chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19

Cô đứng dậy, tiến về phía anh chàng cảnh sát kia

- Trả dây chuyền lại cho tôi, đồ ăn cướp trắng trợn.

- Cái gì?

Anh chàng đó hét lên. Cả văn phòng ai cũng ngạc nhiên nhìn cô. Quả thật những người cảnh sát này dạo gần đây cứ thấy anh chàng thanh niên đó cầm một sợi dây chuyền vàng, ngày nào cũng cầm rồi cười một mình. Họ không biết dây chuyền đó là gì mà có thể khiến anh trở thành một kẻ điên như vậy. Nhưng Họ không dám nghĩ đó lại là do anh ăn cướp

- Ăn cướp gì chứ? Đồ này là của tôi!

- Đó là báu vật của tôi!

- Báu vật của cô? Vậy thì cô nói xem dây chuyền này có đặc điểm gì

- Nó được làm bằng vàng nguyên chất. Mặt dây chuyền có hình gia đình tôi! Đêm tôi ở Casino đã bị cướp. Là anh chứ không phải ai khác vào đây

- Cái này là tôi nhặt được.

- Lấy gì chứng minh chứ? Cũng giống như anh thôi. Tôi kiện anh tội ăn cướp

Cô dựt lấy sợi dây chuyền trên tay người thanh niên đang đơ ra kia. Buộc tội người ta cuối cùng lại bị người ta dùng gậy ông đập lưng ông, chơi cho một vố đau

- Tên kiêu ngạo, nếu anh xin lỗi tôi thì có cơ may tôi sẽ bỏ qua

- Tôi mà đi xin lỗi cô?

- Không ai dạy anh phải bị phạt như thế nào khi buộc tội người khác một cách bừa bãi à? Anh muốn xin lỗi hay mất việc và chịu phạt nè?

Mia khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười bán nguyệt rất đẹp. Chàng trai kia nghiến răng nghiến lợi nhìn cô như muốn bóp lấy cô rồi bẻ đôi cô ra cho hả dạ.

- Xin...xin lỗi!

Hai từ xin lỗi thốt ra thật khó khăn. Chẳng phải vì anh cần phải nán lại Việt Nam này một thời gian nên mới phải hạ mình như thế thôi

- Tôi chấp nhận lời xin lỗi!

Mia cười lớn rồi bỏ đi. Julie cũng đi theo. Rio cũng chẳng còn lí do gì phải nán lại khi cô đã đi rồi nên cũng đứng lên thong dong ra về. Trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ vì nụ cười cợt nhã của cô lúc nãy

- Đúng là sảng khoái tinh thần thật. Quyết định đến đây quả không sai tí nào.

Mia dang hai tay lên trời tỏ vẻ vô cùng vui vẻ nhưng có vui vẻ hay không thì chỉ có mình cô biết mà thôi. Julie nghe cô nói thì cũng gật đầu tán thành. Chơi trò mèo vờn chuột với đám cảnh sát này quả thật rất vui, nhất là cái tên cảnh sát trẻ đó. Bỗng dưng đang vui thì nụ cười trên môi cô cũng tắt ngúm, thay vào đó là một biểu cảm mà không ai có thể biết cô đang suy nghĩ cái gì.

Julie là người tinh ý nhất. Cô nàng đã theo dõi biểu hiện của Mia từ đầu đến cuối. Nhỏ cũng là người có thể thấu hiểu Mia nhất.

- Cậu đã nhận ra...

- Cuối cùng tôi cũng gặp lại cậu, Thiên Bảo. Ngày đầu tiên gặp lại, tôi trêu đùa cậu nhưng sau này gặp lại sẽ là lúc cả hai đứng giữa chiến trường đẫm máu.

- Nếu đã biết, tại sao cậu lại vờ như không biết?

- Biết để làm gì. Thà là đừng quen để khỏi nặng lòng. Vốn dĩ số phận của tớ và cậu ta đã là chữ khắc, còn làm gì được.

Cô cười trong chua xót. Bạn thân lớn lên từ nhỏ. Cô lại lủi thủi một mình không có ai thân thiết nên Thiên Bảo đối với cô không đơn thuần chỉ là một người bạn mà còn là người một nhà. Từ đó xuất hiện cái hôn ước viễn vông của hai đứa bé chưa lên cấp 1. Cứ ngỡ hôn ước đó đã gắn kết số phận hai đứa bé lại với nhau, sẽ là một sự nâng đỡ vững chắc cho một đời người nhưng không. Mọi chuyện càng ngày càng đi đến đỗ vỡ và cuối cùng đã đi đến bước đường ngày hôm nay. Đến cái ngày mà lòng vừa hận vừa thương, muốn xuống tay còn phải lưu tình. Bản thân cô ghét nhất là cảm giác dằn vặt, đắn đo nhưng Cô đã đắn đo, cô đã suy nghĩ. Không phải một mà rất nhiều lần. Nhưng suy cho cùng, cô đều suy nghĩ về Thiên Bảo, về người bạn thân của cô, và về vị hôn phu mà cô đã từng giành tình cảm-một loại tình cảm ngây thơ, trong sáng.

Ngày hôm nay, cô và Bảo, khi đã là những con người trưởng thành, lại vì sai lầm của thế hệ đi trước mà đối nghịch nhau. Nhìn anh, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác nhớ nhung nhưng nó đã không còn rõ rệt như xưa. Cô biết trong cô hình ảnh anh ngày càng nhạt nhòa, thay vào đó lại là sự hận thù chất chứa. Mãi đến ngày hôm nay, cô vẫn chưa trả thù, hoàn toàn không phải vì chưa đủ lực lượng mà một phần trong đó là vì cô muốn gặp lại anh. Gặp anh với tư cách một người bạn, một vị hôn thê của anh lần cuối cùng.

- Tạm biệt cậu, Thiên Bảo, vị hôn phu của tôi

Cô ngước lên bầu trời, đôi mắt nhắm hờ lại như để gửi tất cả vào không gian, như để quên đi một người với biết bao kỉ niệm. Khóe mắt bắt đầu ẩm ướt. Hạt lệ ẩn sau trong đó không kiểm soát được mà rơi ra. Cô hận bản thân mình quá mềm yêu. Chưa gì đã rơi lệ như thế này. Cô quệt đi hàng nước mắt trên mặt rồi vội lên xe. Người tì vào cửa xe rồi để Julie muốn đưa đi đâu thì đưa.

Rio đứng lặng nhìn cô hồi lâu mà cô không biết. Cô cứ sống với suy nghĩ của mình nên đâu hề biết đằng sau cô cũng có một đôi mắt dõi theo cô. Đôi mắt đó thấy cô sầu, đôi mắt đó đã thấy những giọt lệ của cô. Là những giọt lệ đầu tiên khi cô đến ở cùng anh. Cô nhớ ba mẹ cô không hề khóc, cô bị cướp mất sự trong trắng, cô không hề khóc. Thế nhưng ngay bây giờ cô lại khóc vì một tên con trai khác mà không phải là anh. Trái tim anh quặng lên, thổn thức từng hồi. Con tim đang rỉ máu, liên tục gọi tên cô. Anh yêu cô nhưng cô thì sao? Anh muốn chiếm giữ cô, cô cũng chẳng phản kháng. Điều đó làm anh lầm tưởng cô cũng yêu anh nhưng bây giờ anh mới biết, anh đã sai rồi. Trái tim cô không hề có anh, chẳng hề lưu giữ hình bóng anh dù chỉ một lần. Biết là thế nhưng anh lại không thể đẩy cô ra khỏi con tim mình. Cô như là một thứ keo dán rất bền bám chặt lấy màng tim anh làm con tim anh trở nên bệnh hoạn. Từng nhịp đập cũng chẳng còn bình thường như những con tim khác. Anh yêu cô, đúng! Là anh yêu cô! Yêu là gì cơ chứ? Sao nó lại có thể khiến con người ta điên loạn đến như vậy?

Anh suy sụp ngồi vào xe, trong đầu cũng chẳng định được nơi đến. Căn bản khi con người ta đã mệt mỏi thì chẳng muốn làm việc gì.

- Thiếu gia...!

- Trước giờ là tôi lầm tưởng sao?

- Thiếu gia, cậu cũng đâu cần phải quan tâm nhiều đến cô gái đó. Cậu là người đứng đầu Dương gia, có khả năng hô mưa gọi gió. Hà tất gì phải vì một cô gái mà đau lòng.

Huy cứng rắn nói. Cậu thấy lạ khi thiếu gia mình trở nên như thế này bởi lẽ trước giờ Rio có làm gì cũng chẳng để tâm đến người khác nghĩ như thế nào. Nếu bản thân anh muốn thì sẽ có được thôi. Lần này anh lại vì một cô gái không rõ lai lịch mà cả đầu lẫn tim đều đau.

Rio mở đôi mắt màu hổ phách của mình ra. Đôi mắt đó hôm nay buồn đến lạ kì

- Là cậu không biết. Nếu không có cô gái đó tôi đã chết từ lâu rồi. Nếu không có cô ấy thì đã không có chủ nhân Dương Gia ngày hôm nay

- Nhưng chẳng lẽ chủ nhân ở bên cạnh cô ta là để báo đáp

- Không. Từ lần đầu gặp cô ấy, tôi đã bị sự ngây thơ, hồn nhiên và tốt bụng của cô ấy đốn đổ. Tôi đã yêu cô ấy từ rất lâu rồi. Cũng mất một thời gian khá dài mới tìm ra Mia. Cứ nghĩ những thứ tôi muốn tôi đều có được nhưng tôi nhầm rồi. Thể xác cô ấy là của tôi nhưng trái tim cô ấy thì ở nơi khác mất rồi.

- Thiếu gia à, cậu đâu dễ dàng chịu thua người khác phải không? Đi gặp hắn ta đi

Huy hất mặt về phía trước. Thiên Bảo đang lao ra từ trong sở cảnh sát. Có lẽ đến giờ anh mới nhận ra điều quan trọng. Nhưng cô gái anh tìm đã đi xa rồi.

Rio ngước đôi mắt nhìn Thiên Bảo. Ngập ngừng một lúc rồi cũng bước ra. Huy nói đúng, anh phải chiến đấu. Bản thân anh có mọi thứ, anh tin rằng anh sẽ làm cho cô yêu anh. Anh có điều kiện hơn người thanh niên trước mặt này đây. Vả lại anh không thể để sự kiêu ngạo của mình bị đốn ngã được.

- Cậu tìm Mi...à không Jeniver!

- À, anh là người đi cùng với cô ấy. Cho tôi biết Nhi đang ở đâu!

Thiên Bảo vừa thở vừa nói. Ánh mắt trở nên cuống cuồng vội vã

- Nhi là người phụ nữ của tôi. Mong cậu tránh xa người phụ nữ của tôi ra

- Người phụ nữ của anh? Anh đừng có nói dối. Cô ấy là vị hôn thê của tôi

Thiên Bảo gắng gượng cãi lại. Rio nhìn Bảo cười nửa miệng.

- Tôi đã nói rồi. Nếu cậu cứ lại gần người phụ nữ của tôi thì đừng trách

Anh hăm he đe dọa rồi quay đi một cách lạnh lùng. Chiếc Audi màu trắng bắt đầu lăn bánh rồi lướt đi trong gió. Ngồi trên xe, anh cười thỏa mãn. Khí thế ban đầu mà anh giành cho đối thủ cũng không tệ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro