chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16:

Chiếc xe dừng lại tại một con hẻm nhỏ. Cô vùng chạy khỏi xe rồi quắc mắt tìm khắp nơi. Julie chỉ bảo đang ở một con hẻm ở xxx chứ không nói cụ thể ở đâu. Ở nơi này có biết bao nhiêu con hẻm cơ chứ? Điện thoại nhỏ thì không thể nào liên lạc được. Không còn cách nào để liên lạc với nhỏ được nữa.

- Julie, cậu đang ở đâu?

Cô và anh chạy hết hẻm này đến hẻm khác. Tiếng gọi của cô vang vọng khắp các con hẻm nhưng không có ai đáp lời. Rốt cuộc Julie đang ở đâu? Có bình an không?

Cô dựa vào gốc cây ven đường rồi thở dốc. Cô mệt lắm rồi nhưng người thì vẫn chưa tìm thấy

- Có lẽ cô ta không có ở đây!

- Không thể nào! Rõ ràng Julie đã bảo ở đây mà. Giọng nói thì ngắt quãng giống như sắp kiệt sức rồi vậy.

Nỗi lo lắng càng ngày càng dâng lên trong lòng Mia. Anh hiểu rõ cảm giác này. Anh cũng không phải là chưa trải nghiệm.

- Chúng ta...

Cô chưa kịp nói hết câu thì phải im bặt. Một tóp người mặc toàn đồ đen đi lướt qua cô. Điều làm cô sững người không phải vì mấy tên đó mặc đồ đen mà là vì cái tên đi đầu là kẻ cô quen. Hắn là thuộc hạ của tên trùm đã bị Julie giết theo lệnh của tổ chức. Đã một thời gian không thấy tăm hơi của hắn, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây, còn ở XXX này. Chẳng lẽ...

- Sao vậy?

Nhận thấy biểu hiện lạ lùng của cô anh có phần thắc mắc. Đôi mắt cô thì cứ dán chặt lên người của tên đàn ông kia. tất nhiên điều đó không khỏi làm anh cảm thấy ghen tức và bất mãn. So với anh thì tên đó còn thua xa, có gì đâu mà nhìn giữ vậy chứ! (suy nghĩ của anh ấy là vậy đấy!)

- Đại ca, tìm được con nhỏ đó rồi! Nó ở trong cái hẻm gần đây nè!_Một tên chạy lại chỗ tên đó rồi oang oang cái miệng lên. Quả không khác với suy nghĩ của cô.

- Đúng là muốn chết!

Cô nghiến răng nghiến lợi. Đợi cho bọn đó di chuyển, cô cũng đi theo. Anh cũng vội đuổi theo cô.

Đám người đó đi qua mấy con hẻm rồi dừng lại tại một bãi đất trống. Có vẻ chúng đã nhận ra sự hiện diện của cô (Chạy theo lộ liễu như thế thì làm sao không bị phát hiện cơ chứ!)

- Tại sao lại theo bọn tao?

Tên cầm đầu trừng mắt hỏi cô.

- Con nhỏ mày muốn bắt đang ở đâu?

- Mày có quan hệ gì với nó? Muốn cứu nó sao?

- Nói mau!_Cô không còn đủ kiên nhẫn để đôi co nữa rồi

- Tao không nói thì sao? Mày thì làm được gì? Nghĩ có tên con trai bên cạnh thì muốn lớn giọng thì lớn giọng sao?

- Em lui xuống đi, không cần nói nhiều!

Anh nói rồi đẩy cô ra sau mình rồi rút từ trong túi áo trong một cây súng. Anh biết thế nào cũng có chuyện nên đã chuẩn bị từ trước.

- Kẻ khinh thường Rio này và người phụ nữ của tôi thì không đáng sống!

Nói rồi anh bắt đầu nhả đạn, tiếng súng vang lên lạnh tanh như càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng của anh. Bọn người kia lần lượt ngã gục xuống. Khi tên cầm đầu nhận ra người đứng trước mặt mình là ai thì cái chết cũng đã đến với hắn. Đây là cái giá cho việc khinh thường kẻ khác.

Cô đứng chết trân nhìn anh. Anh ra tay một cách tàn nhẫn và dứt khoát. Cô cảm thấy ớn lạnh. Thường ngày cô vẫn hay khinh thường anh ra mặt. Chẳng nhẽ anh cũng sẽ giết cô như giết những tên đó ư?

- Chúng ta phải đi tìm bạn em

Như sực nhớ ra chuyện mình phải làm, cô lại oang oang cái miệng lên

- Đúng rồi! Anh giết bọn đó rồi thì làm sao tìm được Julie đây! Anh đúng là ngu ngốc mà!

- Đừng có tùy tiện mắng chửi tôi!

Anh lạnh lùng nói rồi lôi tuột cô đi. Anh cũng đâu phải là người không biết suy nghĩ. Bọn người đó không còn tác dụng gì nữa nên anh mới giết thôi! Vừa rồi khi chạy qua một con hẻm nọ, anh đã nhìn thấy vết máu nhưng anh lại không đả động gì với cô vì muốn xem cô sẽ làm gì. Ai có thể ngờ, cô lại bị bọn người đó dụ như vậy.

Anh kéo cô vào con hẻm đó, lần theo vết máu mà tìm đến chỗ Julie. Nhìn thấy cô bạn thân thương của mình thiếp đi, cô hoảng sợ. Trên người Julie lúc này đầy rẫy vết thương. Mà vết thương ở cánh tay phải là nặng nhất, máu vẫn không ngừng chảy ra. Julie thì đã thiếp đi vì mất máu quá nhiều. Khuôn mặt thì tái mét.

- Đưa cô ta về băng bó vết thương nào!

Anh cùng cô dìu Julie ra xe rồi đưa về nhà. Chiếc áo sơ mi trên người cô cũng bị cô nhẫn tâm xé rách một mảng để cầm máu cho Julie đợi đến khi về nhà. Chiếc xe bon bon qua nhiều con đường rồi cũng vào lãnh địa của anh. Chiếc xe đỗ xịch trước cửa, cô vội vàng dìu Julie xuống rồi để cho người làm đưa vào nhà. Bác sĩ ngay lập tức cũng được điều động, người người tấp nập, ai cũng luống cuống cả lên. Cô thì cứ đi qua đi lại dưới nhà làm anh ngồi đó cũng phải chóng cả mặt mày

- Em ngồi lại một chỗ đi, đừng có đi qua đi lại như thế nữa.

Cô lườm anh một cái rồi cũng ngồi xuống nhưng đôi mắt vẫn không giấu nỗi sự lo lắng. Cô đang nghĩ, có lẽ khi Julie khỏe lại, cô phải đưa nhỏ quay lại Mỹ với gia đình, sống với khuôn mặt thật của nhỏ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro