chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22:

6h, Rio về đến nhà, nhìn quanh quất không thấy cô đâu, lên phòng cũng không có. Được Zen bảo cô và Julie đều đã ra ngoài. Anh lại trở về phòng. Trong lòng chắc mẩm cô đang đi với Julie nên cũng chẳng gọi cho cô. Anh cũng không nên quản cô quá, sẽ sinh ra phản tác dụng. Vả lại anh cũng đã cắt người theo bảo vệ cô, cô sẽ không sao đâu. Anh đâu hề biết rằng đám người của anh đã bị cô bỏ lại rồi

---------------------------------------------------------

Tại bến cảng xyz

Mia đã ở đó với 3 thuộc hạ do thầy cử đến. Đã gần 7h rồi, chuyến hàng cũng gần đến, cô càng phải cảnh giác hơn. Từ xa đã ẩn hiện bóng dáng của chiếc tàu chở hàng, cô lấy trong người ra một cây súng rồi lên đạn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Quả không ngoài dự đoán của cô, khi chuyến tàu vừa cập bến thì một toán người ở đâu đó chui ra.

- Đánh hơi được chuyến hàng của tổ chức cũng khá giỏi đấy!

Cô khinh khỉnh nói.

- Cô là ai?

- Death!

Bọn người kia giật bắn người, Mia cũng thấy rõ điều đó. Cái nhếch môi lạnh lùng nhanh chóng hiện lên trên gương mặt ác quỷ của cô

Bọn người kia nào biết sẽ gặp Death ở đây. Bọn chúng chỉ được lệnh đi cướp hàng, còn cướp của ai thì chúng không biết. Xem ra hôm nay bọn chúng gặp vận đen rồi! Chuyến hàng kia, khó lòng mà về tay bọn chúng được.

Mắt thấy hàng ngũ đối phương rối loạn, Mia càng tỏ ra khinh thường, chưa giao chiến mà đã bị khí thế của cô làm thành thế này thì cũng biết thực lực những kẻ ở đây như thế nào. Bởi lẽ chỉ có những kẻ không tin vào bản thân mình mới vừa nghe danh đã run sợ.

Tuy nhiên ở đây vẫn còn một kẻ rất giỏi che giấu cảm xúc của mình

- Rất vinh dự được gặp cô

- Chắc ngươi cũng rất có phúc mới được gặp ta và sắp được ta đưa đi dạo âm phủ

- Cô...

Chẳng nói chẳng rằng, cô cầm cây súng lên rồi nả đạn vào cái kẻ xấu số đứng sau hắn ta.

- con nhỏ này, lại dám gây chiến trước sao?

- Trước giờ Death này không có gì không dám. Lên đi!

Cô hất mặt cho 3 người đứng sau mình. Bản thân cô cũng lao vào đám người đó mà đánh. Tiếng súng của cô như một âm thanh báo hiệu trận đấu đã bắt đầu

Đám người lao vào nhau mà chém giết, từng người từng người đổ xuống. Số lượng càng lúc càng ít dần.

- Tốt nhất đừng có dính đến chuyện của Death này, không thì khỏi sống

Cô vừa đánh với tên thủ lĩnh vừa nói. Bỗng một tên dùng dao đâm lén cô. Cô vừa né đòn của tên thủ lĩnh vừa phải né đường dao đó nên không may vẫn bị quẹt trúng. Cánh tay cô rỉ máu. Cũng may chỉ trúng vào tay không thôi cô đã toi rồi.

- Chơi bẩn. Đáng chết!

Cô lấy con dao trên tay phóng về phía cái tên chơi bẩn đó. Một tiếng "á" ghê rợn vang lên. Tên đó chết không nhắm mắt.

- Cô quả thật là Death!

Hắn ta chỉ nói thế rồi bỏ đi. Hắn biết bản thân không thể nào đấu lại cô gái này nên vội rút. Hàng không lấy được nhưng cái mạng thì phải giữ.

- Death, cô không sao chứ?

- Không sao! Ba người dở hàng đem về cho thầy đi. Mọi thứ còn lại tôi sẽ giải quyết.

3 người kia vâng một tiếng rồi lên dở hàng xuống còn Mia thì lại loay hoay với cái tên đánh lén của mình. Cô dùng dao vẽ hình một bông hoa, là một bông hòa kì dị, hình thù chưa bao giờ thấy qua, bông hoa ấy đỏ chói, nở rộ giữa màn đêm tối tăm. Rồi cô lại vẽ thêm một đường dài, theo đó máu bắt đầu chảy xuống. Dường như vẫn chưa hả dạ, cô đứng lên nhìn những con người đã ngã xuống kia, mỗi người cô lại vẽ, lại khoét một hình thù nào đó. Máu của chúng chảy xuống được cô lấy một hòa vào một cái bình lớn. Nhìn những giọt máu chảy không ngừng kia, cô lại thích thú, giày xéo kẻ sống không thể nào vui bằng chơi với những kẻ đã chết. Chết rồi thì đâu cảm thấy gì nữa, nhưng là cô muốn cho chúng chết trong hình thù ghê tởm nhất. Cô lại vẽ, mặt chúng, tay chúng, cô khoét, cô đục, thịt rơi vãi cả ra ngoài. Người khác mà nhìn vào thì chỉ có muốn ói tất cả những thứ trong bụng, đêm về ngủ có nằm thấy ác mộng mà thôi. Thế nhưng với một người con gái như cô, điều đó đã trở nên rất bình thường, đó chính là cái hứng sinh bình trong cuộc sống hằng ngày của cô. Chơi chán cô đứng lên và nhìn lại các tác phẩm của mình, kẻ mặt mày xấu đến nỗi ma chê quỷ hơn, kẻ thì loét thịt giống như bị phong dời, còn có kẻ thì những ngón tay ngon chân đã rời khỏi cơ thể. Quả thật rất đáng sợ!

Mia khẽ nhếch môi, cô nhanh chóng lấy ra một bật lửa và chỉ trong chốc lát, tất cả những kẻ kia đều bị cô đem làm mồi cho lửa ác. Con dao mà cô dùng, cô cũng vứt lại bởi lẽ Cô đeo bao tay thì cái bọn cớm kia có tìm cũng chẳng thấy dấu vân tay đâu. Tuy nhiên con dao mà tên đánh lén cô cầm lúc nãy thì phải phi tang ngay vì đã dính máu của cô rồi. Death trước giờ luôn là một kẻ cẩn thận mà, không thể để lại dấu vết được.

Mia cầm lấy bình máu hỗn tạp kia đi đến mỗi chỗ trống rồi dùng tất cả số máu đó vẽ nên một chữ D to tướng, biểu tượng của Death!

Xong việc cô quay sang 3 người kia và nói

- Tôi về trước!

- Vâng!

Cô leo lên chiếc xe của mình rồi trở về ngôi nhà đáng ghét đó. Lúc đó đã hơn 7h30 rồi

-----------------------------------------------------------------------------

Đã hơn 7h mà cô chưa về làm anh sốt ruột. Cô lại lang thang rồi chứ gì. Anh gọi cho thuộc hạ của mình để biết cô đi đâu nhưng kết quả lại làm anh tức giận. Đám thuộc hạ đó chắc chắn sẽ không yên với anh đâu. Anh đi qua đi lại trong nhà. Gọi đến bar thì được biết cô không đến đó. Lại biết thêm chuyện Huy và Julie vừa mới ở đó. Rio bảo Huy đến trả lương cho bọn họ, không ngờ anh lại đi luôn không thấy mặt. Lại biết thêm chuyện Julie không đi cùng Mia, Rio càng tức hơn.

- Em về đây sẽ biết tay tôi!

-----------------------------------------------------------------------------

7h45, tiếng xe dội lên phòng Rio khiến anh không khỏi vui mừng. Cuối cùng cô cũng về rồi!

- Tiểu thư!

Cũng là một hàng dài người những người. Cô chỉ phe phẩy tay ra hiệu. Bản thân lại không muốn mình được coi trọng như vậy. Cô chỉ là khách ở đây

- Tiểu thư, chị về rồi! Chị đã đi đâu? Chủ nhân rất lo cho chị!

- Mặc hắn, chị không quan tâm! Julie đâu?

- Chị ấy cũng ra ngoài rồi ạ

- Chắc chán quá nên đi chơi rồi. Ủa mọi người mở tiệc mà, sao vắng hiu vậy?

- Chủ nhân tức giận vì chị bỏ đi nên hủy tiệc rồi ạ!

Zen buồn buồn nói. Cứ tưởng làm bộ dạng cún con cô sẽ thương mà xin chủ nhân mình cho phép mở tiệc. Nếu cô nói thì mọi chuyện sẽ khác. Nhưng không, cô lại dửng dưng bỏ lại một câu rồi đi lên phòng

- Chị về phòng đây!

Cô chẳng lấy một chút tội lỗi. Cứ thế mà đi. Zen như muốn khóc thôi. Thật tội nghiệp. Nhưng biết làm sao, bản tính của cô là vô tâm mà!

Cô đi thẳng về phòng Julie mà chẳng thèm về phòng anh. Còn anh thì lại ở trong phòng mà chờ cô về chịu tội. Chờ mãi không thấy cô đâu anh đành phải đi tìm cô. Sức nhẫn nhịn của anh cũng có giới hạn mà thôi. Không cần hỏi cũng biết cô đang ở đâu. Chẳng lẽ cô định bỏ anh chuyển sang sống cùng phòng với Julie ư?

- Em không thấy mình có lỗi à?

Anh hung hăng mở cửa đi vào! Lúc đó cô đang chữa trị vết thương của mình nên chẳng để ý đến anh là mấy. Còn anh thì lại khá lo lắng khi thấy cái vết thương của cô. Nhưng vì lòng tự tôn của mình mà anh không thể hiện ra ngoài

- Lại gây sự với người ta à?

- Anh đừng có nói nhiều! Về phòng của anh đi!

- Em cũng phải về chứ! Đây không phải phòng của em!

- Tôi sẽ ở đây với bạn tôi!

Cô gân cổ lên cãi lại. Cô rất bướng bình, tốt nhất không nên cho cô quyết định. Anh nhấc bổng cô lên rồi đưa về phòng mình

- Em không có quyền quyết định

Cô vùng vẫy trong lòng anh. Anh đặt cô xuống giường rồi tỉ mỉ xem xét vết thương cho cô.

- Em đã đi đâu?

- Thì đi gây sự với người ta

Cô giận dỗi nói.

- Đi gây sự đến nỗi rách tay thế này?

- Anh có thấy ai đi gây sự lại lành lặn trở về không?

Anh thở dài. Anh không nói nữa, Anh nói gì cô cũng cãi lại thôi.

------------------------------------------

Cô quơ tay qua lại để xem có thoải mái không. Trông anh băng bó điêu luyện như thế cô cũng hơi thắc mắc. Chắc anh hay bị thương lắm nên mới băng bó giỏi thế. Ấy mà không, gia nhân nhà anh đầy rẫy thế kia, nếu anh có bị thương thì cũng chưa đến lượt anh tự băng bó. Lí do là vì sao nhỉ?

- Em đang suy nghĩ cái gì?

- Anh hay bị thương lắm sao?

- ừ

- Chẳng lẽ mỗi lần bị thương anh đều tự băng bó?

- Ừ.

- Quái lạ, vậy cái đám gia nhân kia để làm gì?

Anh bật cười khanh khách.

- Anh cười cái gì?

- Em thật lạ. Những chuyện lớn lao lại không thể khiến em quan tâm. Vậy mà bây giờ em lại tò mò cái chuyện nhỏ nhặt này sao?

- Bản tính tôi là thế! Chuyện lớn tôi kham không nổi nên tôi không có hứng thú. Những chuyện quái lạ như thế này mới thú vị!

Cô hất mặt lên trời tỏ vẻ ta đây. Anh nhìn cô bằng đôi mắt nhu tình. Cô gái này quả thật rất đặc biệt. Trong khi những cô gái khác suốt ngày cứ tìm cách bám lấy anh thì cô lại tìm cách đẩy anh ra xa cô càng xa càng tốt. Những cô gái khác mong anh đến bên họ còn không được còn cô thì có thể lôi kéo anh 24/24. Tâm hồn anh luôn ở bên cô dù có ở bất cứ đâu.

- Oầy mấy giờ rồi không biết. Sao Julie vẫn chưa về? Nghe bảo anh định mở tiệc, sao lại hủy?

- Ai bảo em làm tôi giận! Giờ mở vẫn được, chúng ta xuống thôi!

Anh lôi cô đi chẳng để cô nói lời nào. Anh cũng chẳng thèm quan tâm xem cô có thích bữa tiệc này không nữa.

Anh kéo cô ngồi xuống đùi mình, đôi tay nhanh nhẹn cầm lấy dao nĩa cắt đĩa thịt lớn trước mặt. Lần này anh không để cô tự ăn mà đút cho cô từng miếng.

- Tôi không phải con nít

Cô lên tiếng phản kháng. Nhưng anh mặc kệ, anh thích thế này

- Em ngồi im không tôi bắt trói em vào ghế rồi tiếp tục công việc này đấy!

Cô không nói thêm được tiếng nói. Anh nói thì cũng khó thể làm. Người đàn ông này cô không thể đối đãi như những người khác rồi (Thì ngày từ đầu đã không phải như những người khác rồi mà chị)

- Rio!

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh một cách nghiêm túc như thế. Điều đó làm anh ngừng động tác của mình lại mà nhìn cô

- Có chuyện gì?

- Tôi muốn rời khỏi đây một thời gian!

- Không được!

Anh quả quyết nói. Anh tuyệt đối không cho cô rời khỏi đây!

- Tôi nhất định phải đi

- Em không có quyền quyết định

- Tôi chỉ nói với anh vậy thôi. Không đến lượt anh cản tôi. Tôi cũng có cách thoát khỏi đây!

Từng câu nói của cô như đang khiêu khích anh. Bàn tay đang ôm eo cô càng tăng thêm lực đạo làm cô đau. Cô chỉ nhíu mày chứ không lên tiếng. Đây là cách anh trừng phạt cô sao?

- Em thử xem! Dù em đi đến đâu tôi cũng tìm ra em

- Nếu đã vậy sao còn sợ tôi bỏ trốn?

- Tôi không sợ em bỏ trốn!

- Nếu đã không sợ sao lại không cho tôi đi?

- Em không thể hiểu được!

Anh buồn buồn nói. Anh chính là sợ mất cô nên mới không cho cô rời khỏi anh. Trong lòng anh bất an, cứ như sợ cô rời khỏi anh sẽ có người khác cướp cô đi khỏi tay anh. Nhưng cô nào có hiểu được con tim anh.

- Em nhất định phải đi?

Nhận thấy sự quyết tâm của cô, anh biết chuyến đi này rất quan trọng với cô. Dù có cản thế nào anh cũng không cản nổi. Anh muốn biết cô sẽ đi đâu làm gì mà lại quan trọng đến vậy. Và cô sẽ đi trong bao lâu?

- Em đi đâu? Bao lâu?

- Tôi đến chỗ ba mẹ tôi. Chỉ một tháng rồi tôi sẽ quay lại.

Bàn tay anh lại mạnh hơn nữa. Lần này cô không thể hiểu được anh đang nổi điên cái gì

- Anh sao vậy chứ?

- Ba mẹ em đã mất rồi. Em còn đến chỗ ai? Em dám nói dối tôi.

- Tôi đến nơi an nghỉ của ba mẹ tôi, được chưa? Anh thật rắc rối.

- 1 tháng quá lâu! Tôi sẽ đi với em. Dù sao thời gian đó cũng nghỉ tết.

Giờ anh lại thấy chuyến đi này hợp lí làm sao. Ban đầu anh không biết phải đưa cô đi đâu vào dịp tết. Bây giờ có thể cùng cô đi rồi

- Tôi sẽ đi với Julie, không dám phiền đến anh

- Mọi chuyện đều do tôi quyết định. Chuyện đó đến lúc đi sẽ nói sau

Thật hết cách với anh. Anh quả là một người độc đoán hết chỗ nói. Vậy tết này cô phải dính lấy anh sao? Cái tết của cô, mọi kế hoạch của cô, giờ phải thế nào đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro