chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17:

Cả đêm đó, cô luôn ở bên cạnh Julie. Anh bị cô bỏ rơi nên có phần bất mãn. Cảm giác như thiếu đi cái gì đó làm anh ngủ không ngon, cả đêm thức dậy không biết bao nhiêu lần. Lần nào cũng chạy sang phòng bên cạnh để xem cô như thế nào. Lần nào qua cũng thấy cô ngủ rất ngon giấc. Anh lại quay về phòng chiến đấu với đêm dài cô quạnh. Và thế là, hôm sau anh là người dậy sớm nhất. Gia nhân trong nhà được một phen giật mình. Đến 7h, cô vẫn chưa dậy làm anh cảm thấy hụt hẫng. Anh phải đến công ty, anh chỉ muốn thấy cô, thấy ánh mắt của cô một lúc thôi nhưng cũng không được. Cô mới gặp lại bạn đã bỏ anh rồi

- Chủ nhân người đi đến công ty sao? Người không đợi tiểu thư dậy à?

Zen tíu tít chạy lại.

- Cứ để cô ấy ngủ. Chuẩn bị bữa sáng cho cô ấy.

- Vâng ạ!

Zen làm kiểu quân đội chào anh rồi cười toe toét. Có lẽ trong ngôi nhà này, ngoài cô ra thì chỉ có Zen mới dám có những hành động như vậy với anh. Anh xoa nhẹ đầu Zen rồi lạnh lùng quay lưng đi. Đến khi bóng lưng anh đã khuất sau cánh cửa thì Zen mới lon ton vào nhà

- Oa...oáp...

Cô ngáp dài ngáp ngắn đi xuống. Nghe tiếng xe của anh đi xa rồi cô mới dậy.

- Tiểu thư, chị dậy rồi. Chủ nhân vừa đi làm ạ

- Chị biết rồi! Cho chị 2 phần ăn nhé! Phiền em đem lên phòng giúp chị!

Cô che miệng ngáp một cái thật dài rồi bỏ lên phòng.

- Căn phòng này rộng và đẹp thật. Chỉ nhìn mỗi một căn phòng thôi đã choáng ngợp rồi thì khi nhìn cả căn nhà sẽ như thế nào nhỉ?

Julie đã tỉnh. Nhỏ ngồi dựa vào thành giường nhìn khắp nơi rồi tấm tắc khen. Cô cũng gật đầu đồng ý. Ban đầu cô cũng có cảm nghĩ như thế đấy

- Dương gia mà, đâu phải là hư danh!

- Tại sao cậu lại day dưa với hắn

- Hắn đòi đến nhà tớ sống, cậu cũng biết nhà tớ có gì mà...

- Thì cậu giết hắn đi cho rồi

- Chuyện này...

Cô ngập ngừng không biết nói thế nào. Cô cũng đang tìm cho bản thân một lý do để bản thân mình không làm như vậy

- Sao? Cậu đã phải lòng tên đó rồi sao?

Julie cười nham nhở nhìn cô

- Bậy! Tớ không giết hắn chẳng qua cũng vì tổ chức thôi. Thầy đang muốn hợp tác với Dương gia. Nếu tớ giết hắn chẳng phải sẽ tạo nên chiến tranh giữa hai thế lực sao? Như vậy chẳng có lợi gì cho ta và Dương gia cả. Mặc khác người ngoài còn hưởng lợi nữa

Cuối cùng cô cũng đã tìm được một lí do chính đáng. Bản thân cô cũng cảm thấy hài lòng vì cái lí do này của mình

- Cậu nói cũng đúng.

- Đừng nói chuyện của tớ nữa. Nói chuyện của cậu đi. Tại sao lại ra nông nỗi này? Tớ đã gặp cái đám người muốn giết cậu rồi

- Gặp rồi mà còn hỏi nữa sao? Tớ gặp bọn chúng ở bar, chúng nhận ra tớ và đuổi giết tớ để trả thù cho tên đại ca đã chết đấy. Tớ không có mang súng, lại bị đánh bất ngờ nên ra thế này đây

- Ờ! Tớ cũng đoán được

- Bọn chúng gặp cậu rồi, chả lẽ còn nguyên vẹn...?

- Chết cả rồi! Không phải tớ giết, là Rio

- Tên đó có vẻ có tình cảm với cậu đấy!

- Tớ không quan tâm. Cậu cũng biết tớ chỉ sống vì một mục tiêu duy nhất thôi mà!

- Ừm. Tớ biết cậu không dễ bị dao động đâu

"Cốc...cốc"

- Là Zen sao? Vào đi!

Zen đi vào cùng với hai phần ăn trên tay. Cô bé đặt thức ăn xuống bàn rồi cuối người đi ra ngoài.

- Thấy tớ giống bà hoàng không? Được phục vụ tận tình đấy!

- Tớ thấy cậu giống vợ Rio hơn. Cậu cũng thuộc về người ta rồi

Julie bám lấy cô đi về phía bàn. Đầu óc vẫn không ngừng tìm từ ngữ để bới móc cô. Cô đối với sự trêu đùa của cô bạn thì có phần đỏ mặt. Tất cả cũng vì anh đã tuyên bố với nhỏ rằng cô là người phụ nữ của anh nên giờ cô mới xấu hổ như thể này.

Đang ăn ngon lành thì điện thoại của cô vang lên. Nói chuyện một hồi, cô cũng ngắt máy. Khuôn mặt hiện toàn vẻ ranh ma

- Ai vậy?

Julie hiểu con bạn của mình nhất. Cái khuôn mặt của cô lúc này làm sao thoát khỏi đôi mắt của nhỏ.

- Sở cảnh sát gọi tớ đến điều tra với thân phận là Jeniver

- Cậu lại chơi trò mèo vờn chuột với đám cảnh sát đó sao? Nếu cậu muốn thì cũng đâu cần phải để lộ thân phận đúng chứ. Có phải là chuyện lão Macus? Tớ cũng mới nghe thời sự đưa tin hôm kia

- Từ khi gặp cái tên Rio đáng chết đó, tớ luôn bị hắn giam giữ nên đâm ra nhàm chán. Lần này tớ phải quậy sở cảnh sát chơi._Cô đứng bật dậy_Cậu có muốn đi không?

- Tất nhiên tớ phải đi rồi! Tớ cũng đang rất nhàm chán.

Julie cũng không khác gì cô. Cái cười nửa miệng càng làm tăng thêm vẻ đẹp cùng sức quyến rũ của nhỏ. Tuy trên mặt vẫn còn lại một vài vết trầy xước nhưng không hề làm giảm đi sắc đẹp khó cưỡng của nhỏ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro