chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15:

Sáng hôm sau, cô tỉnh lại với vẻ mệt mỏi. Đêm hôm qua, cô lại bị anh ăn sạch sẽ. Cô cũng chẳng biết vì sao anh lại nổi giận nữa. Sau đó thì cô đành bất lực, không chống trả gì được. Cô chuyển người định ngồi dậy thì mới nhận ra cánh tay anh đang vắt ngang eo cô, ghìm cô lại. Rio có vẻ đã có lợi thế quá rồi, chiếm hết tiện nghi của cô, rồi còn dùng cô làm gối ôm để ngủ nữa. Cô hất cánh tay anh ra rồi xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Nhìn mình tơi tả, tàn tạ cô cũng xót lắm. Trước kia thân thể dù ngày nào cũng bị thương nhưng cô lại không có cảm giác như bây giờ. Cô thở dài rồi bước ra. Từ khi nào mà Death lại trở nên trầm cảm như thế.

- Sao hôm nay em dậy sớm thế?

Anh vẫn nằm dài trên giường mà hỏi. Câu hỏi như muốn chọc tức cô. Chẳng lẽ ngày nào cô cũng ngủ dậy trễ hết sao? Cô lườm anh một cái rồi quay gót đến bàn trang điểm để chỉnh trang chuẩn bị đến trường. Bỗng điện thoại của cô reo lên inh ỏi. Mới sáng sớm mà ai gọi vậy không biết.

- Alo

Dù rất khó chịu nhưng cô vẫn bắt máy với cái giọng hết sức nhẹ nhàng. Cũng chẳng thèm nhìn đến cái tên trên màn hình

- [...Mi...Mia...!]

Tiếng nói đứt quãng của ai đó vang lên. Cô vẫn chưa nhận ra đó là ai. Khuôn mặt vẫn cứ ngu nga ngu ngơ. Một phần đang bực bội trong lòng nên lại hoang tưởng có người chọc mình

- Bây giờ là ban ngày nha, đứng có kiếm chuyện mà nhát ma tôi!

Anh nghe cô nói lớn cũng chồm người dậy nghe ngóng. Cái gì mà nhát ma? Anh tò mò lắm rồi nha!

Còn cô, tức giận định tắt máy thì phát hiện cái tên với kích cỡ to tổ chảng trên màn hình điện thoại. Hai chữ "bạn iu" làm cô cứng đờ người. Cô luống cuống vứt tất cả mọi thứ cầm trên tay rồi lại cầm điện thoại lên nghe

- Julie, là cậu sao? Cậu đang ở đâu?

- [Ở...một...một...con hẻm ở...xx...x...]

Tiếng nói ngày càng yếu dần, yếu dần rồi Mia chẳng nghe thấy gì nữa.

- [Julie à!]

Cô hét lên qua điện thoại. Hét mãi mà chẳng có ai trả lời. Cô bật dậy, cầm lấy áo khoác và balo rồi chạy đi. Lớp trang điểm trên mặt cũng chưa được tẩy.

- Em đi đâu?

- Không liên quan đến anh

Cô chẳng còn thời gian mà nói chuyện với anh nữa. Có thể Julie gặp chuyện rồi. Nhỏ hiện đang ở một mình, là cơ hội ngàn năm hiếm có của bọn người muốn giết nhỏ

- Chặn cô ấy lại!

Anh từ trên phòng hướng xuống ra lệnh. Đám vệ sĩ lập tức chặn trước cửa, kẻ thì túm lấy cô.

- Tránh ra!

Cậu vùng vẫy kịch liệt. Chân tay không ngừng ra đòn nhưng người này ngã xuống thì người khác lại đứng lên

- Được rồi! Buông cô ấy ra

Anh xuống rồi. Áo quần cũng đã tươm tất. Một bộ comle màu đen và áo sơ mi trắng.

- Tôi đi với em!

Anh cũng chẳng thèm hỏi cô định đi đâu lần nữa. Anh biết cô đi đâu. Cái giọng lo lắng của cô khi gọi cái tên Julie cũng đã làm sáng tỏ phần nào ý định của cô rồi. Anh có thể chắc đến 90% Julie đang gặp nạn. Tuy không biết có chuyện gì nhưng anh không thể để cô gái của anh dấn thân đến chỗ nguy hiểm được. Chẳng để cô nói gì anh đã lôi tuột cô ra xe rồi ấn cô vào bên trong. Bản thân cũng đi vòng qua bên kia rồi ngồi vào ghế lái. Nhìn cô cứ nơm nớp lo sợ mà không chịu thắt dây an toàn làm anh khó chịu

- Thắt dây an toàn vào. Em có còn muốn gặp lại bạn không đấy!

- Anh đi đi, đừng có nói nhiều nữa

Cô quát lên. Trong đầu cô bây giờ đã trống rỗng. Giờ cô chỉ có thể nghĩ đến cô bạn thân thương của mình thôi.

Đối với sự tức giận của cô, anh không lấy một cái nhíu mày. Khuôn mặt vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Với cô, nếu anh càng nhún nhường thì cô lại được thế làm tới. Nếu như vậy thì không bao giờ trị được cái tính ương bướng của cô

- Giờ thế nào? Em thắt dây an toàn rồi đi tìm cô bạn của em hay là chúng ta cùng vào nhà rồi nói tiếp.

- Anh...

- Giờ có phải lúc để chúng ta cãi nhau không?

Anh nói đúng. Bọn họ không có dư thời gian đến thế. Chẳng thèm đôi co với anh nữa, cô kéo dây vắt ngang qua mình rồi trừng mắt nhìn anh

- Giờ thì đi được chưa?

- Chưa!

- Tại sao chứ? Dây an toàn thì cũng đã thắt rồi. Anh còn muốn gì nữa

Ngọn lửa giận như đã dâng lên tới đỉnh điểm. Cô không thể nào giữ nỗi bình tĩnh được nữa.

- Em không cho tôi biết địa chỉ đến thì làm sao mà đi

- Hả? Ở...là xxx

Ngọn lửa trong lòng cô vừa mới kịp dâng thì đã bị anh dập tắt ngay. Không những thế cô còn phải xấu hổ đến không biết giấu mặt đi đâu nữa. Chẳng dám nhìn anh, cô liền quay mặt ra ngoài cửa rồi thả hồn mình vào dòng người qua lại trên đường trong lúc đến chỗ Julie

Anh nhìn cô khẽ bật cười. Quả thật nhìn bộ dạng cô bây giờ rất đáng cười. Nhưng nụ cười đó kéo dài không được bao lâu thì cũng tắt. Anh lại hướng đôi mắt sắc lạnh vào con đường phía trước. Anh rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Julie mà lại làm ảnh hưởng đến buổi sáng tốt lành của anh và cô như vậy.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro