Chap 36 Thành công trốn thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





  Trong tháng ấy, Văn Toàn âm thầm tính các hướng, chú ý nhất là đường về lại ngôi nhà ấy, chuyến xe bus số 12 sẽ đi về hướng ngoại thành, gần điểm nhà. Vậy thì đến đó cô đi bộ về cũng ổn. Suy đi tính lại cũng nhoằng thời gian trôi.

… 1 ngày trước khi Ngọc Hải đi công tác…

  Ngọc Hải đứng bên ngoài lan can, trầm ngâm hút 1 điếu thuốc, mắt nhìn xa xăm. Một lúc sau anh nhấc máy gọi điện, khuôn mặt sầm lại. Đầu dây bên kia cất giọng:

– Dạ anh gọi em…

– Ừm… Mai bố trí thêm người đến đây theo dõi nhé.

– Vâng mai chở anh ra sân bay xong em lập tức quay lại cùng các anh em giám sát phu nhân ạ…

– Lần này đừng để như 3 năm về trước… Tôi quyết không để cô ấy bỏ trốn một lần nào nữa…

  Kết thúc cuộc trò chuyện, anh vươn vai uể oải, đút lại tay vào túi quần rồi đi vào trong. Văn Toàn bên trên tầng gác phơi quần áo ngoài ban công, nghe rõ mồn một lời nói của anh. Cô đơ người ra vài giây, hóa ra anh sớm đề phòng như vậy. Đến nước này cô sẽ thực hiện kế hoạch B.

...Sáng sớm hôm sau...

Ngọc Hải chỉnh tề trong bộ vest lịch lãm, ngắm nhìn mình trong gương, thi thoảng liếc mắt nhìn sang cô. Văn Toàn đang ngái ngủ, anh cần bay sớm nên đã dậy từ 4 giờ sáng. Văn Toàn ngay đó cũng tỉnh mà phụ giúp anh chuẩn bị đồ. Liếc sang nhìn vẻ mặt lơ mơ của cô đang ngồi ở ghế, hai mắt nhắm nghiền lại, đầu hơi lắc lư, Ngọc Hải không kiềm lòng mà đi lại hôn lên trán cô đầy âu yếm. Nụ hôn khiến cô giật bắn lên, tay đưa lên sờ vào trán, mắt mở ra ngay, cô lắp bắp:

– Hơ… Anh…

  Không để cô nói hết, Ngọc Hải kéo vali ra cửa rồi dặn dò nốt:

– Ở nhà ngoan nhé… Tôi đi công tác dài 3-5 ngày sau tôi về…

  Cứ thế rồi anh đóng sập cửa nhà lại. Khác với khuôn mặt ngái ngủ ban nãy, giờ đây đôi mắt cô thao láo, ánh nhìn sắc sảo, môi nhếch lên, tay đưa lên xoa trán, miệng lẩm bẩm:

– Bẩn thỉu.

  Về nhanh phòng mình, cô vệ sinh cá nhân, soạn đồ lặt vặt cho vào túi xách, mặc lên mình bộ đồ đơn giản, chân đi giày thể thao, tóc tai búi gọn gàng. Trong túi xách chỉ đơn giản là: đồ con gái, dao găm, dây thừng, bật lửa, ví tiền, thẻ cá nhân,…

  Tiếp đến cô ra khỏi nhà, tinh tế quan sát một chút thì Văn Toàn đã thấy 1 người lấp ló khả nghi đứng phía xa, ra đường cái lại là 1 chiếc ô tô đen đỗ sát. Cô nhếch miệng rồi bắt lấy chiếc taxi trên đường. Hôm nay cô quyết định sẽ về lại nhà ngoại thành, quần áo các thứ cô đã soạn những bộ cần thiết, để tránh bị nghi ngờ nên cô thuê người xe ôm gửi đến bưu điện, hẹn ship về địa chỉ đó vào ngày tới. Như vậy là bớt đi cồng kềnh, giờ chỉ còn tấm thân này, cô sẵn 1 thẻ sim mới. Chiếc xe ô tô đen đi theo chiếc taxi cỏn con có Văn Toàn ngồi trên đó nãy giờ. Tránh bị nghi ngờ, chiếc xe lại rẽ một lối đi khác, về sau lại xuất hiện hai người đi xe phân khối lớn theo sau, thay cho chiếc xe ô tô lớn đó.

  Ngọc Hải ngồi trên máy bay, nhận được tin báo cô ra ngoài, anh ra lệnh:

– Theo dõi ngay cho tôi… Gửi ảnh trực tiếp lên laptop cho tôi

  Địa điểm cô tới chính là bệnh viện Thành Phố. Ngọc Hải quan sát rồi nhấc máy gọi ông bác sĩ già:

– Bật tín hiệu thu âm nghe nói trực tiếp lên… Bảo bối nhà tôi lại ghé qua ông đấy….

  Vị bác sĩ già kia nhanh gọn đáp rồi bật đường truyền qua máy laptop cho anh. Vì một mình Văn Toàn mà cả một dàn đội quân nháo nhào thay phiên nhau theo dõi. Cô quan sát xung quanh cũng dễ nhận ra điều khả nghi.

  Bước vào phòng khám của vị bác sĩ già kia, cô lấy lại giọng tươi vui nói:

– Xin chào người…

Vị bác sĩ giả tạo hớn hở đáp:

– A Thụy Ly (Văn Toàn)…Lâu lắm rồi con mới lại tới…

  Văn Toàn cười mỉm, quay ra khép cửa phòng, lạnh tanh mặt ngồi xuống, cô đáp:

– Vâng … Mãi mới có cơ hội… Giờ đây con cũng đang có những suy tính riêng cho mình, có mấy câu nói con tự tặng bản thân:

Tôi tự yêu lấy bản thân

Sẽ sống như loài hoa cỏ dại

Thoát ra khỏi những bon chen của các loài thực vật khác

Khỏi phải lo nghĩ tới chuyện đời

Anh hùng hiên ngang với tới nắng

  Ẩn ý trong câu nói đó là gì? Cô cố nói ra để nếu anh có đang nghe cuộc trò chuyện này hay vị bác sĩ hai mặt kia sẽ biết mà truyền tai lại cho vị cổ đông họ Quế kia

  Cả hai tán chuyện phiếm, đồng hồ điểm 8 giờ 15 phút. Văn Toàn bộ đang nói chuyện thì kêu lên, tay ôm chặt bụng. Vị bác sĩ kia hỏi han:

– Ối sao vậy? Con có vấn đề về sức khỏe sao?

Cô ấp úng trả lời:

– A.. Con đau bụng quá…

Vị bác sĩ sốt sắng lên. Cô nói tiếp:

– Thật ra là… Con cần đi vệ sinh…

Vị bác sĩ hơ người, nói:

– Con bé này… Thôi đi nhanh nhanh dùm

Cô cười khẩy rồi tít mắt lại, xách theo túi chạy vào hành lang vệ sinh.
Trên đường đi, cô gặp một cô ý tá, cô bắt chuyện:

– À chị ơi, chị làm bên khoa Thần kinh- Não bộ đúng không chị?

Cô y tá niềm nở đáp:

– Đúng rồi, em cần gì sao?

Văn Toàn nhẹ nhàng nói:

– Khoảng 15 phút nữa, chị vào phòng Trưởng khoa Niêm xin cho em vỉ thuốc trị đau bụng, mang vào buồng vệ sinh nữ cuối hành lang nhé… Em là người quen của trưởng khoa ạ...

  Cô y tá kia lấy kì lạ nhưng không quan tâm mấy, nhận lời…
Văn Toàn cẩn thận nhắc thêm:

– À chị ơi, tí vào chị cứ lăm thuốc vào khe cửa chân dưới giúp em nhé

Cô y tá ngập ngừng nói:

-À… Ừm.. 15 phút nữa nhé

Rồi cô bắt đầu đi về phía vệ sinh nữ cuối hành lang. Cô vào phòng vệ sinh, tháo ngay thẻ sim cũ, để lại sâu trong thùng rác. Thay lấy con sim mới mua, thiết lập lại toàn bộ danh bạ, vị trí. Vì nơi này gần ngay cửa thoát hiểm, đi ra từ lối này qua hành lang tầng hầm là tới được ngay cổng phụ bệnh viện, nơi chỉ có xe của các y tá, bác sĩ ra vào, trùng hợp ngay là điểm đứng đợi xe bus đặt ngay ở đây. 10 phút nữa là xe tới, Văn Toàn dùng gương soi chếch về phía sau xem có người không rồi nhanh chân chạy theo lối thoát hiểm. Vòng xuống tầng hầm, cô còn 8 phút.

  Đến tầng hầm chắc phải cẩn thận một chút, có camera và có thể gặp xe của người của Ngọc Hải đỗ ở đây, không xe máy thì ô tô. Đếm sương sương số xe máy đi theo cô trên đường là 6-8 cái, ô tô là 2 con bán tải đen lớn. Qua đường hầm cho lối người đi bộ, tuyệt nhiên lại một người áo đen đứng một mình, thi thoảng nhìn xung quanh. Văn Toàn nằm sạp xuống đất, men theo lối đi bộ của người ra vào có giấy che, bò ra khỏi đường đi, mất từ 6-7 phút. Kia rồi, ánh sáng ở cuối con đường hầm kia rồi. Chưa kịp chạy tới thì lại hai người khác đi tuần tra khu vực này, cô nằm rạp người xuống hẳn, chui lủi như tên tội phạm, họ không đi ngay, đứng đấy ngó nhìn xung quanh. Còn 1 phút nữa là điểm xe tới, hai tên áo đen không có dấu hiệu của sự rời đi…

50 giây….

40 giây….

30 giây….

20 giây….

10 giây cuối cùng trước khi xe bus tới… Bọn họ cũng chịu rời đi. Cô phải đợi họ đi khuất mắt là mất toi nốt 10 giây.

Xe bus số 12- hướng đi về ngoại thành kia rồi. Văn Toàn tăng tốc sức lực, chạy nhanh ra cánh cửa xe bus đang mở đón khách. Mỗi xe chỉ dừng 10 giây đón trả khách. Văn Toàn chạy tới còn

8…7…6…5…4…3….

Cô bước lên xe rồi cánh cửa xe bus định mệnh ấy đóng lại. Chỉ trong giây lát là bỏ lỡ nhau, thầm chửi một câu cho cái eo hạn này:

– Khốn kiếp…

Vậy là chuyến xe ấy chở theo người con gái ấy về lại dung thân cuối cùng…

Chị y tá kia nhìn đồng hồ, 15 phút rồi, thôi thì sang phòng trưởng khoa Niêm xin giúp cô gái lúc nãy vỉ thuốc…

Bên phòng trưởng khoa, ông bác sĩ cũng đang là lạ, sao cô đi vệ sinh lâu như vậy, Ngọc Hải nói chuyện qua điện thoại bảo người của anh cũng chưa thấy cô thoát ra ngoài các hướng cửa. Mọi nghi ngờ và lo lắng được xóa tan khi cô ý tá gõ cửa bước vào:

– Thưa trưởng khoa, lúc nãy có cô gái đi theo hướng xuống phòng vệ sinh, cô ấy bảo tôi sau 15 phút thì lên phòng ngài xin cho cô vỉ thuốc đau bụng ạ…

Vị bác sĩ già thở dài trút gánh nặng, ông hỏi kĩ hơn:

– Cô gái có đặc điểm như nào?

Cô y tá thanh thật trả lời:

– Ừm tầm m6, tóc búi gọn, khuôn mặt kiều diễm vô cùng, mặc đồ khá đơn giản, đi đôi giày thể thao trông rất khỏe khoắn

Vị bác sĩ kia thầm nghĩ chắc chắn là cô rồi, quay ra tủ thuốc lấy một vỉ rồi bảo:

– Mang vào cho cô ấy nhé…

Rồi cô y tá chạy về hướng hành lang cuối, vào buồng vệ sinh thứ 2 rồi đẩy vỉ thuốc vào, cô dặn:

– Đây vỉ thuốc em dặn chị lấy đây nhé…

Im lặng.Không một lời đáp lại…Cô y tá kia lạ lẫm rồi mặc kệ, ra khỏi phòng vệ sinh…

Ở phòng vị trường khoa già, ông ta ngọt sớt nói với Ngọc Hải:

– Đấy ngài thấy rồi.. Cô nhà vẫn đang trong khuôn viên bệnh viện, có người vừa vào xin thuốc hộ cho cô ấy xong ạ ..

  Ngọc Hải nhăn mặt, đưa tay xoa xoa  thái dương, mệt mỏi nói:

– Có chuyện gì nhớ báo tôi ngay lập tức…

Nói rồi anh dập máy, nối máy với nhóm vệ sĩ theo dõi, dặn dò:

– Canh chừng các cổng cẩn thận, thật cẩn thận vào giúp tôi…

Lời nói của anh chứa đầy sự thúc giục, lo lắng cho chuyện không yên.

Trong khi đó cô đã đi được 1/4 quãng đường rồi. Chỉ cần một chút nữa đến điểm đỗ tiếp theo, cô xin xuống xe, cô sẽ bắt taxi để đi nhanh hơn về lại nơi ấy

Chiếc xe bus đi được 1 quãng đường dài lại dừng ở 1 điểm đỗ xe đón người lên người xuống. Văn Toàn nhanh chóng chen xuống khỏi cửa, ngó nghiêng xung quanh trạm xe, có rất nhiều chiếc taxi của các hãng ở đây. Văn Toàn đi lại gần, chọn lấy 1 chiếc xe. Vào trong, cô nói với người tài xế:

– Tôi muốn về địa chỉ này

Vị tài xế cũng trạc tuổi xế chiều, ông hiền hậu đáp:

– Được rồi cô gái…

Văn Toàn nhỏ nhẹ đáp lại:

– Vâng ạ.

Không khí trong xe trầm mặc, cô suốt từ nãy đến giờ cứ trầm mặc, cúi đầu xuống, hai tay cấu chặt lấy nhau. Vị tài xế già nhìn qua gương chiếu hậu, thấy rõ nét mặt u sầu, buồn ã có chút bất an. Ông lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng này:

– Cô gái có chuyện gì trong lòng sao?

Văn Toàn giật thót lên, cô trả lời:

– À không có gì ạ…

Vị tài xế hỏi tiếp:

– Bình thường rất ít người về vùng ngoại thành này, có về cũng chủ yếu là người sinh sống ở đây sẵn. Nhìn cô chắc hẳn là không phải vậy, lí do gì cô về lại đây vậy?

Văn Toàn ậm ừ trả lời:

– À chỉ là… Cháu thấy ở trên thành phố không hợp lắm. Cháu có 1 căn nhà nhỏ dưới đây, tự nhiên thấy nhớ , nên muốn sống ở đây hơn… Chỉ đơn giản vậy thôi ạ

Vị tài xế kia gật gù:

– Ừm.. Ra là vậy…

… Gần 2 tiếng trôi qua…

Chiếc xe taxi đã đỗ ngay đường lớn. Cô xin phép xuống xe tại đây, nhanh chóng trả tiền, cảm ơn vị tài xế. Cô đi từ cổng chào đường làng về lại căn nhà nhỏ. Nó kia rồi, vẫn là 1 khu nhà rộng, căn nhà nhỏ, xung quanh chủ yếu là vườn nhà rộng lớn. Sau nhà là dòng sông lớn, mặt trời trưa nắng gắt lên trên tận đỉnh, ánh chiếu xuống mặt sông bóng loáng.

Mở lại cửa căn nhà ra, bên trong được ánh sáng chiếu rọi vào, đồ đạc được phủ kín lớp giấy bóng bọc vào. Mò mẫm ra chỗ công tắc đèn, cô bật lên, ánh sáng điện yếu nhưng vẫn đủ soi sáng. Như cuộc đời Văn Toàn vậy, dù có tối đen như nào vẫn le lói tia sáng đâu đó.

Cô bắt tay vào việc dọn dẹp lại nhà cửa. Bỏ hết phần giấy bọc ra, cô để gọn chúng lại, ra chỗ chậu rửa, vặn vòi ra 1 dòng nước chảy trong suốt, cô cầm theo chiếc khăn vò sạch, lau qua mọi ngóc ngách trong nhà. Chủ yếu căn nhà từ xưa đồ đạc còn đây, từ những dụng cụ nhỏ nhặt nhất, Minh Vương vẫn để nguyên.

...Trong khi đó Tại bệnh viện Thành Phố...

– Check ngay camera cho tôi… Bảo vệ đâu? Các cậu đã làm gì khi có người đi qua cổng cơ chứ…

Ông bác sĩ Trưởng khoa điên đầu lên. Tay đưa lên vò tóc, đi đi lại lại trong phòng.

1 tiếng trước, Ngọc Hải ra lệnh:

– Tôi hơi mệt…chợp mắt 1 lúc… Các người liệu mà theo dõi.

Ngay bây giờ, trong phòng vệ sinh nữ không 1 ai, vỉ thuốc đau bụng vẫn để nguyên chỗ đó. Tất cả đám vệ sĩ xung quanh cũng nháo nhác lên, không ai biết phải làm gì. Chỉ có việc tìm mọi ngóc ngách, hỏi thông tin mọi người… Tên bác sĩ bệch mặt, lão gọi cô y tá ban nãy, gầm rú lên:

– Cô gái kia đâu, hả? Tại sao cô là người đưa thuốc cho cô ta mà giờ người lại mất tích không tăm hơi như vậy?

Cô y tá run run lên:

– Tôi không biết mà… Cô gái ấy nhờ tôi thì tôi biết làm vậy thôi… Xin lỗi Trưởng khoa. .

Lão tức điên, hét lớn:

– Cút… Cút ngay đi

Máy bay Ngọc Hải đáp xuống, anh định nhấc máy hỏi ngay về tình hình Văn Toàn nhưng lại có vị đối tác đứng phía xa. Ông ấy lại gần, bắt tay nói chuyện hồ hởi. Xe công ty ông đón Ngọc Hải về khách sạn.

Chiều tối, bưu phát ship vali quần áo các thứ đồ của Văn Toàn đến. Cô đang trong bếp nấu ăn liền chạy ngay ra. Căn nhà bây giờ được lau dọn, kê gọn sạch sẽ, bên ngoài vườn cô đã ra mua mầm rau, hoa, cây ăn quả về đây vun trồng. Văn Toàn dự định là sẽ ở đây trong 1 khoảng thời gian nhất định, kiểu gì sau vụ mất tích này, cả Thành phố lại náo loạn lên, cả đường bộ, đường thủy, đường hàng không.. Mọi thể loại đường giao thông sẽ bị thế lực Ngọc Hải thao tóm mà tìm bằng được cô. Chắc chắn lần này nếu bị bắt về, Văn Toàn sẽ không còn đường sống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haitoan