về nhà một chuyến đi, chúng ta bàn lại kỹ càng hơn."

Felix rửa mặt qua loa xong thì xuống lầu, vừa xuống đã nhìn thấy Hyunjin đang ngồi ở chỗ anh chơi game, hình như là đang duo với Jisung.

Ngày hôm đó anh đã nói những ý định của mình cho huấn luyện viên nghe, hai người lại trao đổi thêm một chút, hiện tại chỉ còn thiếu một tờ hợp đồng nữa mà thôi.

Do không có giấy trắng mực đen chứng nhận cho nên chuyện này vẫn còn chưa được chắc chắn lắm, có điều cũng trong ngày hôm đó, phòng huấn luyện lại có thêm một dàn máy tính mới. Tuy Felix vẫn chưa chính thức tham gia khóa huấn luyện, nhưng thỉnh thoảng sẽ cùng mọi người trong đội lập team bốn bắn với nhau.

Khi anh vừa mới đẩy cửa phòng huấn luyện ra, thì Jisung cũng vừa bị kẻ địch bắn gục, hắn la hét nói đối phương dùng hack, bảo Hyunjin mau bắn chết tên kia.

Hyunjin làm gì có bản lĩnh kinh khủng ấy, thậm chí từ góc độ này của cậu còn chẳng nhìn thấy kẻ địch ở đâu nữa là. Trông thấy Felix đi vào, Jisung vội nói: "Cậu núp kỹ đi, tui kêu Felix vào bắn thay..."

Felix vừa định đứng dậy nhường chỗ thì sau lưng đã bị một người nhẹ nhàng đè lại.

Felix cúi người nắm lấy bàn tay đang điều khiển con chuột của cậu như lần anh dạy cậu ghìm súng, chẳng qua lần này anh càng dựa vào gần hơn, thậm chí Hyunjin còn có thể ngửi thấy được mùi bạc hà sau khi anh rửa mặt.

Felix hỏi: "Vị trí?"

Jisung cũng sửng sốt một chút, lập tức lấy lại tinh thần: "Hướng 75 sau cái cây á, tôi bắn nó yếu lắm rồi, chắc giờ đang bơm máu đó."

Felix ung dung nổ súng, dứt khoát tiễn kẻ địch đi tây thiên, ngay khi anh vừa định buông con chuột ra thì chợt phát hiện cái gì đó.

Nhân vật game mà anh đang điều khiển, tuy vẫn là bộ đồ mặc định trước đây của Hyunjin, nhưng ID ở trên đỉnh đầu đã được thay bằng một cái tên khác. "Believer1509." Felix đọc một lần.

Hyunjin đáp: "Em đây."

Felix cúi đầu nở nụ cười, trong giọng nói còn mang theo chút khàn khàn khi mới ngủ dậy, biết rõ còn hỏi: "Tiếng Anh nghĩa là gì vậy?"

"..." Hyunjin yên lặng hai giây: "Muốn làm fan của bạn."

Felix nói: "Vậy bạn là fan đầu tiên của anh nên cho bạn một đặc quyền riêng đấy."

"Mé... A không phải, tôi không có ý mắng cậu đâu." Jisung ngồi bên cạnh không nhịn được nữa: "Có thể cứu tôi trước được không, tôi cầu xin hai người đó."

Hôm nay Hyunjin dậy hơi muộn, lúc xuống lầu rót nước thì bị Jisung tóm lại, không nói hai lời đã bắt cậu vào chơi duo cho đủ người với hắn.

Felix tùy tiện kéo một cái ghế đến ngồi xuống bên cạnh Hyunjin, vừa nhìn cậu chơi vừa tỉnh táo lại một chút, mãi đến khi điện thoại vang lên một tiếng ngắn ngủi.

[Meo Meo: Chào bạn, gần đây Meo Meo mới sinh một cục cưng~ màu lông rất đẹp, mèo bố là một chú mèo màu cam béo ú, chắc bạn cũng đã tốt nghiệp rồi đúng không? Nếu có hứng thú, có thể ôm một bé về nuôi.]

Felix mở hình ảnh ra nhìn một cái, bên trong có vài bé mèo con vẫn còn chưa mở mắt. Meo Meo là mèo hoang mà anh đã từng nuôi được mấy tháng, nói nuôi thì cũng không chính xác cho lắm, ba anh bị dị ứng với lông mèo, khi ấy căn cứ lại nhỏ, anh không thể ôm mèo về, cho nên cứ mỗi lần tan học anh sẽ mang một ít đồ ăn đến cho nó. Sau đó Meo Meo bị bệnh, anh đưa nó đến thú y chữa trị xong thì cũng giúp nó tìm một gia đình mới.

Bỗng nhiên Felix chợt nhớ đến lần đầu tiên anh nhìn thấy Hyunjin, cũng là bởi vì con Meo Meo này.

Ngày đó anh vẫn như thường lệ đến cho nó ăn, vừa mới quẹo vào con hẻm ấy đã trông thấy Hyunjin ngồi xổm trên đất, đang đút xúc xích cho nó.

Xúc xích để ở trên đất, Hyunjin cúi đầu ngồi xổm, khoảng cách giữa cậu và con mèo cách nhau bằng một người, một tay giơ ra giữa không trung, muốn sờ lại không dám sờ, nhìn thoáng qua có hơi mắc cười.

Thấy đã có người cho mèo ăn, Felix quay người định rời đi, lại nhìn thấy Hyunjin lấy một tờ khăn ướt từ trong ba lô ra.

Sờ mèo một cái thì lau tay một cái, sờ thêm cái nữa lại lau thêm cái nữa...

Thu hồi lại suy nghĩ, Felix rũ đầu, chậm rãi gõ chữ.

[Felix: Không được rồi, bạn trai tôi có bệnh sạch sẽ, không nuôi được.]

Cứ mỗi lần đến cuối học kì, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Đến kỳ nghỉ đông, Gangnam vừa vặn đổ xuống một trận tuyết đầu tiên trong năm, sau một đêm tất cả mọi thứ đã trở nên trắng xóa.

Nhưng trong căn cứ lại không có ai có tâm trạng để ngắm tuyết, người thì cúi đầu tập luyện, người thì cầm điện thoại lướt Twitter.

Hôm nay, SKZ chính thức tuyên bố người chơi tự do mới gia nhập, cũng là chỉ huy mới trong đội —— "SKZ LIX". Đồng thời nói rõ buổi khai mạc giải đấu ngày mốt người đó sẽ chính thức vào sân.

Là đội tuyển hàng đầu trong nước, việc thay đổi chỉ huy đột ngột như vậy chắc chắn sẽ nhấc lên một cơn sóng dữ, chớ nói chi người được thay vào còn là một tuyển thủ mới vô cùng lạ lẫm nữa, trên mạng lập tức như ong vỡ tổ, phía dưới thông báo đều là dấu chấm hỏi.

Cảnh tượng quá mức hỗn loạn này cũng làm cho đám Jisung phân tâm theo, chỉ có người trong cuộc là Felix vẫn bình thản vào sân huấn luyện để tập bắn súng, mãi đến khi điện thoại vang lên.

"Không ngờ anh đã ký hợp đồng với câu lạc bộ kia rồi?! Rốt cuộc anh có để tôi với mẹ anh ở trong mắt hay không?!" Vừa nhận được vé vào cửa từ con trai mình gửi đến, ông Lee tức chết đi được: "Anh lại còn dám gửi vé cho tôi nữa!"

Felix nói: "Mẹ con đồng ý rồi."

"..." Ông Lee nói: "Tôi không đồng ý!"

Felix nói: "Cũng như nhau cả thôi, ba còn đưa hợp đồng cho người ta xem kỹ đến mấy lần nữa cơ mà."

Ông Lee nói: "Thì ký mấy cái này phải cẩn thận chứ sao?! Nếu có một chút sai sót nhỏ nào cũng sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng..."

"Ngày mai ba có đến không?" Felix cắt ngang lời ông: "Dưới khán đài đông lắm, không dễ tìm được chỗ đâu. Khi nào tới, con kêu người ta ra đón ba với mẹ vào."

Bên kia yên lặng nửa phút.

"Cái đó để tính sau!" Vừa mới dứt câu thì cũng lập tức cúp máy.

Felix vứt điện thoại sang một bên, cầm ly nước đứng dậy, lại bị Jisung ngồi bên cạnh kéo áo.

"Lix, mấy người trên Twitter toàn nói tào lao thôi, cậu đừng có giận nha." Jisung nói.

Trước đây khầu Felix chơi điện tử, PUBG vẫn còn chưa nổi như bây giờ, anh chỉ tham gia vài trận thi đấu trên mạng, cũng không quay video lại, đương nhiên sẽ không có bao nhiêu người nhận ra anh. Sau này "1509LIX" xuất hiện ở trên bảng xếp hạng Châu Á còn bị người ta nói là hack.

Dẫn đến hiện tại trên Twitter của SKZ và Twitter vừa mới lập của Felix không ngừng có anti-fan kéo vào la hét um tỏi, ngay cả fan của đội tuyển cũng lên tiếng ai oán khắp nơi, nói không bằng để cho đội hai hoặc là tuyển thủ mới lên thay còn hơn.

Felix hỏi ngược lại: "Sao tôi lại phải giận?"

Jisung nói: " Cậu không giận thật à?" Có vài bình luận ngay cả hắn đọc xong cũng không nhịn được muốn mắng người.

Felix ừ một tiếng, gỡ tay hắn ra khỏi áo mình: "Bắn cho bọn họ phục là được rồi."

Felix đi đến phòng giải khát rót nước, cũng không vội trở về tập luyện, mà là cầm điện thoại đi ra ngoài ban công.

Tuần trước Hyunjin mới vừa thi xong, lúc này đang cùng ba mẹ mình đi tham quan triển lãm tranh.

Tin nhắn trên điện thoại dừng lại tại buổi tối hôm qua, Hyunjin gửi cho anh một tấm ảnh chụp vé máy bay, sau đó là thông báo đã cúp video call.

[Felix: Cậu fan nhỏ.]

[Hyunjin: Em đây.]

Felix cũng không biết mình muốn nói cái gì, anh không giỏi nói chuyện. Nhưng tay đã không suy nghĩ gì mà ấn xuống, anh muốn tìm Hyunjin
Lát sau anh mới gõ một câu khô khan: Bên anh có tuyết rồi.

Tin nhắn còn chưa kịp gửi đi, điện thoại đã vang lên hai tiếng.

[Hyunjin: (hình ảnh)]

[Hyunjin: Hôm nay có tuyết rơi.]

Felix mở tấm ảnh chụp cảnh tuyết ấy ra xem rất nhiều lần, rũ mắt nhìn trong chốc lát, nhấn lưu vào trong album.

[Felix: Ừm, bên anh cũng vậy.]

[Felix: Nhớ bạn, thầy Hwang.]

Đến ngày thi đấu.

Sáng sớm Felix vừa mới tỉnh dậy đã thấy trong điện thoại có một tin nhắn chưa đọc, được gửi đến từ hai tiếng trước.

[Hyunjin: ...Chuyến bay của em bị delay rồi.]

Felix lập tức trả lời lại, mãi đến khi anh rửa mặt và thay quần áo xong cũng không nhận được một câu trả lời nào, gọi điện thì máy lại báo bận.

Chuyện này khiến cho sắc mặt của anh từ lúc lên xe đến nơi tổ chức giải đấu đều đen thui.

Xe của đội tuyển SKZ vừa đến nơi, bên ngoài đã có không ít fan đứng chờ, một là muốn cổ vũ cho bọn họ, hai là muốn nhìn người chỉ huy mới kia một chút.

Xe dừng hẳn, ba đội viên cũ xuống xe, tâm trạng đều rất tốt vẫy vẫy tay với các fan, fan còn chưa kịp đáp lại thì đã nhìn thấy một người khác bước từ trên xe xuống.

Anh mặc đồng phục thi đấu của SKZ, đội một cái mũ bóng chày rất thấp, vóc người cũng cao hơn những đội viên khác, đứng ở chính giữa trông như một người nổi tiếng đi lạc vào một đám trạch nam ——

Người chơi tự do mới vào đội này đi rất nhanh, một đường từ chỗ chiếc xe đến lúc vào trong chỉ mất có mấy giây đồng hồ, suốt đoạn đường vẫn luôn cúi đầu xem điện thoại, vẻ mặt còn thối hơn cả đám fan bất mãn vì quyết định của đội tuyển. Fan: "..."

Đến khi vào trong hậu trường, Felix lại kiểm tra một lần nữa, quả thực chuyến bay của Hyunjin đã bị hủy bỏ.

"Được rồi, cất hết điện thoại đi." Huấn luyện viên nói: "Trận đầu tiên chúng ta sẽ thay đổi chiến thuật một chút, để tôi nói cho các cậu nghe tỉ mỉ hơn."Hầu hết mỗi lần thi đấu đều sẽ điều chỉnh lại một số chỗ của chiến thuật, huấn luyện viên nói tới hăng say, còn thuận tiện khơi dậy tinh thần cho mọi người, mãi đến khi nhân viên của ban tổ chức đến nhắc nhở bọn họ vào sân thì mới chịu dừng lại.

Felix kéo áo đồng phục lên, trước khi ra ngoài còn đưa điện thoại cho huấn luyện viên: "Nếu Hyunjin gọi đến thì anh nhận giúp em."

"Biết rồi." Huấn luyện viên nói: "Ba mẹ cậu đến hết rồi đấy, đang ở dãy thứ ba."

"Ừm."

Felix đi qua hành lang, lúc sắp đi vào sảnh thi đấu, giống như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại nhìn về phía lối đi an toàn.

Kế đó bước chân của anh cũng lập tức dừng lại.

Jisung đi đằng trước anh chỉ nghe được một câu: "Đợi tôi hai phút."

Hyunjin mặc một cái áo phao màu trắng, còn đang không ngừng thở gấp, cậu bị bảo vệ chặn lại ở ngoài lối an toàn, đang tính lấy điện thoại ra gọi thì bị một người nắm lấy tay.

Felix nói một tiếng với bảo vệ, sau đó nắm tay  Hyunjin rời đi.

Thời gian có hạn, Felix dẫn cậu vào một căn phòng trống gần đó.

"Sao lại không trả lời tin nhắn?"

Thấy mình đến vừa kịp lúc, Hyunjin khẽ thở phào một hơi: "Ban nãy em ngồi trên tàu cao tốc, không có tín hiệu, đã vậy trên đường đến đây còn hết pin, lúc đi tắc xi em mới mượn được cục sạc của tài xế để sạc."

Felix hỏi: "Tàu cao tốc có bán vé?"

Bây giờ đang là kỳ nghỉ đông, sắp sang mùa xuân nên không dễ gì đặt vé.

"Có."  Hyunjin nói: "Vé đứng."

Cuống họng của Felix khẽ trượt một cái, căn phòng này ở gần với sân thi đấu nhất, ngoài cửa còn vang lên tiếng hô hào của khán giả, còn có thể nghe thấy tiếng MC đang dẫn chương trình.

Chỉ tầm mười phút nữa là thi đấu bắt đầu, MC đang giới thiệu những đội tuyển dự thi ngày hôm nay.

Hyunjin nghe thấy bọn họ nhắc tới Felix.

"Tuyển thủ LIX của đội SKZ? Có nghe qua rồi nha, nghe đâu mấy năm trước người này đã từng tập huấn trong đội tuyển SKZ rồi, chỉ là khi ấy rời đi từ rất sớm, cho nên mới ít người biết như thế."

"Lúc tôi chơi game cũng từng được ghép chung với cậu ta rồi đó, chơi hay lắm, phải nói là siêu cấp đỉnh luôn á."

"Sao tuyển thủ của đội SKZ vẫn còn chưa ra sân nhỉ? Ấy không đúng nha, không phải tuyển thủ thích nhất là vào sân sớm để tương tác với ống kính hay sao..."

Hyunjin yên lặng nghe một chốc, chẳng hiểu tại sao tim cậu lại đập có hơi nhanh.

Cậu phát hiện ra mình rất thích nghe người khác khen Felix.

"Bọn họ đang nói về bạn kìa." Hyunjin: " Bạn mau vào sân đi."

Felix ừm một tiếng: "Anh còn chưa chuẩn bị xong."

Felix giơ tay lên vò mái tóc Hyunjin, khiến cho mớ tóc tán loạn do khi nãy chạy vội của cậu lại càng rối tung hơn, hạ giọng nhắc nhở: "Thầy Hwang, cho anh thêm BUFF đi."

Căn phòng có hơi nhỏ hẹp, hai người con trai đứng gần như đã không còn chỗ nữa.

Hyunjin chớp mắt nhanh mấy cái, nói được.

Một loạt tia sáng màu vàng từ ánh đèn sân khấu vô tình lướt ngang qua cửa sổ căn phòng, MC vẫn còn đang kể lại những chiến tích hào hùng của "LIX1509", những đội tuyển khác cũng đã bắt đầu vào sân.

Hyunjin bước về phía trước một bước, khẽ ngẩng đầu lên, trong bầu không khí náo nhiệt ấy, hôn lên đôi môi của Felix.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro