chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20:

Chiếc xe audi màu trắng chạy vào sân chính, tiến thẳng vào gara. Bên trong gara, chiếc xe mui trần màu đỏ cũng đã có mặt. Vậy là người con gái kia đã về đến nhà rồi!

- Huy, cậu điều tra về Mia một lần nữa cho tôi. Cô ấy không chỉ đơn thuần là một Jeniver thôi đâu

- Vâng!

Huy đáp một tiếng rồi cả hai cùng đi vào trong. Hai hàng dài gia nhân đứng chào anh. Có vẻ họ đã được huấn luyện kĩ càng, ai cũng cúi người một góc như nhau tạo thành hai hàng thẳng tắp, bằng phẳng.

- Tiểu thư đâu?

Anh hướng mắt sang Zen hỏi.

- Dạ tiểu thư đang trò chuyện với cô Julie ở sân sau ạ!

- Được rồi! Các ngươi đi làm việc của mình đi.

Bọn người kia nào dám chậm trễ. Chính bản thân họ cũng muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Đứng trước anh họ cảm thấy áp lực vô cùng. Anh đi nhanh ra vườn. Cô quả thật đang ở đó. Anh chỉ đứng lẳng lặng ở một góc nhìn cô. Gia Huy cũng đã lui từ khi nào, chỉ còn mình anh ở đó ngắm nhìn cô. Trời dần về xuân, không khí cũng dễ chịu hơn. Chỉ chưa đến 3 tuần nữa, tết âm lịch sẽ đến. 10 năm qua, tết nào anh cũng cô đơn, có năm thì về thăm ông nhưng gặp ông, anh vẫn không thể quên đi sự cô độc trong lòng mình. Có lẽ cái tết này sẽ thú vị lắm đây. Vì anh đã có cô bên cạnh.

Cô ngồi đó, cứ như một đóa hoa giữa khung cảnh hữu tình. Có hoa, có lá, có suối, có hồ. Sân sau nhà anh cứ như một thiên nhiên thu nhỏ, đẹp đến mê hồn. Nhưng cái đẹp đó lại không thể sánh bằng với vẻ đẹp của cô. Trong mắt anh chỉ có cô, chỉ một mình cô. Cô luôn điềm tĩnh, lạnh lùng với mọi người. Duy chỉ có ở trước mặt anh, cô mới hay tức giận, hay lớn tiếng với anh. Anh tự hỏi phải chăng vì cô quá ghét anh nên mới phản ứng như thế

Chỉ mới nghĩ thôi, cảm giác buồn đau đó lại nhói lên. Anh quay gót vào nhà, để lại không gian cho cô và bạn của cô

Phía xa kia, cô và Julie đang chăm chú nhìn vào chiếc ipad trên tay. Lâu lâu Julie lại thốt lên một vài câu cảm thán. Cả hai đang nhìn gì vậy nhỉ?

- Đẹp thật đấy! Nhất định cậu phải dẫn tớ đến đó.

- Được rồi! Tớ nhất định sẽ dẫn cậu đến đó.

Julie nhảy cẫng lên như vừa bắt được vàng. Quái lạ, có gì mà nhỏ lại hứng thú vậy nhỉ? Mia nhìn hành động của Julie như một đứa con nít mà bật cười. Một nụ cười thật sự mà hiếm khi cô mới để lộ, hầu như là không

Julie giành lấy cái Ipad của Mia rồi săm soi. Cô chỉ biết lắc đầu rồi cũng chẳng thèm quan tâm nữa. Đôi mắt nhắm lại, mệt mỏi mà dần vào giấc ngủ.

Bóng cây phủ mát cả một tán rộng, lại có một cái cây cổ thụ to trong vườn, rất thích hợp để cô ngủ. Cô đã từng nói ở đây cô có thể tận hưởng thiên nhiên. Tận hưởng là như thế này đây!

Thấy Mia đã ngủ, Julie nhẹ nhàng đứng lên. Nhỏ nhìn cô hồi lâu rồi thở dài. Nhỏ biết tất cả những điều cô làm đều có nguyên do. Mia làm gì cũng rất cẩn thận, thấu đáo, nhưng trong chuyện này có lẽ cô đã tính sai một bước rồi. Cô đã quên rằng mình cũng là con người, cũng có trái tim. Mà trái tim một khi đã rung động thì khó mà dứt ra được. Nếu bạn cô đã không thể lo được thì cô phải xen vào thôi. Cô là người hiểu rõ nhất vấn đề hiện giờ, Dương gia và Tổ chức khó có thể mà hòa hợp. Vì vậy, cô và Rio không thể đến với nhau được. Một cỗ máy giết người của tổ chức, một sản phẩm tối thượng, là niềm tự hảo của hàng nghìn sát thủ và một người, là kẻ đứng đầu một gia tộc lớn và bí ẩn; hai người bọn họ từ khi sinh ra đã được định sẵn không thuộc về nhau rồi. Nếu cứ day dưa, kết quả sẽ khó đỡ và người đau lòng nhất vẫn chỉ có 2 người bọn họ. Julie cô tuyệt đối không thể đứng nhìn người mình xem như chị em lâm vào tình cảnh đó

- Rio, tôi là Julie, tôi muốn gặp anh!

- Vào đi!

Tiếng nói khô khốc vang lên. Chẳng chần chừ, chẳng e sợ, Julie vững vàng bước vào.

- Có chuyện gì?

- Tôi không thích vòng vo nhiều lời nên đi thẳng vào vấn đề luôn. Mong anh đừng quấy rầy bạn tôi nữa. Trả lại sự tự do cho Mia

Cô mạnh dạn cất tiếng mà chẳng thèm liếc nhìn xem biểu hiện của người kia như thế nào. Anh cũng vì câu nói của Julie mà buông bỏ công việc đang dang dở của mình. Ngước mắt lên nhìn nhỏ như muốn bảo nhỏ nhắc lại. Đôi mắt mang một sự sắc bén kì lạ. Nhưng đối với đôi mắt đó, nhỏ không một chút sợ sệt.

- Trước nay Mia vẫn luôn là một chú chim tự do bay lượn, chưa có ai dám quản nó. Xin anh hãy để nó được như ngày xưa.

- Là Mia bảo cô đến đây nói với tôi những điều này?_ Anh nhướng mày

- Không, nó ngủ rồi. ...Anh đã từng bảo với tôi, Mia là người phụ nữ của anh. Anh có thể bảo vệ nổi nó không? Anh là chủ nhân Dương gia, tôi cũng không phải không biết Dương gia có nhiều kẻ thù đến mức nào. Ở bên cạnh anh, Mia sẽ gặp nguy hiểm

- Tôi có dư khả năng bảo vệ cô gái của tôi

- Anh sẽ không bảo vệ được nó. Không những thế, anh là đang giết chết nó đấy. Ở bên cạnh anh, Mia sẽ chết. Không phải vì anh mà là vì một kẻ khác cũng không yếu hơn anh đâu. Nếu anh quả thực coi Mia là một người quan trọng với anh thì hãy để cho nó đi. Đó mới là cách cứu sống nó

Julie nói rồi quay người đi ra cửa. Nhỏ nói cả buổi nhưng anh vẫn không hiểu nhỏ muốn nói gì. Chẳng lẽ ở bên cạnh anh lại nguy hiểm đến nỗi phải chết sao? Chẳng lẽ Rio anh không được phép yêu ai à? Biết điều đó là bất công với mình, nhưng anh lại không thể phủ nhận lời của Julie. Anh quả thực có rất nhiều kẻ thù. Sống trong giang hồ như anh, anh chẳng dám tin tưởng một ai. Khắp nơi đều là kẻ muốn giết anh. Đến một giấc ngủ anh cũng không ngủ ngon giấc. Giờ cô ở bên cạnh anh, anh lại càng không yên tâm. Anh biết mình có thể mang nguy hiểm đến với cô nhưng anh tin bản thân mình có thể bảo vệ cô an toàn. Anh nhất định sẽ không để cô rời xa anh.

- Nếu sống thì cô ấy nhất định phải sống bên cạnh tôi, là người phụ nữ của tôi. Còn nếu Mia chết thì người kết thúc sự sống của cô ấy cũng phải là tôi.

Một lời tuyên bố hùng hồn nhưng thật lắm yêu thương. Trước khi rời khỏi đó, Julie còn kịp nghe thấy, không sót một chữ. Một sự ghê sợ dâng lên trong lòng nhỏ. Lần đầu tiên nhỏ ghê sợ một người trừ thầy ra. Nhỏ không nghĩ rằng sự độc chiếm của anh lại lớn đến vậy. Anh...quá đáng sợ rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro