chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời nhô lên mang tới biết bao điều tốt lành nhưng ở một nơi nào đó, cuộc sống chật vật, thiếu thốn, khốn cùng đã in sâu vào trong tim mỗi con người. Tại khu ổ chuột gần thành phố-nơi mà đến điện cũng không có. Nơi đây cứ như là một lảng nhỏ của thời xưa, tách biệt với cuộc sống tất bật trong chốn đô thành này. Nhưng chính ở những nơi đó lại chứa đựng không biết bao nhiêu là con người lương thiện và tốt bụng. Họ luôn nghĩ cho nhau chứ không như trong cái đô thị tấp nập kia, luôn luôn cạnh tranh, ganh tị, chém giết lẫn nhau. Và đó cũng là lí do tại sao Khả Ngân- cô bạn trong tổ chức của Mia và Julie chọn nơi này làm nơi cư ngụ ở Việt Nam trong những ngày gần đến tết này.

" Cậu có vẻ đã quá nhàn rỗi rồi!"

Tiếng Julie châm chọc vang lên. Khả Ngân đang phơi đồ liền quay phắt người lại. Vẻ mặt không giấu nỗi sự ngạc nhiên và vui mừng

"Ngọn gió nào đã đưa 2 người đến đây vậy?"

Khả Ngân tươi cười chào đón cả hai, cũng lâu lắm rồi, từ khi Khả Ngân nhận công tác ở Mỹ đến nay, 3 người cùng người kia đã không gặp nhau rồi. Nhớ lắm những ngày xưa cùng nhau làm nhiệm vụ, cùng ngâm mình dưới làn mừa rào mùa hạ, đó là những kỉ niệm khó quên nhất trong cuộc đời của họ. Những kỉ niệm đó có còn quay lại nữa không, hay chỉ có thể ở đây hoài niệm về nó mà không thể nào với tới?

" Hai đứa có khỏe không?"

Cả hai ngập ngừng nhìn Khả Ngân, lúc lâu mới nhoẻn miệng cười

"Như chị thấy thôi!"

Khả Ngân nheo mắt nhìn Julie và Mia, trong mắt toàn là tia xảo huyệt như đang nhìn thấu tâm can hai người. Nếu đúng như mọi năm thì cô đã có thể đoán được mục đích cả hai đến đây tìm cô, bọn chúng thì làm gì có lòng tốt đến đây thăm cô kia chứ.

"Lại tiếp tục làm cái công việc đó à? Lần này cũng là một tháng sao?"

"Vâng"

Quả đúng như Khả Ngân đoán mà, bọn chúng thì làm gì có lòng tốt đến mức tới cái nơi dơ bẩn, hôi hám này mà thăm cô. Cuộc đời cô cũng quá bi ai đi.

"Được rồi, đi đi, nơi đây không phù hợp với hai đứa đâu!"

Khả Ngân lớn giọng đuổi người rồi quay phắt vào trong. Đúng là tức chết cô mà, uổng công cô lo lắng, chăm sóc cho bọn chúng suốt mười năm nay, đến một lời hỏi thăm với cô cũng chẳng có. Đúng là tức chết mà!

Khả Ngân vỗ ngực thùng thùng, mặt ngửa lên trời nói không thành tiếng, tức quá đi mất thôi!

"Chị ấy thật là, làm gì mới đến lại đuổi người ta đi như thế?"

Julie giãy chân đành đành rồi bỏ lên xe, thế đấy. Người ở ngoài nghĩ một đàng, người ở trong lại nghĩ một nẻo, ai cũng nghĩ mình đúng. Chỉ có Mia, cô là người hiểu rõ nhất tính nết của hai con người ở đây, khóe môi cô chỉ nâng nhẹ, tạo thành một nụ cười nhưng thoáng đã biến mất

"Về thôi, rồi chị ấy sẽ đến thôi!"

Chiếc xe mui trần màu đỏ một lần nữa xé gió chạy đi mà người ngồi trên xe tâm trạng cũng hỗn độn. Gần tới rồi, cái ngày đó, cái ngày mỗi năm cô phải cắn xé con tim đó.

*..*

"Tiểu thư, chị về rồi!"

Nhìn thấy Mia bước vào cửa, Zen đã ríu rít chạy đến đón. Mia chỉ gật đầu một cái thật nhẹ rồi nhìn quanh quất khắp nơi. Lúc sáng cô đi, anh còn ở nhà mà, bây giờ lại đi đâu rồi. Mà lạ thật, cô bắt đầu quan tâm đến việc anh làm gì từ bao giờ vậy? Lúc trước chẳng phải cô rất thờ ơ trước tất cả mọi việc anh làm sao

"Hắn ta...không có ở nhà?"

"Ý chị là chủ nhân, sau khi chị đi chủ nhân cũng ra ngoài rồi ạ!"

Mia gật nhẹ đầu rồi bỏ lên phòng. Căn nhà này đối với cô quá lớn, cái sự trống trải này cô không hề thích, nó làm cho cô cảm thấy bản thân mình quá nhỏ bé, quá vô dụng.

"Julie!"

Cô quay lại tìm Julie nhưng chẳng thấy nhỏ đâu cả. Chẳng phải lúc nãy nhỏ vẫn còn đi theo cô sao? Từ khi nào đã biến mất không thấy đâu nữa.

*..*

Mia thả người trên giường, tay vắt qua trán. Chán quá! Cô không biết làm bất cứ thứ gì. Nếu là lúc trước, cô có thể đi khắp nơi, mua nhiều thứ, mặc thật đẹp đến chỗ ba mẹ cô hoặc cô có thể tìm đến chỗ thầy tán gẫu với thầy của cô, cô có thể làm nhiều thứ lắm. Còn giờ đây, cứ ra khỏi nhà cô lại bị theo dõi, cô trốn họ cũng được thôi nhưng phải trốn bao nhiêu lần mới đủ đây

"Mia dễ thương, mia đẹp gái là ta...ta là Mia. Một cái tên không ai giống ai...trên thế giới này không ai giống ta. Ta là người duy nhất..."

Nhạc chuông điện thoại kì cục của Mia vang lên. Cô sờ soạng khắp nơi tìm cái điện thoại của mình, nhưng khi thấy cái chữ "tên đáng ghét" phóng đại trên màn hình, cô lại chẳng buồn nghe máy, ném sang một bên. Người ở đâu dây bên kia cũng quá kiên nhẫn đi, điện thoại cô tắt rồi lại rung, rồi lại tắt, một lần, rồi đến hai lần, lần này đã là lần thứ 3 rồi. Mia không thể chịu nổi nữa, cô ngồi bật dậy, bắt máy với cái giọng rất cộc cằn

"có chuyện gì?"

"Em cũng thật bất lịch sự đi. Nhất định phải để tôi chờ điện thoại lâu đến thế sao?"

"Nếu anh gọi chỉ để gây sự với tôi thì thôi đi! Tôi không dư hơi đâu mà cãi nhau với anh"

"Bác Huỳnh tài xế bị đau, hôm nay em đem cơm đến công ty cho tôi!"

Anh chỉ nói có thể rồi tắt máy, cũng chẳng buồn nghĩ đến cô có đồng ý hay không. Cô vứt lại cái điện thoại lên giường. Tay khoanh trước ngực, miệng không ngừng lẩm bẩm

"Ta cho ngươi chết đói, bảo bổn tiểu thư đây mang cơm cho ngươi. Còn khuya"

Giống như mang cơm đến cho anh là một đại sự bắt buộc phải làm vậy, trời chỉ chớm trưa, người trong nhà bắt đầu nhốn nháo lên làm cơm rồi hết người này đến người kia thúc giục. Mia vẫn một mực tỏ ra mặt lạnh nhưng bọn người đó giống như dù có chết cũng bắt ép cho bằng được cô vậy. Cô đi đâu họ cũng đi theo, cô làm gì họ cũng kiên nhẫn theo sau cô chỉ để nói một câu "Chủ nhân đang đợi cơm, tiểu thư mau đi đi ạ!"

Cô vẫn lì lợm, giờ trưa cũng nhanh chóng qua đi, lúc này đã là một giờ chiều rồi. Số thức ăn kia trong lúc chờ đợi cô cũng đã nguội hẳn, và bọn gia nhân lại làm món khác. Cũng đâu cần chấp nhất như thế, chẳng phải giờ trưa đã qua rồi sao? Cô thiết nghĩ, nếu tên đáng ghét Dương Hàn Anh Phong kia không ra lệnh cho bọn họ nhân ngừng hành động quấy rối hoặc nếu cô không làm theo lời hắn thì đừng mong bọn gia nhân này có thể ngừng làm phiền cô, dù cho trời có tối họ vẫn lẽo đẽo theo cô, bảo cô mang cơm trưa đến cho chủ nhân của bọn họ cho mà xem. Nhưng giả thiết tên họ Dương kia chủ động ra lệnh khó mà xảy ra, vậy nên muốn yên ổn cô nên đem cơm cho hắn thì hơn, dù cho cô lạnh lùng nhưng đối với sự ồn ào cô lại không thể chịu nổi. Cô muốn xem hắn đang dở cái trò gì

Chiếc mui trần màu đỏ chạy đua với gió rồi đổ xịch tại bãi đậu xe trước cổng tập đoàn IT. Mia ngước nhìn tập đoàn to đồ sộ, có thể sánh ngang một cung điện ngày xưa một cái rồi thu về tầm mắt. Mấy thứ tầm cỡ này không nằm trong niềm hứng thú của cô nên cô không quan tâm là mấy. Cô đã từng nói thứ lớn lao cô không kham nổi nên cô chẳng hứng thú còn gì.

Mia nhìn hộp đồ ăn đã được gói gém cẩn thân kia thì thở dài, cô lại suy nghĩ về cuộc sống của mình trước đây và bây giờ. Bây giờ với cô thật quá ồn ào và nhàm chán, cô thấy mình như một sinh vật nhỏ bé, bị giam cầm, cái tự do mà cô luôn theo đuổi bỗng dưng biến mất chỉ vì một tên nam nhân thối không biết ở ngỏ ngách nào chui ra, cũng chẳng biết lí do hắn ta bám lấy cô là vì cái gì? Chả lẽ vì tình một đêm? Chẳng phải cô đã phủi sạch mọi chuyện rồi sao? Đối với loại tình một đêm, khi con gái đã muốn không còn quan hệ thì thông thường bọn con trai sẽ nhảy cẫng lên mà sung sướng vì không phải kham một mớ trách nhiệm vào người, nhưng tại sao cái tên này lại đi ngược lại? Lắm thứ để cô suy nghĩ, nhưng càng nghĩ lại càng đau đầu.

Mia cầm lấy hộp đồ ăn rồi bước xuống xe, phong thái ung dung nhưng xen đâu đó vẫn còn lại một chút chán chường. Cô hôm nay giản dị lắm, chỉ một cái áo pull đi kèm với quần Jean trơn mà thôi. Bề ngoài của cô với cái mặt nạ da không hề bắt mắt, cũng giống như những khuôn mặt bình thường khác, chỉ khi nó được phết lên những đường phấn trắng đỏ thì mới nổi bật và sắc sảo hơn người

Mia tiến đến quầy tiếp tân, đặt gói thức ăn đã đước bọc kĩ lưỡng trong bọc vải lên bàn rồi nhìn lấy cô nhân viên xinh đáo để trước mặt. Cô ta vẫn đang nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt còn có chút khinh thường vì nhìn ra dáng vẻ đang còn đi học của cô.

"Em gái, em tìm ai?"

"Gửi đồ này đến cho chủ tịch"

Cô không kiêm nhường tuổi tác phát ra câu nói không đầu không đuôi.

Cô nhân viên kia thoáng giật mình, lại nhìn lại Mia từ đầu đến cuối. Cô ta nhìn độ tuổi của cô, cách ăn mặt của cô rồi bắt đầu đoán già đoán non

"Có quan hệ với chủ tịch, lại là một cô bé trẻ như thế này thì chắc chắc là nhị tiểu thư rồi!"

"Đừng nhìn người này ra người khác!"

Vị nhân viên kia bị lời nói lãnh khốc của cô làm cho hoảng sợ. Đôi tay run run cầm lấy hộp đồ ăn rồi từ từ mở ra. Vốn ở tập đoàn này, đồ vật được gởi đến chủ tịch đều phải được kiểm tra kĩ càng, bởi lẽ kẻ thù của Rio nhiều không đếm xuể, bọn chúng đều muốn Rio chết vì quyền lợi của chúng.

Mia nhìn chỉ khẽ nhếch môi, nơi đây cũng quá cẩn thận đi. Nhưng dù có cẩn thận đi thế nào, nếu đụng phải tổ chức, chỉ một lệnh giết của thầy, tên Rio này cũng đừng mong thoát khỏi bàn tay tử thần.

Đôi tay vị nhân viên còn chưa mở xong gói đồ thì cái giọng trầm thấp từ tính của Rio đã vang lên. Mọi người đều hướng mắt về cánh cửa chuyên dụng. Vị chủ tịch trẻ Rio đang từ từ tiến đến chỗ Mia với phong thái lịch lãm, mê đắm lòng người.

"Em tính bỏ về?"

"Đồ ăn tôi cũng đã đem đến theo ý anh, anh còn muốn gì?"

Cô nói như giận mà hình như cũng không phải giận. Lời nói nghe không ra bất cứ cảm xúc nào, nó như mặt nước tiết tháng 7, lạnh ngắt, phẳng lặng.

"Tôi có vinh hạnh mời em đến phòng làm việc của tôi không?"

"Tôi bận!"

Cô xoay người định rời đi nhưng anh đã nhanh chóng bắt lấy tay cô rồi lôi xềnh xệch đến thang máy chuyên dụng. Bận? Anh biết rõ cô không bận, cô chỉ không muốn ở bên cạnh anh nên mới nói thế. Còn anh thì ngược lại, vì muốn gặp cô nên mới đày đọa cô như thế này, dù giờ cơm trưa đã qua nhưng anh vẫn đợi cô. Trước giờ anh chưa đợi ai như thế, cô là người đầu tiên bắt anh đợi, không chỉ một lần mà rất nhiều lần. Anh luôn phải đợi cô, và giờ anh cũng đang đợi cô, đợi cô nhìn về phía anh.

Sự việc lôi kéo dưới tầng trệt công ty này của hai người không sớm thì muộn cũng sẽ lên mặt báo, rồi dư luận sẽ được cái bàn tán, xôn xao. Với tầm ảnh hưởng của tập đoàn IT thì chắc có lẽ tin tức này sẽ trở nên hot nhất toàn quốc, có khi là toàn thế giới cũng nên.

Nhân viên công ty ai cũng ngước nhìn khi thấy hai người đi qua, có lẽ đó là chuyện lạ lùng nhất mà họ từng thấy. Chủ tịch của bọn họ thân cận với nữ giới chính là chuyện lạ lùng nhất trong tất cả các chuyện lạ lùng

Kéo cô vào phòng, anh đóng sầm cửa lại. Trong phòng lớn chỉ có hai người, sự im lặng lúc ban đầu một lần nữa bao lấy căn phòng. Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Hai người không nói một lời nào, hai ánh mắt giao nhau như đang tranh đấu. Cô nhìn anh một lúc rồi hừ lạnh nhìn sang hướng khác. Vô tình đôi mắt cô dừng lại tại một bàn thức ăn trên bàn, nào là bánh kem, kem tươi, trái cây, nước, bít tết, một bàn dài thức ăn. Cô lại nheo mắt nhìn anh, không hiểu hỏi

"Đã có thức ăn rồi, sao còn bảo tôi mang đến?"

"Tôi chuẩn bị cho em!"

Rio ngồi xuống rồi kéo cô ngồi trên đùi mình. Nhìn một bàn thức ăn, bụng cô cũng bắt đầu kêu âm ỉ. Giờ mới nhớ lại, cô vẫn chưa dùng cơm trưa, trưa nay vì bọn gia nhân cứ theo cô đi tới đi lui mà cô đã quên mất việc dùng cơm trưa.

"Em đói rồi! Mau ăn đi"

Anh nói cứ như là đã nghe thấy tiếng kêu thống khổ từ dạ dày của cô rồi. Điều đó làm cô không khỏi mây hồng che má, ngượng ngùng như thiếu nữ.

Mia cúi đầu ăn, cũng chẳng quan tâm đến anh đã ăn hay chưa, dù sao ở đây nhiều thức ăn như vậy, một mình cô cũng không thể nào ăn hết, anh muốn ăn thì ăn sau đi.

Anh cũng chẳng đả động gì đến cô, cứ để cô ăn như thế. Ăn no nê cô lại nhìn sang anh, thấy anh chẳng màng nhìn đến số đồ ăn vơi bớt nửa kia cô cũng thắc mắc lắm. Anh không thấy đói sao? Nhưng mặc kệ, chuyện của anh cô không muốn quan tâm nhiều.

"Phòng anh tôi cũng đã thấy, đồ ăn cũng đã ăn, giờ tôi về được chưa?"

Anh không nói gì chỉ buông tay ra để cô có thể rời đi. Cô hài lòng đứng lên, xoay lưng rời khỏi, nhưng đột nhiên cô dừng lại, chiếu ánh mắt sắc bén vào anh

"Sau này đừng có giở cái trò cơm trưa này với tôi! Lần sau hộp cơm sẽ vào thẳng thùng rác chứ không phải đến đây nữa đâu"

Cô nguýt dài một cái rồi bỏ đi, anh ở đằng sau lặng cười. Cô thật quá dễ thương đi. Cô đi rồi, không gian nơi đây lại trở về một mảnh im lặng như khi cô chưa đến. Anh nhìn đến số thức ăn cô đã ăn thì hài lòng rồi đứng lên đi về chỗ làm việc, tiếp tục công việc còn đang dang dở của mình. Thời gian đầu này, vì muốn giành nhiều thời gian cho cô mà anh đã bỏ bê công việc, hôm nay nhìn lại mới thấy công việc của anh đã cao như núi, hợp đồng, dự án cứ đến tới tấp làm anh tối mắt tối mũi, những trong một khoảng trống nào đó, anh vẫn nhớ tới cô, nhớ giọng nói của cô, và đó là nguyên nhân anh lại bày ra cái trò cơm trưa trẻ con này. Anh chỉ muốn gặp cô thôi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro