chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cô về tới nhà đã là 3h chiều rồi. Bấy giờ cô mới nhớ đến cô chị Khả Ngân yêu quý kia, đôi chân nhanh thoăn thoắt đi vào nhưng là cô Khả Ngân kia vẫn chưa đến. Ngôi nhà chỉ một cảnh im lặng như tờ giống như không có ai ở.

Khả Ngân vẫn chưa đến. Mia lẩm bẩm rồi lên phòng, nhưng lạ một điều, Julie đã biến đâu mất. Từ khi cô đi Julie vẫn chưa về, đến giờ vẫn không thấy đâu.

không an tâm với việc biến mất không một lời này của Julie, Mia lấy điện thoại rồi gọi cho Julie. Sau một hồi chuông dài, cuối cùng Julie cũng bắt máy

"Cậu đang ở đâu?"

"Tớ có việc!"

Nhỏ chỉ nói có thế rồi ngắt máy.

------------------------------------------------------------------------------

Tại bờ sông ở gần trung tâm thành phố,

Julie lạnh lùng đưa mắt nhìn dòng sông óng ánh, phía sau nhỏ là một tên con trai bộ dạng lúng túng, giống như không biết mở lời như thế nào.

Julie nhỏ đã đứng như thế lâu rồi, mà tên đàn ông phía sau vẫn chưa mở miệng

"Anh còn muốn cái gì? Giữa chúng ta đã kết thúc rồi!"

"Julie...anh...!"

"Anh đừng bịa ra một lí do nào nữa. Loại người như anh thật đáng khinh, anh nghĩ có thể lấy gì được ở tôi? Thông tin mật của tổ chức chăng? Xin báo cho anh một tin, tôi đã rời khỏi tổ chức, anh đừng mong vơ vét được bất cứ thứ gì"

"Phải không? Cô đã rời khỏi tổ chức?"

Julie khinh khỉnh nhếch khóe môi, quả không ngoài dự đoán của cô, một kẻ không bằng cả con chó liếm đuôi này không đáng để cô lưu luyến hay nhung nhớ gì

"Loại người rẻ mạt. Anh cần gì ở tôi nữa khi tôi đã rời khỏi tổ chức. Loại người như anh suốt đời cũng không ngóc đầu dậy nổi, rồi cũng có một ngày cái bọn mafia cũng tống cổ anh ra khỏi nơi đó cho mà xem"

Julie hừ lạnh rồi quay đi. Giờ nhỏ đã chẳng còn lưu luyến gì hắn ta nữa. Nhớ năm xưa, hắn ta vì một con nhỏ mới nổi trong tổ chức mà bỏ nhỏ, đến lúc đó nhỏ mới biết tình yêu của nhỏ bị lợi dụng, nhỏ cũng quá là ngu đi. Đường đường là một Hell của tổ chức mà lại... Nhỏ lắc đầu căm ghét bản thân mình. Không một cái ngoái đầu, nhỏ cứ thế bước đi

Anh chàng kia vẫn nhìn theo Julie nhưng đôi mắt đã không còn sự toan tính mà là một sự thù hằn đến đáng sợ

"Julie, cô khinh thường tôi rồi cô sẽ phải trả giá đắt"

----------------------------------------------------------------------

Julie đi loanh quanh thành phố cho khuây khoải, mãi đến chập choạng tối mới quay về nhà. Vừa vào đến cổng, Julie gặp ngay Mia cũng đang đi vào. Hai người chỉ nhìn nhau, không nói một lời liền đi vào

Hai người vừa đi đến cửa lại vừa vặn nghe tiếng xe đi vào. Mắt nhìn ra thì thấy Huy cùng Rio đang xuống xe. Thấy Huy, Julie bắt đầu chau mày, còn Mia thì vẫn một bộ dạng thản nhiên kia.

Cánh cửa mở, bọn gia nhân trong nhà không cúi chào mà ai cũng nhìn nhau đầy nghi hoặc, họ dường như muốn nói nhưng không biết phải nói cái gì. Chuyện gì đang diễn ra trước mặt bọn họ thế này

Mia từ trên phòng đi xuống, vừa vẹn nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của gia nhân, khóe môi của cô lập tức nhếch lên. Trình độ cải trang của chị so với trước kia vẫn không giảm sút đi là mấy

"Tiểu...tiểu thư...! Sao lại có đến hai tiểu thư thế này?"

Zen không biết làm thế nào. Nhỏ hết nhìn Mia này lại nhìn sang Mia kia. Ngoại trừ bộ quần áo, còn lại mọi thứ đều giống

Rio đã đứng ngoài cửa, đã quan sát thấy mọi chuyện, nhưng anh vẫn không lên tiếng. Mọi người cũng chẳng hay biết về sự xuất hiện của anh, mãi đến khi có một cô hầu thấy anh, luống cuống chào thì tất cả mọi người mới di dời ánh mắt đến chỗ anh. Trong khoảnh khắc đó, khi tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý đến anh, thì anh chỉ nhìn vào khuôn mặt giống như đúc của hai cô gái kia.

Rio phớt lờ mọi thứ, chân dài tiếng tới chỗ cô gái từ trên lầu xuống. Anh vòng tay qua eo cô, kéo cô sát vào người mình

"Đây mới là Mia!"

Ai cũng ngạc nhiên. Anh làm sao có thể nhìn ra? Bọn họ không lấy một điểm khác biệt cơ mà. Mia cũng ngạc nhiên không kém, mắt đẹp cứ nhìn anh mãi không thôi! Rio không phản ứng gì. Đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm vị Mia giả kia. Đám vệ sĩ đã chực chờ ở cửa hòng mang cô ta đi, chỉ cần lệnh anh ban xuống, cô ta sẽ biến mất ngay lập tức

"Khả Ngân?"

Julie đột nhiên thốt lên một cái tên mà trừ Mia ra, với ai cũng rất lạ lùng.

Khả Ngân từ từ lột lớp mặt nạ xuống, dung nhan kiều diễm, không gọi là đẹp nhưng phúc hậu hiện lên trước mặt mọi người. Cô xoa xoa da thịt có phần thô ráp do đeo mặt nạ kia của mình.

"Lần đầu tiên có người nhận ra!"

"Chỉ là trường hợp hi hữu!"

Mia hất tay Rio ra rồi đem những thứ đang cầm trên tay tới đưa cho Khả Ngân. Trong đó là một ba lô và vài ba bộ quần áo đến trường của cô

"Nhờ chị một thời gian!"

Khả Ngân nhận lấy đồ trên tay cô, toan đi nhưng đã bị cô níu lại. Có lẽ đây là lần đầu cô níu giữ một người cũng nên?

"Ở lại dùng cơm với em, một lần thôi!"

Khả Ngân ngạc nhiên nhìn cô chớp chớp mắt không tin. Mia trước giờ chưa từng mời ai dùng cơm, tất cả mọi người đều như cấp dưới của cô, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh, không được đòi hỏi. Dù là chị em thân thiết nhưng mức biểu đạt tình cảm mà Mia giành cho Khả Ngân cũng không cao như với Julie. Phải chăng đó là sự kiềm nén cảm xúc? Có khi Khả Ngân đã từng hỏi, có chăng Mia không thích cô, giữ khoảng cách với cô, điều đó làm cô mặc cảm với tình chị em giữa cô và Mia. Nhiều lúc còn ghen tị với cả Julie nữa

Nhưng Khả Ngân nào biết rằng, Mia ao ước có một bữa cơm vui vẻ với cô, với Julie và cả người kia nữa. 4 người cùng nhau cười đùa, nói những câu chuyện vui, nhưng công việc của cô không cho phép. Cô không có thời gian. Ban ngày cô đi học từ sáng đến chiều tối mới về, đêm đến lại phải làm nhiệm vụ cho thầy, một bữa cơm với cô thật quá khó. Khi cô lớn lên, công việc càng dày đặc, Julie tìm được gia đình, rời khỏi tổ chức, rời khỏi cô. Khả Ngân cùng người đó thì bị điều đi nước ngoài, nơi đây chỉ còn lại cô, một bữa cơm gia đình kia càng khó với cô hơn nữa. Cô dường như đã từ bỏ cái niềm ao ước đó.

Khả Ngân nhoẻn miệng cười, gật đầu đồng ý.

Vô số món ăn được dọn lên, sơn hào hải vị có đủ. Chỉ có những người tiền tài dư giả như Rio mới có thể ăn những món này, ước chừng giá trị bàn ăn này có thể vượt qua 6 chữ số cũng nên.

Đối với những sát thủ như 3 người, thời gian dùng cơm còn không có, họ chỉ có thể dùng sơ qua những món ăn nhanh như mì tôm hay bánh mì. Đại loại mấy món sơn hào này họ chưa từng thấy. Nhưng từ khi gặp Rio Julie và Mia đã thấy rất nhiều lần, còn ăn qua rất nhiều thứ

Khả Ngân nhìn bàn ăn không khỏi há hốc mồm, Julie thấy thế thì bật cười khanh khách, cũng chẳng để ý xem nơi đây có bao nhiêu người, nhỏ chẳng thèm giữ cái người ta gọi là nết na con gái kia

"Bên đó anh Vũ không cho chị ăn à?"

Khả Ngân bỉu môi

"Hắn ta đến ló cái mặt về nhà còn chưa làm được nữa đừng nói đến việc này."

"Sở cảnh sát nhiều việc đến thế sao?"

"Chị không biết! Chỉ biết hắn ít về mà còn hay làm ca đêm. Mà thôi đừng nói tới đàn ông nữa. Đàn ông chẳng có ai đáng tin đâu"

Khả Ngân vỗ vai hai đứa em nói, nhỏ cũng chẳng thèm nhìn tới bản mặt hai tên đàn ông đang ngồi cạnh hai đứa em của mình. Mà bấy giờ mặt Rio cùng Huy cũng vì câu nói của Khả Ngân đã đen lại thấy rõ. Đàn ông không đáng tin cậy sao? Phải có một vài trường hợp ngoại lệ chứ!

Bữa ăn lại trở nên sôi nổi, Julie và Khả Ngân cứ luyên thuyên không ngớt. Mia thì chỉ chống tay nhìn hai người nói chuyện, lâu lâu lại chêm thêm vài chữ như Ừm, Vâng rồi lại tiếp tục im lặng. Rio cũng chẳng nói gì nhưng thay vì tham gia câu chuyện mà Julie và Khả Ngân đang nói thì anh lại dán mắt vào người Mia. Anh những tưởng cô không có bạn bè, nhưng giờ lại xuất hiện hai người bạn, còn một kẻ mà các cô gọi là anh Vũ kia nữa, không biết hắn là gì của cô. Tóm lại anh thấy mình vẫn chưa hiểu gì về cô cả, những thứ anh nắm về cô đều sai cả. Anh thấy mình không thể nào nắm lấy cô, cô ở trước mặt anh nhưng chẳng bao giờ anh với tới

Còn Huy thì sao nhỉ? Anh vẫn đang tập trung lột vỏ tôm cho Julie, chén nhỏ đã đầy ắp tôm nhưng anh vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Cả bàn tay anh lúc này đã dính đầy dầu, nhớt nhát vô cùng

Lột hết con tôm nay, Huy lại trườn người để lấy con tôm khác, vô tình ánh thấy một ánh sáng đỏ đỏ trên cái ly bên cạnh, đó giống như là ánh sáng của đèn laze. Huy thấy lạ, bèn nhìn theo ánh sáng, cái thứ ánh sáng lập lòe cái phát ra bên ngoài cửa sổ, anh biết đó là thứ gì và nó nguy hiểm như thế nào

Huy lập tức nhào người về phía Julie và la lớn

"Tất cả nằm xuống"

Mọi người theo tiếng hét của Huy liền cúi rộp người xuống, dù không biết chuyện gì xảy ra. Julie bị Huy xô ngã xuống bàn, cả người cô nằm gọn trong vòng tay của Huy.

Tiếng ly vỡ vang lên, tiếp đó là những mảnh vụn rơi vươn vãi trên đất. Mia ngước mặt lên nhìn quang cảnh xung quanh. Chiếc ly trước mặt Julie đã vỡ tan tành, còn có một vệt đạn dài in trên chiếc ghế mà Julie đang ngồi nữa.

Mia ngước mắt ra cửa sổ, mắt thấy có bóng người trên tòa nhà đối diện, cô liền đứng bật dậy chạy đi. Rốt cuộc kẻ nào đã làm chuyện này? Kẻ nào dám ám sát Julie bạn của cô?

"Mia! Đứng lại!"

Rio cũng đuổi theo sau, rồi tiếp đến là Khả Ngân, Julie và cả Huy. Tất cả mọi người đều chạy ra khỏi nhà. Nhưng thay vì đuổi theo lên tầng lầu kia thì Julie lại chạy sang một tầng lầu thấp hơn. Bởi lẽ dưới ánh trăng kia, cô đã nhìn thấy một sợi dây, có lẽ là sợi dây thép vì nó óng ánh dưới ánh trăng mờ nhạt.

Khi Mia lên tới nơi thì người cũng không còn ở đó, nhưng rõ ràng lúc cô đi lên chẳng gặp ai khả nghi cả, Khả Ngân đã được cô đứng ở dưới để trông chừng rồi, nếu hắn có xuống theo lối khác thì nhỏ cũng đã thấy. Mia tiếng lại chỗ lan can thì thấy một sợi dây thép to chừng hai ngón tay ghép lại, được buộc từ lan can của tòa nhà bên này, sang lan can của tòa nhà bên kia. Vô tình cô đã thấy một bóng đen vừa đáp xuống. Khá lắm! những dễ gì thoát khỏi tay cô

Rio cũng đã trông thấy nhưng không biết người phụ nữ này sẽ làm gì để đuổi theo. Đôi mắt hổ phách vẫn dõi theo từng cử chỉ của cô.

Mia nhìn khắp nơi nhưng chẳng có gì có thể sử dụng được, đến một sợi dây cũng chẳng có. Nhanh chóng cô nhìn sang người anh, vừa vặn thấy dây nịt trên lai quần anh. Rất tốt nha!

"Rio, giúp tôi sang đó!"

Cô cầu khẩn nhưng vẫn có phần như ra lệnh. Rio thoáng thấy đôi mắt của cô hướng về đâu. Anh hiểu cô muốn làm gì. Rio rút nhanh dây nịt treo vào dây thép rồi nắm chặt hai đầu dây, tay kia anh ôm lấy cô rồi theo sợi dây thép trượt xuống dưới.

Khi hai người đáp xuống lầu thì đã thấy Julie và Huy ở đó. Tên ám sát kia cũng đã bị hai người chặn lại, chỉ có điều hai bên cứ đứng nhìn nhau, chẳng ai nói với ai lời nào

"Ngươi là ai? Sao lại ám sát Julie?"

Người kia nghe tiếng lập tức quay đầu lại. Nhưng Mia không thể nào ngờ rằng, khuôn mặt đó lại là kẻ cô từng quen biết, dù là trước đây cô không ưa thích gì hắn ta nhưng là ngày nào cũng phải gặp.

Mia thoáng giật mình, lùi lại. Cô không thể nào tin hắn ta lại có thể làm ra chuyện này.

Rio thấy biểu hiện của cô liền kéo cô ôm vào lòng, vòng tay khắt khe ôm lấy cô. Xung quanh cô luôn là những tên đàn ông, điều đó làm anh thấy bất an. Cứ đứng trước đàn ông, anh lại phải bảo hộ cô cho thật chặt

"Sao lại là anh?"

"Mia...để anh ta đi!"

Julie cất giọng buồn buồn, Mia còn nghe ra cả sự đè nén cảm xúc của cô nữa. Có thể Julie đang phẫn nộ, hoặc cô đang tuyệt vọng, rất có thể? Làm sao hắn ta có thể nhẫn tâm ám sát Julie khi hai người đã có một đoạn thời gian ở bên nhau kia chứ? Dù cho Julie đã từng nói với Mia rằng cô bị lợi dụng nhưng có lợi dụng thế nào cũng phải có một chút ít tình cảm vươn lại chứ? Làm sao có thể xuống tay không chút lưu tình thế này?

"Julie, cậu còn nhớ những gì tớ nói chứ? Ngày hôm đó, hôm hắn lừa dối cậu, bỏ rơi cậu tớ có thể tha, nhưng nếu để tớ gặp lại hắn ta tớ sẽ giết hắn ngay lập tức, lúc đó cậu đừng có ngăn cản tớ. Cậu nhớ chứ?"

Julie cúi đầu, nhỏ gật đầu một cách ảo não. Đó cũng là lí do vì sao Julie không cho Mia biết cuộc hẹn buổi chiều này, vì Mia đã tuyên bố sẽ giết hắn ta. Dù là bị hắn lợi dụng, dù đã trải qua một thời gian dài, nhưng Julie biết, hình ảnh hắn vẫn còn trong tim nhỏ. Nhỏ không muốn hắn chết

"Mia, xin cậu...một lần thôi!"

"Từ ngày hôm đó, hắn đã không còn dính dáng gì tới cậu nữa rồi! Lúc này, mọi chuyện đã không còn vì một mình cậu. Julie, tớ không thể đáp ứng"

Những điều Mia nói, chỉ có mỗi mình Julie hiểu mà thôi! Julie gật đầu, chẳng buồn nhìn nữa, nhỏ biết có ngăn cản thế nào cũng chẳng được, Mia một khi đã quyết định thì khó mà thay đổi.

Mia rời khỏi vòng tay của Rio tiến lên phía trước một bước

"Joker, sao ngươi quay lại đây? Người đàn bà kia bỏ ngươi rồi à? Hay bà ta bảo ngươi thủ tiêu Julie?"

"Mia, ngươi cũng quá nhàn nhã đi. Còn có thể bình thản mà dùng cơm thế kia"

"Đừng có chuyển chủ đề! Rốt cuộc ngươi vì sao lại muốn giết Julie?"

"Cô ta dám khinh thường tôi"

Mia cười khẩy, một đáp án thật nực cười. Chỉ vì khinh thường mà ra tay với Julie khi hai người đã từng vui vẻ với nhau. Như vậy cũng đủ cho thấy hắn ta chẳng yêu thương gì Julie cả

"Hay cho một tên phụ tình. Chị ấy nói rất đúng, chẳng có tên nào đáng tin cả. Tốt nhất đừng nên yêu ai cả! Ta hỏi ngươi một câu, ngươi có thứ gì để bọn ta coi trọng, hả?"

Joker chẳng biết nói gì, đúng, hắn chẳng có bất cứ thứ gì cả. Tiền đồ không, quyền lực không, hắn chỉ biết núp bóng sau những kẻ có máu mặt thôi

"Loại người chuyện lợi dụng đàn bà mà sống như ngươi chẳng phải là loại người đáng khinh nhất trên đời này sao? Lợi dụng Julie xong rồi thì giết sao? Ta chính là khinh loại người như ngươi! Uổng công con bạn của ta giành trọn trái tim nó để yêu ngươi"

Huy nghe từng chữ Mia nói thì bỗng dưng một ngọn lửa giận thổi bừng bừng trong ngực anh. Phải chăng anh đang tức giận? Nhưng là vì điều gì?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro