chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18:

Cô lon ton về phòng rồi mang cho Julie một bộ quần áo. Chiếc áo ba lỗ trắng được che khuất dưới áo khoát da màu đen. Kèm theo đó là một quần Jeans đen hàng hiệu. Đôi chân mang đôi bốt màu đen để dễ đi lại vì Julie vẫn chưa khỏe hẳn. Còn cô, cô đang vận trên người một bộ đồ cũng khá thời thượng. Áo thun trắng ôm người, quần tây đen ôm sát, phần dưới loe rộng ra. Dưới đôi chân là một đôi giày cao gót khoảng 10 phân màu đen nốt. 3 đường chuẩn không cần chỉnh hiện lên mồn một. (Mấy bộ đồ này, cô đã chuẩn bị từ trước vì biết thế nào cô cũng được mời đến sở cảnh sát ấy mà). Tất nhiên với thời trang đó thì cách trang điểm của cô cũng không phải nhẹ rồi. 2 đường phấn làm cho khuôn mặt cô đã trắng càng trắng hơn. Trên nền trắng ấy lại ẩn hiện lên màu đỏ đỏ của đôi môi anh đào. Hai màu phối với nhau thật hài hòa. Nhìn cô lúc này chẳng khác nào một búp bê baby ngoài đời thực. Nhưng trái ngược với cô, Julie chỉ trang điểm qua loa thôi vì dù sao hôm nay, Mia mới là nhân vật chính.

- Hôm nay cậu sẽ là vệ sĩ của Jeniver này!

Cô cười cười, với tay lấy cái áo khoác rồi bước đi. Tiếng giày cao gót va lộp cộp dưới sàn thu hút sự chú ý của mọi người.

- tiểu thư, tiểu thư...

Zen cũng vì vẻ đẹp của cô mà không thể nói xong một câu. Cả cô bé và tất cả gia nhân đều ngước mắt nhìn cô như nhìn một tiên nữ giáng trân. Miệng hả rộng, răng thiếu điều rớt xuống thôi

- Chị có việc. Cứ bảo với hắn ta vậy

Cô nói rồi lạnh lùng quay đi. Julie chỉ gật nhẹ đầu chào qua loa rồi cũng nối gót theo cô.

- Cậu hay tớ lái xe?_Cô đứng dựa vào con mui trần rồi hỏi

- Để tớ. Nếu đã đóng vai vệ sĩ thì nên làm cho đúng bổn phận

- Được. Chắc vết thương của cậu cũng không nặng đến nỗi không cầm được tay lái

Mia leo lên xe rồi hướng mắt về phía Julie. Nhỏ có vẻ khá chật vật vì cánh tay phải của mình. Nhỏ có lái xe được không đấy?

- Nếu không được thì đừng cố!

- Đừng có xem thường Julie này!

Nhỏ nói rồi rồ ga, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Ban đầu thì còn chậm nhưng sau một lúc thì đã không thấy người qua lại đâu nữa, chỉ nghe tiếng gió sượt qua thật nhanh, ập vào mặt làm rát cả mặt mày.

--------------------------------------------------------------------------

Sở cảnh sát thành phố HCM

- Thiếu gia, cậu đâu cần phải đến đây!

Hoàng Gia Huy, cận vệ, giám đốc công ty anh kiêm bạn thân của anh thắc mắc hỏi. Anh nhìn Huy không nói. Anh biết thế nào cô cũng sẽ được gọi nên mới nhọc công đến đây thế này. Tất cả mọi người có mặt ở casino ngày hôm đó đều được mời đến sở cảnh sát để hỗ trợ điều tra. Vị giám đốc trẻ tuổi họ Hoàng này tất nhiên sẽ không thể nào hiểu được bởi vì anh chỉ vừa về Việt Nam được vài tiếng sau chuyến công tác vài tuần ở pháp. Huy vẫn chưa gặp Mia nhưng không sớm thì muộn cũng gặp thôi!

Bước chân sải dài về phía trước thì đột nhiên dừng lại khi thấy bóng dáng của chiếc xe quen thuộc đang chạy đua với gió. Phút chốc sự tức giận lại dâng lên. Trong lòng thầm hỏi cô chán sống rồi hay sao mà chạy xe nhanh như vậy. Nhận ra bước chân của Rio đã dừng lại, Huy cũng dừng hẳn sự di chuyển rồi đưa mắt nhìn về phía Rio đang nhìn. Ánh mắt vừa di chuyển đến thân thể hai người con gái đang bước xuống thì nhất thời sững người lại. Họ quá đẹp! Anh chỉ có thể diễn tả như thế thôi nhưng vẫn chưa đủ để nói lên tất cả vẻ đẹp đó

- Lâu rồi mới được đi như thế này!

Mia vừa sửa lại mái tóc lộn xộn của mình vừa nói. Sau đó thì lại hướng mắt sang Julie đang từ trong xe bước ra

- Cậu bị thương nhưng vẫn còn quá giỏi đấy! Tớ phải học hỏi cậu rồi!

- Cậu đừng có chọc tớ. Là cậu dạy tớ chạy xe như thế. Ai mới là người nên học đây?

- Em có vẻ lôi thôi quá đấy. Mau vào trong thôi!

Giọng anh vang lên làm cô giật mình đến thót tim. Gia Huy cũng vì lời nói của anh mà lấy lại tinh thần.

- Thiếu gia, cậu quen họ?

- Đây là người phụ nữ của tôi!

Anh ôm ngang eo cô. Tất nhiên cô đâu thể để anh chiếm lợi thế như vậy. Hất tung tay anh ra rồi cô lui về sau

- Đừng có mở miệng nói với người khác tôi là người phụ nữ của anh. Số tôi cũng đâu phải xui đến thế

Gia Huy trợn tròn mắt nhìn cô. Bởi vì Huy cũng như những người khác, là lần đầu tiên thấy người không sợ thiếu gia của mình mà người đó lại là con gái.

- Mia, có lẽ cậu đã quên chuyện chính phải làm

Julie nhắc khéo cô

- À... Chúng ta vào thôi!

Cô câu lấy tay Julie nhưng trước khi đi vẫn không quên lườm anh một cái. Anh thì chỉ bật cười chứ chẳng lấy một chút nổi giận. Ai bảo anh là người đáng sợ? Đúng, anh là người đáng sợ nhưng anh chỉ đáng sợ với những người khác mà thôi còn với cô thì anh không có một tí ki lô nào

- Thiếu gia, cô gái đó...

- Cô ấy là thế! Tôi thích cô ấy ở điểm đó.

Anh cười tươi rồi bước vào trong. Gia Huy thắc mắc một lúc rồi cũng đi theo anh. Tất cả đều quay về với bộ dáng lạnh lùng vốn có. Điều đó làm cho không khí bên trong căn phòng khi họ bước vào càng trở nên ngột ngạt

- Chào...xin hỏi các cô đây là...

Nhìn thấy Mia, một anh cảnh sát hỏi. Rio thì anh ta đã biết rất rõ rồi còn Mia thì chưa gặp bao giờ. Rio ngồi xuống một cái ghế rồi đưa mắt nhìn cô.

- Jeniver!

Nghe cái tên, Rio nhìn cô lạ lẫm. Cô là Jeniver, chẳng phải đó là người nắm cổ phần của nhiều công ty sao?

- Oh, mời cô ngổi!

Cô quét mắt nhìn khắp căn phòng. Thật đông người và khó chịu.

- Các anh gọi tôi đến đấy để làm gì?

- Chắc cô và TGĐ Dương đã nghe tin có một án mạng xảy ra tại casino xxx

- Anh muốn tôi phối hợp điều tra vì bọn tôi ở đó?

- Cô khá thông minh đấy!

Giọng một chàng trai vang lên. Nhìn tên đó cũng có vẻ quyền quý chứ không như những người ở đây. Trên tay anh ta cầm một vật mà từ khi nhìn thấy cô đã dán mắt vào đó.

- Cảm ơn vì đã khen!

- Cô là Jeniver. Theo điều tra thì cô đến đó lúc 7h15 nhưng vài phút sau đã trở ra. Phải chăng cô đã gây án mạng rồi nhanh chân bỏ trốn

Lời buộc tội của tên đó thật tức cười. Cô nhếch môi, thế này mà cũng làm cảnh sát sao?

- Anh có được đào tạo chưa vậy hả? Đừng bảo với tôi anh đã tốt nghiệp chuyên ngành cảnh sát nhá! Còn nếu chưa thì mau biến khỏi đây. Ở đây không phải chỗ cho con nít ranh lên tiếng xử án

- Cô...cô Jeniver thứ tội. Cậu ấy đã ăn nói xèng bậy rồi.

Một viên cảnh sát vội lên tiếng hòa hoãn, sau đó thì trừng mắt nhìn người thanh niên kia. Cậu ta chỉ mới được điều về đây có vài ngày thôi. Không phải mới vào làm đã muốn nghỉ việc đó chứ? Tuy nhiên, cậu ta chẳng thèm để ý gì cái ánh mắt giết người của viên cảnh sát mà cứ dán đôi mắt vào cô

- Nếu không phải thì chứng minh đi.

- Chỉ vài phút thì giết được ai hả? Tôi gặp ông ta là vì chuyện hợp đồng nhưng đến lúc gặp mặt thì ông ta lại bảo có hẹn với kẻ khác. Hợp đồng cũng vì thế mà bị hủy rồi. Ông ta còn chưa bồi thường cho tôi đã vội đi xuống dưới rồi. Tôi còn đang tức đây, nếu muốn nghe mắng thay ông ta thì cứ việc. Một cảnh sát mà vừa mở miệng đã buộc tội người khác vô căn cứ thì ở nhà chơi trò thám tử với mấy đứa con nít đi, có khi chúng còn giỏi hơn anh đấy!

Cô làm một tràn xối xả làm cả đám cảnh sát xanh mặt. Anh chàng cảnh sát kia cũng vội ngồi ngay ngắn lại, nhanh chóng lấy lại vẻ đứng đắn vốn có. Rio, Huy và Julie thì bật cười khanh khác. Cô nói quá hay, quá đúng!

- Còn một việc nữa...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro