Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ, ngày nào đó tôi cũng sẽ mất tất cả, ngay cả khi… đây là kiếp thứ hai?

Nhưng may mắn thay, có một sự bất ngờ thú vị mà nàng tiểu thư thông minh như Rania chẳng bao giờ nghĩ tới.

Cho dù nàng luôn hy vọng người mẹ kế dưới lốt thiên nga đen kia phải chịu đau đớn dằn vặt, vặn vẹo cơ thể của bà trong tuyệt vọng mỗi đêm ……

「Cơn gió nào đã đưa Người tới đây, Thiên Nga Đen đáng kính?」

「…… Mmhm. Mọi người vất vả rồi.」

Khẽ gật đầu thay cho lời chào khi gặp đàn vịt, họ nhẹ nhàng tránh sang hai bên, tạo một lối đi đặc biệt, dành riêng cho tôi.

Ngay cả những chú vịt con cùng đàn cá nấp sau lưng họ cũng không dám lao ra, cúi thấp đầu mà không cần một lời nhắc.

「…… Hm!…」

Đúng vậy, nơi hồ này, tôi là nữ hoàng duy nhất… và độc nhất.

Thật tuyệt vời!

Sự khoan khoái mỗi khi lướt trên làn nước hồ xanh thăm thẳm, cảm nhận từng giọt từng giọt khẽ đụng rồi nhảy phá lên đầy tinh nghịch quanh chiếc áo lông vũ xinh đẹp của tôi.

Đây quả thực là cuộc sống nhàn nhã mà tôi đã ao ước bấy lâu.

Không thể phủ nhận, xét về bất kì khía cạnh nào, việc tìm thấy một cuộc sống thoải mái hơn hiện tai là điều bất khả thi.

Giờ đây, khi đã trở thành một con thú, tôi có thể hiểu được những động vật khác một cách rất tự nhiên.

Và thực tế cho thấy, một nửa cư dân bản địa là những người đã phải hứng chịu lời nguyền của Rania.

Một con báo không thể rời xa cái vùng nó sống, thật kì lạ?

Khi Rania bắt đầu thay cha cai quản việc triều chính, bất kỳ ai phản đối ý muốn của nàng sẽ chịu lời nguyền biến thành động vật và bị nhốt trong hồ này mãi mãi. Đơn giản mà nói, nơi này quá lý tưởng cho một quý tộc như tôi.

「Người phải trở về sao, thưa Lệnh Bà?」

 「Mmhm. Mặt trời sẽ sớm mọc thôi. 」

Selene -cô vịt trời từng giúp việc trong nhà bếp phủ công tước- là người không ngần ngại nghe ta trút bầu tâm sự.

Cô ấy đã rời khỏi hàng để hầu chuyện tôi.

Chính Selene đã kể cho ta nghe về cuộc sống của tôi trước đó.

Selene đã giúp đỡ tôi rất nhiều, với tất cả sự chân thành cùng lòng thành kính, và đặc biệt khi tôi mới tới vùng hồ, khó mà thích nghi với cuộc sống mới nhanh đến vậy, vì thế mà mối quan hệ giữa tôi với cô ấy dường như sâu sắc hơn hết.

「Việc tôi nhờ cô có tiến triển sao?」

「Ah …… Tôi đã hỏi cả ở đây và nơi đó, nhưng mọi người dường như không biết gì cả…」

「Tôi hiểu rồi」

「Nhưng theo lời một vài loài lưỡng cư mới chuyển đến, thì người đó là vị sứ thần của một lục địa xa xôi. Tôi có thể hỏi lại họ một lần nữa, bởi đối với họ, người đó có vẻ quen thuộc. Tên của họ là-]

「Thôi được rồi. Như vậy là đủ.」

Selene cúi đầu xin lỗi, và tôi đã lắc đầu tỏ  rằng điều đó không cần thiết.

Tôi đã hỏi cô ấy để đề phòng, quả nhiên không ngoài dự đoán.

「Ngay cả khi ta biết, tôi vẫn chẳng thể thay đổi điều gì.」

「Nhưng nếu tôi tìm ra người đó, họ có thể giúp đỡ, phá bỏ lời nguyền trên người Lệnh Bà…」

「Không đâu. Họ thậm chí còn không rõ tôi là ai. 」

「Ahh ……」

Thất vọng, Selene thở dài hết lần này đến lần khác, và mặc dù cảm thấy có lỗi, tôi không muốn cho cô ấy bất kỳ hi vọng hão huyền nào.

Dù không phải là nhân vật chính, tôi vẫn không khỏi thắc mắc về cuốn tiểu thuyết chứa đựng thế giới này.

Vì vậy, tôi đã nói cho Selene tên của tất cả nhân vật chính mà tôi biết và hỏi cô ấy nếu có quen bất kỳ ai trong số họ, nhưng quả thực hi vọng vẫn xa vời.

Ban đầu, tôi có chút buồn, nhưng dần dần, khi đã quen với cuộc sống ở đây, tôi tự hỏi tại sao bản thân phải để ý đến nó nhiều như vậy.

Ý tôi là, tôi có thể thay đổi gì nếu tôi là nhân vật chính cơ chứ.

Các nhân vật chính phải sống cuộc đời của họ, và tôi cũng có kiếp sống thiên nga đen của mình.

Hiện tại, tôi thậm chí chẳng phải là một nhân vật phụ, và ngay cả khi nhân vật chính biết về hoàn cảnh của tôi, họ cũng không có lý do gì để giúp đỡ tôi cả.

Hơn thế nữa, mặc dù rất đáng ghét, nhưng Rania chắc chắn không phải là nhân vật phản diện.

Hầu hết những vai ác tên tuổi trong tiểu thuyết giả tưởng lãng mạn đều nổi tiếng nhưng không được nhắc đến nhiều trong cốt truyện. Ngay cả Rania, người có khả năng cao nhất trở thành một nhân vật quan trọng trong số tất cả những người tôi biết cho đến nay, thậm chí còn chẳng đủ nổi tiếng để vào vai một nhân vật phản diện, vì vậy không có gì để nói thêm.

「Điều đó không còn quan trọng nữa. Dù sao thì ta cũng đã thích nghi với cuộc sống mới này nên tương lai thật yên bình đi. 」

“Nhưng …… Ah, ah, Lệnh Bà! Đằng kia!"

“Ồ, tôi thấy rồi.”

Khi tôi thấy ai đó đến gần dưới ánh đèn mờ ảo, Selene đã nhanh chóng lặn đi đầy sợ hãi. Không chỉ cô ấy, mà những con vật khác cũng nhanh chóng trốn vào những bụi cây gần đó.

Có thể khiến tất cả cư dân vùng hồ phải ẩn nấp một cách kinh hoàng như vậy, chỉ có một người mà thôi.

“Chà, người vẫn vô tư như mọi khi nhỉ.”

"……Tất nhiên rồi."

Khoảnh khắc tôi rời khỏi mặt nước, đôi chân xinh đẹp của tôi dần duỗi dài và từ từ biến thành đôi chân của một con người. Cho dù trải qua quá trình biến đổi bao nhiêu lần, tôi vẫn không thể quen với cảm giác kì dị đó .

Cuối cùng, tôi nhẹ nhàng phủi những hạt bụi dường như vô hình đậu trên chiếc váy đen lộng lẫy và quay sang vị khách không mời của mình.

“Lối sống điền viên này vui chứ? Tôi đã lo lắng rằng người sẽ không thể làm quen với nó. "

“Nếu tò mò, con có thể thử hỏi sự giúp đỡ của Rania.”

"Ugh!"

Rebecca nhăn mặt. Cách nói chuyện thô lỗ đó lại xuất phát từ người con gái thứ hai trên danh nghĩa.. của tôi.

“Dù phải hứng chịu một lời nguyền, người vẫn ngạo mạn thật đấy! Sẽ không có điều gì tốt đẹp xảy ra với người, nếu người vẫn cư xử như vậy đâu! ”

"Chẳng lẽ có thể tệ hơn điều tôi đang trải qua ngay bây giờ sao?"

“Người có thể sống như một con vật trong suốt quãng đời còn lại của mình-”

“Vậy thì con sẽ không gặp rắc rối chứ?

Hahh. Ta nở một nụ cười giả dối và vuốt thẳng nếp váy.

Ai mà chẳng biết.

Rania không thể bỏ rơi ta -người duy nhất trong số những con người bị nguyền rủa ở đây có thể mang hình dáng con người- vì lương tâm cắn rứt hoặc vì bất kỳ ý định tốt nào.

“Bởi vì chị gái yêu quý của con thỉnh thoảng cần một người có tiếng nói, như Nữ công tước Evendell chẳng hạn. Một thời gian trước, tôi thậm chí còn tham dự cuộc họp của gia đình công tước và đã ký các giấy tờ cần thiết cho bà ấy. ”

"Này-!"

“ [Vâng, thưa mẫu hoàng] …… là những gì con nên nói.”

“……”

Dù sao đi nữa, thật là một đứa trẻ thô lỗ!

Ta nhẹ nhàng quay đầu đi về phía biệt thự.

Những lúc như thế này, có lẽ sẽ thoải mái hơn khi dưới lốt thiên nga đen, nhưng số phận của tôi yêu cầu phải biến thành người khi mặt trời mọc.

"Sao nào, con gái nhỏ yêu quý còn điều gì thắc mắc sao?"

"Gì? Hahh, ngay cả như vậy, người chẳng còn nhiều thời gian nữa! Người chống mắt lên mà xem, ta sẽ bắt người trả giá! ”

"……Tùy con thôi."

Còn điều gì đáng sợ hơn việc bị nguyền rủa và sống như nửa người nửa thú không, đồ ngốc!

Dù sao, Rebecca cũng không thể ra lệnh cho chị gái mình.

Vì nếu Rania là một kẻ điên, lạnh lùng thờ ơ trước những đau khổ của người khác, thì Rebecca, tệ nhất, chỉ là một đứa nhóc bốc đồng, nóng nảy mà sau đó vẫn nhận ra rằng những khốn khổ của người khác là điều tệ hại.

Tôi không chắc đây có được coi là một lời khen hay không, nhưng đứa trẻ này chỉ có một tính cách xấu xí, mà không phải xấu xa.

Từ nhỏ, có lẽ Rebecca luôn sống dưới hào quang của chị gái nên khi lớn lên mới tạo thành một tính cách xoắn xuýt, nàng chỉ có sự tự tin để đi dạo quanh hồ này. Dù không phải chịu bất cứ lời nguyền nào, nàng vẫn là một nạn nhân của Rania.

Nhìn Rebecca dậm chân tại chỗ, ta nhấc chân lên và nhẹ nhàng đi lên cầu thang.

“Chà… tôi thật không biết phải nói gì.”

◇ ◆ ◇

Cuộc sống nhàn nhã hàng ngày là  nhờ vào những công việc nhàn nhã không kém, nếu không muốn bị đánh giá là đơn điệu. Như đã nói trước đây, ta là Nữ công tước Catherine vào ban ngày và Nữ hoàng của Hồ vào ban đêm, vì vậy tất cả thời gian của tôi được gói gọn trong một khu vực hạn chế.

Tôi từng nghe nói ai đó đã đi xa hơn biệt thự này và thấy một thành phố nhộn nhịp, nhưng nếu tôi đến đó và trở lại lốt thiên nga khi đêm xuống, mọi việc đều là công cốc.

“Này, tôi chẳng phải Cinderella đâu.”

Bởi Cinderella chỉ cần chạy trốn khỏi hoàng tử, còn tôi sẽ phải chạy trốn khỏi những kẻ săn lùng đang cố gắng bắt lấy loài thiên nga đen quý giá.

Đó là chưa kể, tôi là một trong những con thiên nga đen đẹp nhất.

Bất cứ ai cũng có thể nói rằng ta là một loài chim hiếm có, với hình dáng cao sang và bộ lông vũ tuyệt vời có thể điên đảo giới thượng lưu, đem lại cho họ số tiền không nhỏ, vì vậy sẽ không ai có thể bỏ mặc tôi thơ thẩn trước mắt, một khi họ đã bắt gặp.

Lúc đầu, tôi đã vắt não, cố nghĩ ra nhiều cách để chạy trốn và tìm một thầy phù thủy để giải thoát ta khỏi lời nguyền, nhưng sau khi nghe những gì Selene nói vài ngày trước, kế hoạch đã bị bác bỏ.

“Chà, trước đây, có hai con vịt trốn thoát và đến được nhà của thầy phù thủy.”

"Là thật sao? Chuyện gì đã xảy ra với họ?"

"Người thử một lần xem. Ở đó …… người có thể thấy chúng.”

Selene chua xót nhấm nháp vào hai con ốc sên nước ngọt mắc kẹt trên một tảng đá gần đó.

Vùng đất phía bắc đã nằm trong quyền kiểm soát của Rania.

Cho dù tôi có cố gắng chạy trốn đến đâu, cuối cùng tôi vẫn sẽ quay trở lại điểm xuất pháp. Khó mà thoát khỏi nơi này trong vòng một ngày.

“……”

Và thành thật mà nói, tôi đã yêu cuộc sống nhàn nhã hiện tại của mình.

Tôi gần như không thể tìm thấy từ nào để diễn tả cái cảm giác tĩnh lặng khi lướt trên mặt hồ dưới ánh trăng huyền ảo mỗi đêm.

Khoảng thời gian kiếp trước, khi tôi còn làm việc ở sở thú, tôi đã luôn thắc mắc chính xác những con chim đang nghĩ gì những lúc thả mình trôi theo dòng nước, nhưng giờ đây, tôi đã hiểu.

‘Bạn đang ghen tị, phải không?’

Có lẽ đó là suy nghĩ của họ.

Nỗi lo lắng của tôi không phải là Rania nhưng lại đến từ nàng, bởi nàng sẽ góp phần làm cho cuộc sống của tôi ngày càng tồi tệ nếu Rania biết ta hài lòng với hiện tại. Dù không thể hiện niềm hạnh phúc của mình quá rõ rệt, nhưng thành thật mà nói, tôi đã mãn nguyện rồi.

Tuy vậy, việc phải lẻ loi giữa căn biệt thự rộng lớn, trống trải trong khi hồ nước ngay cạnh lại ồn ào, xôn xao với biết bao điều thú vị mà bản thân không thể khám phá khiến tôi phiền lòng.

Tôi nhận ra làm một Nữ công tước cao quý, còn chẳng vui sướng bằng một con Thiên Nga.

Rania sẽ nhớ đến tôi mỗi đêm mặt trăng chuyển màu xanh dịu dàng, khi sự xuất hiện của Nữ công tước là cần thiết, nhưng việc phải đeo mạng che mặt đen như một góa phụ, nên người hẹn gặp tôi cũng chẳng rõ là ai.

Mặc dù tôi không biết điều gì sẽ xảy ra với mình sau khi chín tháng còn lại kết thúc …… Tôi quyết định xua tan điều đó ra khỏi tâm trí lúc này và nghĩ về nó sau.

"……Đúng vậy. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Không phải tôi thờ ơ trước mối đe dọa rình rập cuộc sống an nhàn của mình. Khách quan mà nói, biết càng nhiều, tôi sẽ càng chìm sâu trong biển tuyệt vọng, nên bây giờ bỏ mặc nó thì tốt hơn.

Ví dụ thực tế, khi một người mua một căn nhà bằng số tiền phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt, nhưng sau đó người nọ phát hiện người chủ trước đó đã tự sát ở đây, và khi khiếu nại với cơ quan bất động sản về điều này, họ lại biến mất không một dấu vết. Hoặc, chẳng hạn, cậu người yêu đáng tin cậy mà ai đó quyết định sẽ trao gửi cuộc đời mình cho đã nói dối , anh ta có một vị hôn thê xinh đẹp hay thậm chí là một gia đình hạnh phúc, điều gì đó dọc theo những dòng đó.

Sau khi có những trải nghiệm tương tự như những sự kiện đã đề cập, tôi quyết định du nhập vào thế giới theo một cách khác. Bởi vì cho dù có tức giận đến mức nào và chạy xung quanh như điên trước khi bất kỳ điều gì trong số này xảy ra, tôi vẫn sẽ không thể tránh khỏi điều xui xẻo.

Dù sao thì đây cũng là chuyện đã xảy ra rồi, nên tôi chắc chắn việc sống không lí tưởng, không mục đích hiện giờ là con đường chính xác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro