cô đau cái gì chứ? *cảnh báo*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Oáp

Mia lấy tay che miệng ngáp một cái thật dài rồi uể oải ngồi dậy. Chiếc áo đen trên người rơi xuống thu hút sự chú ý của cô. Là một chiếc áo vest màu đen có đường may rất tỉ mỉ. Không cần hỏi cũng biết chiếc áo này của ai rồi. Chỉ nhìn thấy đồ vật thôi cô đã muốn cấu xé nó ra thành ngàn mảnh rồi, không hiểu sao cứ nhìn đồ vật của anh cô lại thấy cái bản mặt đáng ghét của anh trên đó. Cái tính nhẫn nhịn cũng tự dưng biến đi đâu mất.

Cô khó chịu đi vào nhà. Cô cũng không nghĩ xem tại sao anh lại quan tâm đến cô như thế. Suốt ngày chỉ biết giận dữ, quát mắng anh thôi. Tình cảm của anh phải chăng đã đặt nhầm chỗ

- Zen à!

- Tiểu thư gọi em!

Zen lon ton từ trong bếp chạy ra trình diện, miệng cười toe toét.

- Hắn ta đâu?

- Chủ nhân lại đến công ty rồi ạ!

- Còn Julie?

- Đang ở trên phòng ạ!

- Ừm. Em đem cái áo này trả về đúng chỗ giúp chị

- Vâng

Cô bé dạ thật to lại cười. Mia khó hiểu nhìn Zen. Mắt to mắt nhỏ ra vẻ nghi ngờ

- Có chuyện gì vui hay sao mà em cười hoài vậy?

- Dạ, tối nay chủ nhân sẽ mở tiệc.

- Mở tiệc? Để làm chi?

- Không rõ nữa ạ! Chắc muốn chào đón tiểu thư Julie đến sống với chúng ta, Vả lại lúc tiểu thư đến cũng chưa mở tiệc gì cả mà

- Ừ

Cô đối với chuyện Julie đến đây sống không có gì ngạc nhiên. Mọi thứ đều nằm trong suy đoán của cô. Anh là một người cẩn thận, tỉ mỉ nên chắc chắn anh đã nghĩ đến giả thiết cô đòi về nhà mình sống cùng với Julie. Vậy trước khi để cô quyết định, anh sẽ đi trước một bước đưa Julie vào đây ở bên cạnh cô. Như thế cả hai sẽ khỏi phải lo lắng cho nhau mà cô cũng có người bầu bạn, đỡ buồn chán.

- Chuyện đó thì có gì vui mà em cứ cười hoài vậy?

- Chủ nhân lâu lâu mới mở tiệc một lần mà chị! Chị không thích tiệc sao?

- Không thích nhưng cũng không ghét, Chị lên phòng đây!

Mia nói rồi đi thẳng lên phòng. Liếc mắt vào phòng Julie thì thấy nhỏ đã ngủ nên một mình lủi thủi về phòng. Ở đây chắc ngoài chuyện ngủ ra, cả hai không biết làm gì đâu. Chán chường, cô lôi laptop của mình ra lướt web. Màn hình vừa bật lên thì một tin nhắn đã xuất hiện. Là tin nhắn thầy cô gửi cho cô

" Tối nay, lúc 7h sẽ có một lô hàng cần con đưa về trụ sở. Ta không tin tưởng những người khác đành phải nhờ con thôi! Mọi chuyện với cảnh sát ta đã lo cả rồi, ta chỉ sợ những bang phái khác đánh hơi ra được chuyến hàng này thôi! Ta xin lỗi vì phải để con làm việc trong thời gian nghỉ phép. Ta sẽ bù cho con sau"

- Cứ tưởng thầy đã cho mình nghỉ phép rồi chứ! Haizz!! Lại phải làm việc

5h chiều, cô đã chuẩn bị để ra khỏi nhà. Một cây màu đen từ trên xuống dưới, áo ba lỗ đen, quần đen, áo khoác đen, bốt đen, bao tay đen, chiếc mũ lưỡi trai cũng đen nốt. Nhìn cô bây giờ khá đáng sợ, mạnh mẽ, và phong cách. Tất nhiên luôn ở bên cạnh cô như một vật bất li thân chính là dây chuyền vàng và cái balo quý giá.

Cô vừa bước ra khỏi phòng thì đụng mặt Julie. Nhìn Mia nhỏ hơi ngờ ngợ, trong lòng cũng đã đoán được cô muốn đi đâu

- Lại có nhiệm vụ à?

- Không, lúc này là thời gian tớ nghỉ phép mà. Tớ chỉ đến gặp thầy để bàn một số việc. Tớ biết cậu đang nghĩ gì. Không phải đâu!

Cô vỗ vai Julie rồi đi. Julie nhìn bóng lưng cô khuất dần sau cầu thang rồi lẩm bẩm

- Chắc nó không nói dối mình đâu. Mọi khi đây vẫn là thời gian nghỉ phép của nó mà

Rồi nhỏ lại trở vào phòng trằn trọc. Ngủ thì không thể ngủ được nữa. Con bạn thân thì đi mất chẳng có ai để nói chuyện. Nhỏ bèn bật dậy và chuẩn bị đến bar. Lần này tuyệt nhiên nhỏ phải đem theo vũ khí. Nhưng nhỏ lại không có vũ khí bên mình, nhỏ đành phải mượn con dao gọt trái cây của nhà anh thôi.

-----------------------------------------------------------

Chiếc xe màu đỏ lao bon bon trên đường, lạng lách qua những chiếc xe khác, trông cứ như chạy đua vậy. Phía sau là một chiếc xe màu đen cũng đang chạy với tốc độ chóng mắt. Nhìn vào cũng biết hai chiếc xe đó đang đuổi bắt nhau. Những người đi đường sợ hãi chỉ biết nán lại chờ hai chiếc xe đó đi qua rồi mới đi tiếp.

Đuổi mãi họ cũng đến giao lộ đông đúc. Vừa đúng lúc đèn đỏ sắp bật. Chiếc xe mui trần màu đỏ phóng nhanh qua bên đường vừa lúc đèn đỏ bật sáng. Dòng người liền ổ ra chặn chiếc xe màu đen đó lại. Ngôi trong xe, cô gái nở nụ cười bán nguyệt quỷ mỵ nhưng lại rất quyến rũ.

---------------------------------------------------------------

TẠI QUÁN BAR LỚN BẬC NHẤT THÀNH PHỐ, LEGEND

Chỉ mới hơn 5h thôi mà lác đác những người rồi. Chỉ vài tiếng nữa sẽ như một đêm hội mà thôi. Julie lửng thửng đi vào, tay đút vào túi quần. Hôm nay nhỏ bỗng dưng muốn quậy phá một bữa. Ở với Mia mới có một ngày mà nhỏ cũng phát chán lên, hết ăn đến ngủ rồi lại ăn. Nhỏ bị stress nặng rồi. Julie nhìn quanh một lúc rồi cũng chọn cái bàn chính giữa bar ngồi xuống. chân bắt chéo rồi đung đưa theo điệu nhạc. Bộ dáng rất nhàn nhã nha.

- Xin hỏi cô muốn dùng gì?

- Một Vodka

- Vâng cô đợi tí!

Người phục vụ quay lưng đi. Cô liếc mắt khắp nơi, nhìn bộ mặt của vài người trong này để xem có anh nào được được không, tán chơi. Tính tình của cô không giống như Mia, với Mia thì sự hờ hững luôn được thể hiện rõ. Nếu mọi chuyện không có liên quan đến mình, nếu Mia không có hứng thì dù có làm gì cũng không thể bắt cô trêu ghẹo một ai đó. Còn đối với Julie nhỏ thì khác, nhỏ chính là muốn chọc phá mọi người để đem lại niềm vui cho mình. Một ngày nhỏ có thể qua lại với chục tên con trai, hết làm bạn gái người này, đến làm người yêu kẻ kia rồi làm bồ nhí người khác. Qua ngày hôm sau thì nhỏ lại thay kẻ khác. Nhỏ có tài DJ nên chỉ cần biểu diễn một vài bản nhạc thì sẽ có một khối kẻ theo thôi.

Cách bàn Julie không xa, có hai kẻ đang nhìn nhỏ với vẻ thèm thuồng, giống như muốn ăn nhỏ lắm rồi. Tính đến bắt chuyện với nhỏ thì bỗng dưng Julie đứng lên và hướng thẳng đến nhà vệ sinh mà đi. Đúng lúc đó thì người nhân viên lúc nãy cũng đem nước uống ra cho nhỏ. Hai cái tên kia lại nhìn nhau rồi cười nham hiểm. Một tên lấy trong túi một viên thuốc bỏ vào thức uống của nhỏ rồi quay trở về bàn của mình chờ đợi kết quả.

----------------------------------------------------

Cánh cửa bar lại mở ra, lần này lại có một hàng dài người đứng chào, có vẻ là một nhân vật quan trọng đây

- Anh Huy, anh đã về

- Được rồi! Gọi Vũ ra gặp tôi. Tí nữa mọi người gặp Vũ để nhận lương nha

Huy chỉ cười cười cho có rồi tiến về quầy rượu. Một bóng dáng nhỏ bé đi ngang qua anh làm anh sững người.

- Cô ta cũng đến đây sao?

- Vâng, cô gái đó đã đến đây từ sớm rồi. Hôm trước còn làm náo động nơi này, hình như cô ta có quen với ông chủ đấy ạ!

Một tên kính cẩn nói với anh

- Làm náo động nơi này, cô ta có bản lĩnh đó sao?

- Em nhớ lúc đó ông chủ đến với một cô gái xinh đẹp nào đó trông rất tình tứ, sau đó ông chủ đi bàn chuyện làm ăn còn cô gái đó thì ngồi trong cái bàn khuất đằng kia. Một lúc thì cô gái đó (chỉ Julie) đến bắt chuyện rồi nói chuyện rất rôm rả. Rồi một đám kéo đến trêu ghẹo họ. Cô ta đã cho một tên trong đó thân tàn ma dại rồi

Tên đàn em mô tả lại với cái vẻ rất ngưỡng mộ Julie, hành động diễn tả cũng rất sinh động. Huy mắt to mắt nhỏ nhìn Julie, tự dưng anh lại thấy hứng thú với cô gái này.

- Anh Huy, anh tìm em!

Vũ từ trong chạy ra, vẻ mặt nhắn nhố như một chú cún

- Cầm lấy tiền rồi phân phát cho anh em! Tôi có tí việc!

- Vâng!

Anh đi thẳng về phía nhỏ, đi được một lúc thì anh phải ngừng lại khi thấy có hai tên đã ngồi vào bàn của Julie rồi. Anh cũng chẳng thể quay trở lại, như thế mất mặt lắm. Anh đành ngồi vào một bàn ở gần đó.

- Chào em!

Nhìn bản mặt của hai tên trước mặt, cô khó chịu. Chẳng có tên nào đẹp cả. Muốn làm quen với cô thì cũng phải dễ nhìn một tí để cân xứng với cô chứ. Cô coi như không quen biết, cầm ly vodka của mình lên uống một hơi. Hai tên kia nhìn cô trông mong. Họ muốn biết người con gái xinh đẹp này khi có thuốc vào sẽ trở nên như thế nào.

- Đi với bọn anh, bọn anh sẽ thỏa mãn em!

- Các người

Cô như hiểu ra. Cô nhìn lại ly rượu của mình, bấy giờ đã không còn một giọt. Cô biết mình đã bị bỏ thuốc. Sự giận dữ dâng lên nhưng trước hết phải rời khỏi chốn này trở về nhà đã. Nhưng hai tên kia đâu thể để cô đi dễ dàng như vậy, đã tốn công bỏ thuốc thì phải chiếm cho bằng được chứ.

- Đi với bọn anh nào!

Cái tay bẩn theo đó níu lấy tay cô. Ngay lập tức chiếc tay đó liền bị cô bẻ ngược ra sau rồi mạnh tay bẻ gãy. Tiếng la thất thanh vang lên thu hút sự chú ý của mọi người và cả Huy. Anh nhìn cô, nhìn cái vẻ chật vật của cô, khác hẳn với lúc nãy. Anh biết cô có vấn đề rồi

- Mày..

- Biến!

- Mày còn dám lớn tiếng. Nếu nói nhẹ nhàng mà không nghe thì bọn tao chỉ có thể dùng vũ lực để đưa mày lên giường thôi, dù gì cũng phải bồi thường cho cánh tay bị gãy của bạn tao.

Một tên đê tiện lên tiếng. Nhỏ nhếch môi khinh hạng người này. Người nhỏ đã nóng ran lên rồi. Mồ hôi cũng đã tuôn ra xối xả. Có lẽ nhỏ phải kết thúc sớm thôi

- Bọn mày không xứng với một đêm của tao đâu!

Nhỏ đưa tay vào túi cầm lấy con dao mình mang theo

- Nơi đây không chứa chấp những loại người chơi trò bỉ ổi như thế này

Huy tiến đến chỗ Julie. Nhỏ đành để con dao ở lại trong túi. Nhỏ nhân ra anh, anh sẽ giải quyết được, tốt nhất nhỏ không nên giết người ở cái chốn nhộn nhịp này.

Hai tên kia thấy anh thì vội bỏ chạy, ở nơi này Huy và Rio là hai người không nên động đến

- Cô không sao chứ?

- Làm ơn đưa tôi về nhà!

- nhà? nhà cô ở đâu?

Nhỏ ôm lấy người rồi ngã vào lòng anh. Mồ hôi đã thấm ướt áo cô và chạm vào da thịt anh mát lịm

- Trời ơi, biết nhà cô ta ở đâu mà đưa về bây giờ. Hay là đưa về nhà thiếu gia cho bạn cô ta chăm sóc nhỉ? Nhưng mà thiếu gia... Hay là đưa vào khách sạn? Chắc phải vậy thôi

Anh tự độc thoại một mình cứ như kẻ điên. Bản thân anh cũng không biết nhỏ đang sống ở nhà thiếu gia của mình nên cứ đứng đó mà đấu tranh tư tưởng. Huy nhìn Julie một lần nữa rồi lắc đầu

- Mấy thứ dân chơi này mình cần gì phải giúp, cô ta chắc cũng qua tay nhiều kẻ rồi chứ không ít. Đưa cô ta vào khách sạn chắc cũng không sao đâu

Và cuối cùng anh quyết định đưa Julie vào khách sạn đối diện với quán bar này. Bỏ nhỏ ở đó rồi đi chắc không sao đâu nhỉ?

Vứt nhỏ lên giường rồi anh quay lưng đi. Cảm giác khó chịu dâng lên trong người Julie khiến nhỏ phát ra những âm thanh ủy mị. Anh quay lại nhìn nhỏ như nhìn một người đàn bà dâm dục. Ban đầu anh cũng khá ấn tượng với nhỏ nhưng đến khi nhỏ vào bar thì chẳng còn ấn tượng gì nữa rồi.

Bàn tay nhỏ tự dưng bắt lấy cánh tay anh rồi kéo anh xuống. Cuồng nhiệt hôn lên môi anh. Anh cứng người, anh lại có thể bị người khác cưỡng hôn như vậy. Nhưng anh cũng chẳng thể trách nhỏ được. Bản thân anh cũng là con trai, một người con trai chưa có một mảnh tình vác vai. Không phải vì không có ai yêu anh mà là anh không yêu ai. Anh chưa tìm cho mình một người phù hợp. Nếu đã là đàn ông con trai thì không thể nào dửng dưng khi bị khiêu khích như thế này. Dòng nhiệt cũng bắt đầu di chuyển khắp người anh. Cậu nhỏ của anh cũng đã dựng đứng rồi. Người con gái kia lại quá xinh đẹp và quyến rũ. Mọi thứ cứ như kêu gọi anh phải ... Anh lại phải đấu tranh tư tưởng.

Trước giờ anh chưa hề muốn làm chuyện này với ai bởi vì anh không có hứng thú với họ. Anh chưa bao giờ lâm vào tình cảnh này nên giờ đây cứ như anh đang ở trong thế bị động. Bản thân thì không thể kiềm chế nỗi nữa nhưng lí trí thì nhắc anh không được làm chuyện xằng bậy. Cuối cùng anh sẽ chọn hướng nào đây? Thỏa mãn bản thân hay làm theo lí trí?

Anh nhìn Julie, lại thấy nhỏ rất khó chịu vì thuốc kích thích. Bản thân mình cũng không dễ chịu là mấy. Cuối cùng anh đành để mặt bản thân muốn làm gì thì làm. Với suy nghĩ của anh, nhỏ đã qua tay rất nhiều đàn ông thì giờ có thêm anh nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì. Không những thế còn viện thêm cái cớ giúp đỡ nhỏ, để nhỏ dễ chịu hơn.

Có lẽ đây là lần đầu tiên bản thân anh bị mất kiểm soát như thế. Anh vội vàng trút bỏ mọi thứ trên người Julie và anh. Trườn người lên hôn nhỏ từ trên xuống dưới nhưng tuyệt nhiên anh không hôn môi nhỏ. Anh muốn dành cái hôn đầu này của mình cho người anh yêu. Nhỏ dường như rất gấp gáp muốn anh, đôi tay luốn cuống. Đôi mắt đờ đẫn, không nhận thức được điều gì. Anh hết cách rồi! Đặt lửa nóng của mình ở giữa hoa tâm của nhỏ, vọt một cái đã đi vào tận bên trong. Anh cảm nhận được sức ép của Julie, nơi ấy của nhỏ đang bao chặt lấy anh.

Đôi mắt nhỏ đầy nước, những giọt nước cũng từ từ rơi xuống. Anh nhìn Julie khó chịu. Bản thân lại không chịu nghĩ theo hướng khác mà lại nghĩ nhỏ vì chê anh không đủ tư cách làm chuyện này với nhỏ nên nhỏ mới khóc. Anh càng kịch liệt ra vào hơn, lần nào cũng như động đến nơi sâu nhất của nhỏ. Anh cứ như là đang trút giận lên người Julie vậy. Julie bắt đầu run rẩy. Khoái cảm thì không thấy đâu nhưng sự đau đớn thì cứ truyền tới mãi. Nước mắt nhỏ cũng không ngừng rơi. Bàn tay Julie bấu chặt lấy tay anh đến bật máu. Người đàn ông này dùng sức mạnh đến vậy không sợ làm cô gái như nhỏ bị thương à?

- Làm gì mà cô phải khóc chứ? Là tôi không xứng sao? Hay tôi làm tình không bằng những tên đàn ông khác của cô?

Anh tức giận hỏi. Bản thân cũng không biết vì sao lại trở nên nổi giận như vậy. Là vì cô đã động phải lòng tự tôn của anh chăng?

- Đau quá!

- Đau cái gì? Cũng đâu phải là lần đầu tiên của cô...

Giọng anh càng nói càng nhỏ lại. Sao anh dám khẳng định đây không phải lần đầu tiên của nhỏ? Anh rời khỏi nhỏ rổi nhìn xuống tấm drap trắng. Một màu đỏ đỏ ẩn hiện trên đó làm anh choáng váng. Là lần đầu tiên của Julie, anh đã không nhẹ nhàng thì thôi, còn rất mạnh tay với nhỏ nữa

- Xin...xin lỗi!

Anh trở lại trên người nhỏ rồi lấy tay lau nước mắt cho nhỏ.

- Đau lắm không?

Julie gật đầu trong vô thức. Cô chỉ nghe văng vẳng có ai nói gì đó với mình, chỉ thấy thân dưới đau rất đau chứ không thể nhận thức được chuyện gì đang diễn ra.

Anh cảm thấy có lỗi, lại nhân lúc cô không tỉnh táo mà làm những chuyện này. Rồi ngày mai anh sẽ đối diện với cô ra sao đây?

- Tôi sẽ nhẹ nhàng hơn!


Anh lại tiếp tục đến khi cô và anh đều đã thoải mái. Anh chẳng thể ngủ được. Anh cứ suy nghĩ về chuyện này, có lẽ anh nên quan tâm đến cô và chịu trách nhiệm với cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro