chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24

Rio bỏ về phòng nhường lại không gian cho hai cô gái trẻ.

- Cậu đã đi đâu?

- Chán quá nên đi dạo quanh thành phố thôi mà!

Julie phe phẩy. Cô không muốn Mia biết chuyện đã xảy ra. Đối với Mia, vấn đề đó không quan trọng, xảy ra rồi cũng như chưa xảy ra, có nói cũng như không nói. Nhưng đối với Julie cô lại khác, tuy cô cũng không quan trọng là mấy nhưng cô lại không thể mặt dày mày dạn mà nói ra mình đã bị xâm hại, cô cảm thấy xấu hổ và mất mặt. Cô đã từng cao giọng với Mia nên càng không thể nói.

- Có đi thì cũng phải gọi cho tớ chứ!

- Xin lỗi! Mia à, bao giờ thì mình đi chơi vậy? tớ chán lắm rồi!

- Hết tuần này tớ sẽ nghỉ tết. Tớ dự định quậy một trận nữa trước khi nghỉ nên đang tìm người thay tớ đi học. Người đó cũng phải có bản lĩnh một tí để chống lại mấy chuyện ở trường tớ. Cậu tham gia phi vụ này không?

- Tất nhiên tớ phải tham gia rồi! Dạo gần đây tớ cũng chán lắm! Người thay cậu đi học cứ để tớ tìm cho.

- Được, vậy nhờ cậu! Còn giờ thì đứng lên đi ăn sáng đã nào. Bụng tớ réo cả lên rồi. Dạo này cứ ăn uống thất thường nên bụng dạ cũng có vấn đề rồi

Julie cười miễng cưỡng. Một nụ cười với cô lúc này thật là khó. Nhận ra vẻ kì lạ của cô bạn, nhưng Mia vẫn không hỏi. Có hỏi nhỏ cũng không trả lời đâu

- Julie! Sao cậu lại nói dối tớ?

Cánh cửa nhà nhà Rio đột ngột mở ra. Huy thở dốc từ bên ngoài chạy vào

- Huy thiếu gia! Cậu tìm chủ nhân à?

Một cô hầu gái kính cẩn chào anh. Mặt tuy cúi dưới đất nhưng đôi mắt lâu lâu lại hướng đến mặt anh mà nhìn

- À..ờ...

- Cậu tìm tôi à?

Rio từ trên đi xuống. Người tỏa ra khí chất bất phàm

- À...Ừm

- Tìm tôi có việc gì?

- Cậu không đi làm nên tôi...tôi...

Huy loạn cả lên. Vốn anh theo bản năng mà chạy đến đây. Trong đầu vẫn chưa tìm được một lý do hợp lí. Lại nghĩ giờ này Rio phải đến công ty rồi, ai ngờ lại đụng mặt anh ở nơi đây thế này. Tính từ lúc nghe điện thoại đến giờ cũng đã hơn 15'. Đã quá lâu, Rio lại là người ghét lãng phí thời gian nên thường thì anh rất đúng giờ. Bởi vậy Huy mới lầm tưởng tai hại như thế. Đầu óc Huy bắt đầu hoạt động để tìm một lý do cho hợp lý

- Cậu tìm tôi có việc gì cũng quên rồi sao?

- À...Chỉ là muốn bàn một số kế hoạch trong tết thôi mà. Chúng ta có cần mở rộng thêm một số trò chơi.

Ý kiến này đã được Huy nghiên cứu rất lâu nhưng vẫn chưa hoàn chỉnh nên chưa thể nói với Rio được. Anh dự kiến gần tết sẽ nói nhưng không ngờ lúc này đây cái dự án đó lại có thể cứu nguy cho anh

- Tết này cho nhân viên nghỉ sớm đi. Tôi muốn nghỉ ngơi một cách đúng nghĩa. Công ty chúng ta cũng không thể bị lỗ vốn nếu ngừng hoạt động 1 tháng

- Ừm

Anh ỉu xỉu. Vậy là cái dự án anh dày công suy nghĩ ra đành phải để giành sang năm kế tiếp rồi. Nhưng vốn mục đích anh đến đây không phải là việc đó nên anh cũng chẳng buồn là mấy. Anh nhìn quanh quất để tìm bóng hình nhỏ bé kia

- Cậu tìm ai?

- Thì tìm ai ngoài tổng giám đốc phu nhân xinh đẹp nữa!

Tâm nghĩ một đàng, miệng nói một nẻo. Đôi với Rio, anh lại không vui vì câu nói này. Với người khác, nếu có ai bảo người họ yêu đẹp thì có lẽ họ sẽ rất tự hào, sẽ rất vui. Nhưng đối với Rio anh thì đó lại là một mối đe dọa. Thà cô là kẻ xấu trong mắt mọi người nhưng đẹp trong mắt anh thì anh sẽ luôn có cô bên cạnh, còn cô cứ đẹp như thế này thì những con ong đi tìm mật ngọt thế nào cũng mò tới.

- Cậu mà lén phén lại gần cô gái của tôi thì biết tay

Rio hăm he đe dọa. Huy bất giác run người. Dù bản thân biết mình sẽ không bao giờ vướng vào cuộc tình của hai người nhưng khi nghe những lời đó phát ra từ Rio, bằng chất giọng lạnh lùng của anh cũng không khỏi e sợ.

- Có đánh chết tôi cũng không dám giành với cậu. Tiểu nhân thế nào cũng không thể giành người yêu với bạn bè

- Vậy thì tốt! Giờ làm gì? Rãnh thì vào dùng cơm

Rio nói cứ như ra lệnh. Đầu đuôi đều bị anh vứt đi nơi xa nào rồi. Huy cũng chẳng ngại ngùng gì, đi theo anh. Vượt qua bức tưởng hình ảnh người con gái đêm qua hiện ra trước mắt anh. Hai người con gái đó dù biết có người đi đến nhưng vẫn căm cúi ăn, chẳng thèm ngước nhìn lấy một cái

- Đêm qua đâu phải em bị bỏ đói.

Mia không thèm trả lời. Anh và cô nói chuyện chưa đầy 5' đã cái nhau. Khắc! Tốt nhất cô nên im lặng mà đánh chén. Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô

- Bao giờ chúng ta xuất phát?

- Anh thật sự phải đi theo tôi như một người ba đi theo con gái hả?

- Không phải ba theo con mà là một người đàn ông đi quản lí thứ thuộc về mình.

Anh bá đạo cất tiếng. Julie cũng chẳng biết nói gì. Mọi lời muốn nói cô đều đã nói. Rio cứng đầu, cô cũng đành chịu. Nhưng trước sau gì cô cũng tìm cách tách anh ra khỏi Mia.

- Tôi đã nói rồi! tha cho Mia. Nếu anh còn dính dáng tới bọn tôi thật không biết bọn tôi chết lúc nào.

- Người cô muốn nói là ai?

- Ông ta ở trong bóng tối. Còn anh ở ngoài ánh sáng. Anh không thể thấy được ông ta nhưng ông ta thì thấy anh rất rõ.

Rio lại phải suy nghĩ. Không biết tại sao Mia lại không đề cập đến người này với anh, anh chỉ toàn nghe qua Julie. Anh đang rất tò mò ai lại có khả năng đối đầu với anh

Sự điềm tĩnh, lạnh lùng của Julie đã được Huy thâu vào tầm mắt. Cô gái hôm nay với cô gái cợt nhã trong quán bar, cô gái cùng anh lên giường ngày hôm qua thật là khác xa một trời một vực. Anh nhìn cô, cô cũng nhìn sang anh. Người cô chấn động mạnh nhưng nhanh chóng lấy lại bĩnh tĩnh, cô lại tiếp tục ăn coi như không có anh ở đây.

- Mia, chủ sở hữu của cậu cũng đi với bọn mình à?

Julie nói như đang châm chọc Mia khiến Mia ruột gan lồng lộn nhưng thay vì đứng dậy đập bàn thổ ghế thì cô lại im lặng đến phát sợ. Đôi mắt ngày một tối dần, nhiệt độ giảm xuống đột ngột.

- Chỉ đùa thôi! Cậu đừng có quan trọng hóa vấn đề.

- Nếu cậu còn đùa như thế thì cả bạn tớ cũng không tha

Mia gạt chén cơm sang một bên rồi đứng lên. Mất ngon rồi. Không phải cô đang làm màu để gây sự chú ý của Huy và Rio mà thực chất cô đang rất giận. Người khác nghĩ sao cũng được, cô không quan tâm nhưng cô không cho phép bạn thân nhất của mình nghĩ cô như vậy. Nghe như chính bạn cô đang phản bội lại cô vậy

- Đó là Mia. Bất cứ lúc nào nó cũng có thể giận. Nó càng giận thì nó càng im lặng. Không phải chỉ có yêu là đủ. Để ở bên cạnh Mia anh chưa đủ điều kiện đâu

Julie nhếch mép nhìn Rio. Rio lại coi đó như một lời dạy bảo từ người có nhiều kinh nghiệm. Anh đi thẳng về phòng sách để tiếp tục khóa nghiên cứu của mình-nghiên cứu về một sinh vật lạ mang tên Mia. Ở cô, anh có rất nhiều thứ để tìm hiểu. Điều đó làm anh không bao giờ hết hứng thú, không bao giờ hết yêu cô

Rio và Mia đi rồi, bây giờ ở nơi đây chỉ còn lại hai người. Hai kẻ chẳng biết là duyên trời sắp đặt hay là nghịch cảnh đời người đây?

- Cô...chuyện tối qua...

- Anh là bạn của tên đó? Chào tôi là Julie

Julie làm ra vẻ chưa quen biết. Chính cô cũng muốn xem như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra và chưa biết người thanh niên này. Anh trân trân nhìn cô như không tin không nghe vào mắt và tai mình. Cô gái này lại can đảm phủi sạch chuyện hôm qua với anh. Nếu là cô gái khác thì cô ta đã nằng nặc đòi anh phải chịu trách nhiệm rồi cưới cô ta rồi. Cô gái này thật thú vị

Nếu cô đã chẳng muốn dính líu tới anh thì anh cũng nên làm như không biết gì đi, khỏi chịu trách nhiệm cũng được. Nhưng tự dưng lòng anh lại không muốn thế, anh cảm thấy áy náy, cảm thấy tội lỗi

Julie lướt qua anh rồi đi lên phòng. Huy thấy mình như lạc lõng với mọi vật. Anh như không ở trong mắt cô. Nhưng chính điều đó lại thu hút anh. Lấy lòng một cô gái mà dễ quá cũng rất nhàm chán. Anh muốn biết cảm giác khó khăn khi theo đuổi một cô gái là như thế nào. Có lẽ anh đã tìm được người để mình nhớ đến mỗi ngày rồi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro