Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tạm suy nghĩ đến điều tiêu cực ấy đã, cô nhanh chóng thanh toán tiền ship rồi kéo chiếc vali vào trong nhà. Nhẹ nhàng phủi sạch đống đồ ấy đi, treo vào móc cất tủ.

  Trong khi đó, bên chỗ Ngọc Hải công tác, từ sáng đến giờ anh chưa nhận được điện thoại báo tình hình gì cả. Đến đây công tác đáng lẽ chỉ mất 1-2 ngày nhưng vì còn đi khảo sát công trình thực tế nên mới mất đến 4-5 ngày. Ngọc Hải được ông chủ tịch đón tiếp rất nồng hậu, cả hai chuẩn bị bàn về hợp đồng rồi ăn tối.

  Người quản lí được Ngọc Hải giao trách nhiệm trong nước tay run run cầm điện thoại. Hắn ta chỉ sợ bất cứ lúc nào Ngọc Hải gọi về là toi đời. Chính vì thế nên đang tận dụng mọi thời gian, từ nãy đã điều hơn 10 chiếc xe ô tô, bên trong đều có một máy tính thu tín hiệu vệ tinh, xác nhận khuôn mặt Văn Toàn trên các tuyến phố. Kết quả vẫn không khả thi. Ngoài ra còn tầm 50 chiếc xe phân khối đang lượn lờ trong thành phố, tất cả đi khắp nơi, ngõ ngách để tìm lấy bóng dáng của phu nhân . Ở các trạm giao thông, ga tàu, sân bay cũng có tốp người đứng ở nơi book vé, cửa ra vào… Lão già Trưởng khoa kia thì đang dán chặt mắt vào camera. Đặc biệt là không thấy 1 bóng cô gái nào quen thuộc.

  Trong khi tất cả nháo nhào trong nội thành thì Văn Toàn vừa nấu xong bữa tối, cô bê ra bàn, đồ ăn nóng hổi bốc lên, mùi đồ ăn khiến cái bụng cả sáng chạy trốn của cô đã ọc ọc kêu lên. Cô nhanh chóng cởi bỏ chiếc tạp dề, lấy bát xới cơm gắp thức ăn ngay và luôn.

  Bên nước ngoài, Ngọc Hải thảo luận xong về vấn đề hợp đồng rồi. Cơ bản không có chuyện gì đáng lo, mọi thỏa thuận vẫn như trước, chỉ là sắp đến ngày thi công cần chú ý kĩ hơn về vật liệu xây dựng, đảm bảo an toàn xung quanh. Vị chủ tịch kia lên tiếng:

– Mời ngài Quế ngồi...

  Cả hai đã đến phòng ăn, ông ta kéo ghế ra cho Ngọc Hải, anh lặng thinh ngồi xuống, khuôn mặt không phản ứng. Nhận ra điều này, vị đối tác nói:

– Không biết hôm này ngài Quế có chuyện gì? Tôi để ý thấy trong lúc bàn hợp đồng, ngài liên tục nhìn đồng hồ, bây giờ thì khuôn mặt hơi đờ đẫn ra… Phải chăng ngài chưa ưng ý về hợp đồng hay muốn thay đổi điều gì?

  Ngọc Hải nghe vậy liền nở 1 nụ cười, anh giải thích:

– Ông đừng hiểu lầm… Chỉ là tôi còn 1 chút chuyện riêng… Xin lỗi vì đã khiến ông bận tâm như vậy.

Vị đối tác kia cười lớn:

– Ha ha may quá… Thế chuyện riêng của ngài đây là gì? Chắc lại lo vợ ở nhà không ngoan sao?

  Ngọc Hải cười có lệ, bên trong nóng ruột vô cùng, cộng thêm cả sự tức giận. Anh đã bảo đám vệ sĩ tầm 1-2 tiếng báo tin về cho anh hay gửi video ảnh của cô. Vậy mà cứ lơ đi, không đủ kiên nhẫn nổi. Anh gọi thư kí của mình lại, nói nhỏ vào tai:

– Gọi điện về hỏi thăm tình hình Thụy Ly (Văn Toàn) cho tôi… Sau khi xong bữa tôi sẽ ra ngay…

Thư kí ngay lập tức ra ngoài làm nhiệm vụ. Ngọc Hải bên trong không chỉ có mỗi vị đối tác kia, tí sẽ thêm vài cơ quan chuyên ngành cấp phép xây dựng đến nữa nên đây sẽ là bữa tối quan trọng.

Anh thư kí ra ngoài, bắt máy gọi về. Đầu dây bên người quản lí run lên, hắn lặp bặp:

– Sao… Sao giờ bọn mày?

Vài tên đàn em nói:

– Cố lên anh….

– Có phước cùng hưởng, có họa mình anh

– Để em ra mua bỉm…

– Cùng lắm anh nhà táng cho vài cái thôi… Em cũng không biết..

  Cả đám nói vậy khiến hắn càng kinh thiên lên. Lần trước đã sểnh một lần, lần này sểnh tiếp chắc hắn bị anh băm vằm ra quá. Hắn run run ấn nút nghe, mồ hôi chảy ra, giọng lắp bắp:

– A… a.. lờ… Alo… Anh gọi em…ạ?

Giọng nói bên kia nhấc lên:

– Không chủ tịch đang bận. Ngài nhờ tôi gọi về hỏi thăm tình hình chị nhà sao rồi. Các cậu sáng đến giờ không báo gì cả. Có chuyện gì à?

  Hắn thở phào nhẹ. Tuy vẫn là chuyện liên quan đến cô nhưng ít nhất không phải nói chuyện với anh là được. Hắn nói nhỏ:

– À ừm.. Chuyện là… phu nhân đi chơi rồi…

Tên thư kí mặt khó hiểu, nói tiếp:

– Các cậu sao vậy? Đi chơi thì báo cáo xem chơi ở đâu, chị nhà ăn uống gì chưa?

Hắn nuốt nước bọt, trả lời:

-Tối như này chắc chị cũng ăn rồi… Nhưng địa điểm chị ở đâu thì bọn tôi… bọn tôi…

Tên thư kí ngờ ngợ ra, giọng anh ta nghiêm lại, răn đe:

– Đừng nói lại như 3 năm trước…

  Hắn vậy là chết rồi. Thôi thì thú nhận trước cho đỡ áy náy:

– Chuyện 3 năm trước… Thì 3 năm sau lại lặp lại

Tên thư kí ngớ người:

– Ý… Ý cậu là… phu nhân bỏ trốn rồi?

  Tên quản lí sợ hãi khi nhắc đến từ “bỏ trốn” này vô cùng. Hắn không thể nói thẳng là”Vâng” hay cũng không thể lấp liếm nói dối là”không phải”. Tên thư kí chờ đợi sự im lặng kia cũng đã rõ, anh ta nói:

– Thu âm kể chi tiết mọi chuyện, gửi qua máy…Ngay lập tức tên quản lí thu âm kể lại toàn bộ câu chuyện, có cả giọng của lão Trưởng khoa. Cả đám kể lại đã tìm mãi mọi nơi nhưng không thể thấy Văn Toàn đâu. Tên thư kí nghe xong rồi nhấc máy gọi về, giọng gằn lên:

– Một lũ vô dụng, 3 năm trước đã vậy, để phu nhân bỏ đi. Có mỗi một cô gái mà cũng lọt khỏi tầm tay… Đợi chủ tịch biết chuyện thì kết cục tự hiểu

  Tên thư kí dập máy, ngồi ngoài phòng ăn đợi Ngọc Hải dùng xong bữa rồi cậu sẽ báo cáo mọi việc.

Tại bệnh viện, đám người vò đầu, ai cũng mất kiểm soát, bọn họ căng mắt lên nhìn vào màn hình check camera, lão Trưởng khoa ngồi vò đầu bứt tai. Quả này để lạc mất bảo bối của cậu Quế thì chức Trưởng khoa của lão chắc cũng bay thôi.

  Ngọc Hải ở trong phòng ăn, khuôn mặt không biểu lộ sắc thái, chỉ im im cầm dao nĩa lên cắt,  gắp thức ăn đưa lên miệng. Vị đối tác nọ mở lời:

– Chủ tịch Quế đây có suy tư hay còn băn khoăn gì về dự án này sao?

Ngọc Hải lấy lại tinh thần, nhàn nhạt trả lời:

– À không, mọi chuyện vẫn đang đi đúng hướng đấy chứ… Chỉ là tôi còn chút chuyện riêng…

Đám người đó vừa ăn vừa cười phá lên, anh ngơ ngác nhìn không hiểu. Họ trêu đùa:

– Chắc cậu Quế nhớ người thương ở nhà rồi…

– Mà cũng không biết người yêu của Chủ tịch tịch là cô gái hạnh phúc nào nhỉ? Yêu được chủ tịch nhà ta thì quá là hoàn hảo rồi..

  Bọn họ thay phiên nhau rót mật vào tai Ngọc Hải, anh là người ai ai cũng muốn tiếp xúc, bất cứ cô gái nào cũng sẵn sàng dâng hiến mình cho anh, bất cứ tập đoàn nào cũng mong được 1 lần hợp tác, khi có dự án thì tha hồ các nhà đầu tư vào rót vốn cho công trình của Ngọc Hải… Anh là người mà ai cũng cần, ai cũng trọng dụng, tiếng tăm thì nhắc tên là biết ngay…. Vậy mà chỉ có một mình Văn Toàn, một mình cô đi ngược lại với cả mọi người, chỉ mong buông bỏ, thoát ra khỏi anh càng xa càng tốt.

Mọi người ai cũng cần anh, anh lại chỉ cần 1 mình em – Văn Toàn…

Bữa ăn tối cũng tàn, cơ bản là mọi vấn đề đã giải quyết và thảo luận xong. Ngọc Hải nhanh chóng cáo lui, ra ngay xe đỗ đợi. Anh lập tức hỏi người thư kí:

– Sao rồi Thụy Ly (Văn Toàn) tình hình như nào? Cô ấy đang làm gì?

Tên thư kí ngồi trên, bắt đầu khó nói, cậu ta nói sang vấn đề khác:

– Hôm nay anh mệt rồi… Về nghỉ đã…

Ngọc Hải gằn giọng lên:

– Nói

  Cậu thư kí kia cũng run lên, tên lái xe ngồi bên cạnh liếc mắt lên gương chiếu hậu nhìn xuống thì thấy rõ khuôn mặt hằm hằm của Ngọc Hải, cũng không khỏi sợ theo. Cậu thư kí ngập ngừng đáp:

– Có biến rồi anh ạ…

Đến đây là Ngọc Hải tự hiểu. Anh ra lệnh:

– Quay xe ra sân bay…. Ngay

Tên lái xe nghe vậy liền bẻ tay lái vòng về đường kia. Thư kí gọi điện cho phi công:

– Chuẩn bị đi… Chủ tịch muốn bay về trong tối nay…

Tất cả xảy ra trong gấp gáp, ai ai cũng rối lên để theo ý anh nói. Riêng anh ngồi thừ ra, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, ngước thấy bầu trời với vô vàn vì sao… Có hai ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, chúng không bị những áng mây mờ che lấp, nhưng hai ngôi sao lại ở cách xa nhau vô cùng, một bên góc trái, một bên góc phải.

Tại căn nhà nhỏ ấy...

  Văn Toàn sau cả ngày trốn chạy thành công, cô vừa thay đồ lên giường nằm, mắt cô nhìn ra ngoài cửa số, mắt cũng ngước lên nhìn bầu trời, lòng đầy tâm tư, tự vấn nếu chẳng may Ngọc Hải tìm ra cô ở đây, anh sẽ kéo cô về bên bằng sự chân thành hay lại chỉ là những điên cuồng chiếm đoạt, thỏa mãn cho bản thân mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haitoan