chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương: 23

Oáp...Mia ngáp dài ngáp ngắn tỉnh lại. Nhìn thấy tên bên cạnh, cô chẳng có cảm giác gì cả. Một phần bản thân cô cũng đã chấp nhận để anh ở bên như một điều bình thường trong cuộc sống.

- Lại đi học!

Cô uể oải than vãn một câu rồi cũng đi vào nhà vệ sinh. Mọi thao tác đều được cô làm rất nhanh. Áo quần tươm tất, tóc tai đều đã đàng hoàng.

- Em không muốn thì không đi cũng được

Anh cũng đã rời khỏi chăn, tuy nhiên đầu tóc, người ngợm thì rất lờm xờm, nhìn chẳng giống con người uy quyền hằng ngày tí nào

- Tôi không muốn phải ở lại đó nữa đâu. Bình yên được ngày nào thì hay ngày đó

- Để tôi giúp em ra khỏi đó!

- Thôi! Anh đừng có xen vào chuyện của tôi là tôi cảm ơn anh lắm rồi!

Cô nguýt dài tỏ vẻ xem thường. Anh không ngừng treo ghẹo cô, tiến tơi bá lấy cổ cô

- Em dám xem thường tôi? Em có tin tôi san bằng cái trường đó ngay lập tức hay không?

- Tôi biết anh làm được. Vậy nên xin anh ở yên giúp tôi.

Cô đẩy anh ra rồi đứng lên. Trong đầu cô vừa nảy ra một ý kiến rất hay

- Em đi đâu đó?

- Tìm Julie!

- Hình như cô bạn của em chưa về!

- Cái gì? Lại có chuyện gì nữa sao?

Mia lại bắt đầu ruột gan lồng lộn. Một lần với Julie đã làm cô lo lắng lắm rồi. Lần này lại đi đâu cả đêm vậy không biết.

-----------------------------------------------------

Tại khách sạn xxx

Tiếng chuông điện thoại của Julie reo inh ỏi. Tiếng chuông điện thoại đã làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hai con người trên giường kia. Julie lần mò tìm điện thoại, tìm mãi mà không thấy điện đâu, tay nhỏ lại chạm phải cái vật gì đó ấm ấm mà còn rất êm. Theo bản năng, nhỏ lờ đờ mở mắt ra. Ngay lập tức đôi mắt trừng to, người cũng bật dậy. Chiếc chăn trên người từ từ tuột xuống để lộ ra cảnh xuân phơi phới. Julie lập tức mặt mày tái xanh không còn một giọt máu, thân dưới cũng không ngừng truyền đến một cơn đau. Biết có chuyện chẳng lành xảy ra với mình, cô như muốn bay vào cắn xé cái tên trước mặt. Nhưng đột nhiên cô lại nhớ tới hình ảnh hai tên phè phỡn hôm qua. Mọi việc như một cuốn phim tua lại, cô có thể trách ai. Cô tự trách bản thân mình ngu ngốc nên mới lâm vào cảnh này. Mím môi nén đau đớn, cô bước vội xuống giường rồi tọt vào phòng vệ sinh chỉnh trang tất cả rồi nhanh chân rời khỏi đó. Người đàn ông kia vẫn chẳng hay biết gì, ngủ say như chết

Đến 7h, Huy mới lờ mờ tỉnh lại, nhìn sang bên cạnh thì không thấy cô đâu nữa. Trong lòng dâng lên một nỗi lo sợ. Sợ cô vì danh tiết của mình mà nghĩ quẩn. Anh bây giờ lại chẳng biết tìm cô ở đâu. Tiếng điện thoại ở đâu vẫn cứ reo. Đó không phải âm thanh của điện thoại anh. Anh nhìn quanh quất, là điện thoại của cô. Trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ "mềnh iu". Anh cứng đờ người. Anh đã cướp đi sự trong trắng của cô rồi bạn trai cô sẽ nghĩ như thế nào? Lắm câu hỏi hiện ra trong đầu anh nhưng anh không thể nào giải đáp được. Điện thoại rung một hồi cũng tắt nhưng không lâu sau lại reo một lần nữa. Lần reo đó cũng đã gọi hồn anh quay trở về. Anh bắt máy với lòng dạ nặng trĩu

- [ Con nhỏ kia, cậu đi đâu cả đêm qua không về hả? Cũng chẳng thèm báo với tớ một tiếng. Tớ gọi thì lại không bắt máy. Cậu muốn tớ lo đến phát sốt à]

Huy chưa kịp nói lời nào thì đã bị nghe mắng xối xả. Anh lại nhìn màn hình. Vẫn là "Mềnh iu" nhưng sao lại có giọng con gái thế nhỉ?

- [Julie, cậu còn nghe không?]

Anh vội tắt máy làm đầu dây bên kia máu nóng bắt đầu nổi lên.

- Cô gái này đi đâu vậy không biết?

Huy vội lấy xe đi tìm Julie. Tìm hết nơi này đến nơi khác, ai biết cô sẽ làm gì?

---------------------------------------

Ở ngôi biệt thự kia, Mia cứ đi qua đi lại mãi không ngừng. Rio cũng phải chóng cả mặt mày

- Em ngồi một chỗ đi. Tôi sẽ bảo người đi tìm bạn em cho em.

- Tôi tin tưởng anh được sao?

Anh chẳng thèm nói nữa. Lấy điện thoại của mình, anh gọi cho ai đó

- [Thiếu gia!]

- Cậu giúp tôi tìm một người

- [Giờ sao?]

- có chuyện gì à?

- [À không, cậu muốn tìm ai?]

- Cô gái đi cùng với người phụ nữ của tôi. Cô ta biến mất cả đêm hôm qua làm cô gái của tôi loạn cả lên

Anh một cũng cô gái của tôi, hai cũng cô gái của tôi. Anh thật không nghĩ xem cô có khó chịu hay không?

- A! Julie! Cậu về rồi!

Mia thấy Julie về thì như bắt được vàng, nhảy cẫng lên. Vẻ lạnh lùng cũng vứt đi xứ nào. Cái tên Julie ấy vì cô hét quá lớn nên cả người ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy. Cả người Huy chấn động

- Cô ta trở về rồi. Cậu không cần tìm nữa

Nói rồi Rio tắt máy. Huy cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh quay xe rồi phóng thẳng đến ngôi biệt thự của Rio để gặp Julie mặc cho nhỏ có muốn gặp hay không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro