chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14:

Đến lúc này hai cô gái mới yên lặng mà ngồi xuống nói chuyện. Mọi người trong bar cũng tập trung lắng nghe nhưng chả nghe được gì cả bởi vì bọn họ ngồi xa bàn 3 người quá mà! Anh tự nãy giờ rất bực bội vì bị cả hai cho ra rìa nhưng giờ lại quay trở về là trung tâm của mọi sự việc rồi


- Tên đáng ghét này à?


- Ừ


Cô nhìn anh. Anh cũng nhìn cô, để xem cô sẽ giới thiệu anh như thế nào! Anh cầm ly rượu lên đưa vào miệng


- Là kẻ thù truyền kiếp của tớ!


Nghe câu nói của cô, ngụm rượu anh vừa uống vào cũng phải phun ra. Cái gì? Là kẻ thù sao?


- Anh không sao chứ?


Julie hỏi cho có phép lịch sự. Nhỏ đã quan sát anh từ nãy đến giờ. Từ anh toát ra một vẻ gì đó rất khó nói. Là một người uy phong lẫm liệt nhưng cũng không hề đơn giản.


- Anh ta là chủ nhân Dương gia?


- Cái gì?_Julie hét lên. Đúng là chuyện khó tin


- Này...này...chẳng lẽ cậu không biết...


- Biết chứ! Nhưng tớ không quan tâm. Ngoài chuyện của tớ thì tớ chả quan tâm gì cả.


Cô nhắm hờ mắt, ngã người ra ghế.


- Mà nè, nếu hai người là kẻ thù vậy thì sao lại thân thiết thế kia?


- Không phải kẻ thù. Mia là người phụ nữ của tôi


Rio lên tiếng phản bác. Sự thật là như thế, cô làm sao lại bóp méo nó. Hai người dù chưa thể gọi là người yêu nhưng giới hạn của tình yêu cũng đã vượt qua rồi. Kẻ thù? Căn bản không phải thế


Nhưng những từ ngữ anh nói ra lại thật quá đáng đi. Từ khi nào cô lại trở thành người phụ nữ của anh. Cô không chấp nhận nha. Julie cũng vì nghe thế mà bật dậy hét toáng lên. Đó đúng là một chuyện kinh thiên động địa mà


- Cái...cái gì? Người phụ nữ? Chẳng lẽ cậu...?


- Ờ, hắn ta lấy sợi dây chuyền của tớ rồi bắt tớ lấy thân báo đáp.


Cô dửng dưng nói chuyện cứ như đó là chuyện nhỏ lắm không bằng. còn anh thì mặt càng lúc càng đen lại. Nghe giọng điệu của cô gái này thì chuyện đó chẳng đáng để cô lưu tâm tí nào. Rốt cuộc anh phải làm gì thì cô mới để anh trong mắt.


- Mia, cậu tỉnh táo lại đi! Cậu đừng có trưng cái bộ mặt đó ra được không? Mọi chuyện không có đơn giản như cậu nghĩ đâu


Julie sừng cồ lên quát Mia. Mọi người trong bar lại hướng mắt về cái bàn trong góc tối một lần nữa. Trong khi đó cô vẫn đang dửng dưng uống rượu


- Tớ không quan tâm. Tớ cũng đâu có ý định lấy chồng, cậu cũng biết mà! Tớ giúp hắn thỏa mãn, còn hắn trả lại tớ dây chuyền.


Anh nghe cô nói thế thì ruột gan lồng lộn lên. Anh cần cô ở bên cạnh không phải là để thỏa mãn anh. Cái anh muốn là tình yêu của cô kìa. Julie thở dài ngồi phịch xuống. Cũng không trách cô được. Trước giờ cô luôn xem dây chuyền như tính mạng của mình. Đi đâu cũng mang theo bên người


- À Mia, Thiên Bảo về rồi! Cậu ta bay cùng chuyến bay với tớ


Cô chợt sững người nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường


- Thiên bảo là ai? Tớ không quen


- Cậu đừng có như vậy? 10 năm trước cậu còn kéo tớ ra sân bay để tiễn cậu ta. Cậu đã khóc còn gì.


- ....


Thấy cô im lặng, anh biết Julie đang nói sự thật. Sự ghen tuông bất giác dâng lên. Bàn tay gắt gao ôm lấy bờ vai của cô.


- Chẳng phải hai cậu còn có hôn ước.


- Đủ rồi!_Cô đứng bật dậy_Đừng có nhắc đến tên đó trước mặt tớ nữa. 8 tuổi thì biết cái gì mà hôn ước chứ?


Nói xong một lèo, cô bỏ đi. Anh cũng đứng lên theo cô. Vòng tay ôm lấy eo cô rồi ra ngoài trước ánh mắt của nhiều người. Julie chỉ biết lắc đầu thay cho số phận của con bạn đáng thương của mình.


Tin tức TGĐ Dương có bạn gái nhanh chóng được lan truyền khắp mọi nơi kể cả trong nước và ngoài nước. Ở Anh, nhỏ Ly tức anh ách lên vì bị cô lừa một vố đau để rồi bây giờ cô có thể vui vẻ bên anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro