Các người muốn chết hơn muốn sống phải không???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 13: Các người muốn chết hơn muốn sống phải không?


Tiếng nói lảnh lót từ trong đám đông vang lên. Không phải của cô. Anh thở phào, nếu đã không phải cô thì nên để bọn đàn em giải quyết. Anh không nên nhúng tay vào. Tìm hoài mà không thấy cô nên anh chắc mẩm trong lòng rằng cô đã về rồi. Anh quay lưng lại định bỏ đi thì một tiếng "Rầm" lớn vang lên làm dừng hẳn bước chân của anh. Anh xoay người về nơi phát ra âm thanh đó. Lại là đám đông lúc nãy. Người của anh đã vây lại nhưng có vẻ vẫn chưa dẹp được cái đám đó. Trong lòng thầm mắng đám thuộc hạ vô dụng. Anh thả từng bước chân xuống sàn, hướng thẳng về phía đó.


- Các người muốn chết hơn muốn sống phải không?


Lại là tiếng nói lảnh lót ban nãy. Người vây lại càng đông hơn làm che khuất tầm nhìn của anh.


- Julie này, lâu rồi cậu mới về. Tớ để cho cậu thư dãn gân cốt đấy. Tiện thể rèn luyện sức khỏe cũng tốt!


Cô vẫn thản nhiên ngồi uống rượu như chưa có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên khuôn mặt đã u ám đi thấy rõ, phá hỏng bầu không khi vui vẻ của cô thì nên bị phạt như thế nào nhỉ?


Anh nghe cái giọng lạnh lùng của cô vang lên thì giật mình. Thì ra cô ở trong đó. Anh sáp lại đám đông nhưng chỉ lẳng lặng quan sát cô. Anh đang muốn biết cô gái này có bản lĩnh gì mà lại có thể dửng dưng như vậy.


- Cảm ơn nhưng tớ không có hứng. Hôm nay tớ chỉ muốn dạy cho cái tên chết tiệt này một bài học thôi


Julie chỉ tay vào cái kẻ lúc nãy dám bá vai nhỏ. Mia nhìn hắn ta rồi lắc đầu. Lọt vào tầm ngắm của Julie thì thê thảm rồi.


- Tớ cần cậu cản bọn kia trong lúc tớ chơi


- Ok!


Dứt lời, Mia cầm ly rượu trên tay rồi đập mạnh xuống bàn. Ly vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Cô thích thú nhặt lấy một mảnh


- Game start!


Nghe hiệu lệnh từ Mia, Julie nhanh chóng chụp lấy cái tên đã bị chỉ điểm mà tát liên tục vào mặt. Sau đó một cái lên gối lụi thẳng vào bụng


- Thả anh ấy ra!


Một tên trong đám đông xông ra và chạy đến chỗ Julie. Ngay lập tức một tiếng kêu thất thanh vang lên. Nhìn xuống bàn chân, hắn hoảng sợ, chân hắn đã loang lổ máu. Bàn chân hắn bị một mảnh vỡ của ly rượu găm vào. Hắn biết chuyện gì đang diễn ra và tại sao mình lại bị như thế, đôi mắt hằn học đầy đau đớn của hắn nhìn về phía cô.


- Đừng có phá rối cuộc chơi của bạn tôi!


- mày...


- Phát ngôn có giáo dục một tí đi


Cô ngoáy ngoáy lỗ tai mỉa mai. Những tên khác rùng mình, chẳng ai dám xông vào nữa. Đến Rio cũng phải bất ngờ với con người mới này của cô. Anh cứ ngỡ cô là một người yếu đuối. Anh lách qua đám người tiến đến chỗ cô


- Em bản lĩnh lắm đấy!


Cô giật mình. Cô đã quên mất anh đang ở đây. Mọi người thấy anh thì lập tức tản đi nơi khác. Anh đúng là có sức hút nhưng họ cũng đâu có dại mà để bị hút vào rồi mất mạng. Anh là một người cao quý mà những người ở đây không thể nào với tớ được, trừ cô. Ở đây, mọi người tôn sùng anh, sợ anh như sợ một thần chết. Chẳng ai dám đến gần anh. Thế nhưng bây giờ anh lại chủ động đến chỗ cô gái lạ mặt nhưng để lại ấn tượng khó quên đó. Điều đó làm không ít người ở đây không khỏi thấy lạ lùng. Tuy nhiên, cũng có nhiều người đã thấy cô đi cùng anh lúc nãy nên bây giờ họ không ngạc nhiên là mấy.


- Em xem phim mà không rũ tôi!


- Thì ra bar của anh là như thế này!


- Chỉ là một sự cố nho nhỏ.


- Nếu không phải bọn tôi có bản lĩnh thì đã bị xơi tái rồi!


Cô lườm anh một cái sắc bén.


- Ai dám động vào em, tôi sẽ giết kẻ đó!


Vẫn là những câu nói bá đạo nhưng mang tính sát thương rất cao. Cô biết rõ anh sẽ không để cô bị tổn hại nên mới tin tưởng đến bên anh, sống cùng anh. Người như anh kẻ thù cũng không phải ít. Anh đã mở miệng bắt ép cô ở bên anh thì cũng có nghĩa bản lĩnh của anh cũng rất lớn, không thua kém gì cô đâu


- Tôi không nói chuyện với anh nữa. Tôi bận xem phim


Anh khẽ cười rồi cả hai cùng hướng mắt về phía Julie. Tên kia đã bị nhỏ đánh đến bầm dập, ngã khụy xuống sàn. Nhỏ vẫn chưa dừng lại. Nhỏ túm cổ hắn lên rồi thẳng chân đạp vào khớp chân phải của tên đó. "Rắc" Tiếng xương gãy vang lên làm ớn lạnh cả một vũ trường. Mọi thứ tiếng đều đã ngưng hẳn nên cái âm thanh đáng sợ đó càng vang xa hơn. Đến vậy rồi nhưng Julie vẫn chưa dừng lại. "Rắc" Lại là cái âm thanh đó. Đến cánh tay phải của hắn cũng xụi lơ. Nhỏ túm lấy đầu hắn, toan giải quyết êm đẹp luôn nhưng Mia đã ngăn lại


- Dừng được rồi đấy! Julie à!


- Sao thế? Tên này bây giờ sống chỉ chật đất thôi! Làm phước đi, cho hắn đi theo ông bà cho. Chẳng lẽ mới một thời gian không gặp Mia của tớ đã ăn chay niệm phật rồi


Julie méo mặt như sắp khóc.


- Cho hắn một con đường sống đi. Coi như tích đức cho con cháu vậy. Nếu cậu không có ý định lấy chồng thì coi như tích đức cho tớ cũng được. Tóm lại đừng giết hắn. Với thương tích như thế thì đến 1 năm sau cũng chưa khỏi. Có vẻ hắn phải ăn cơm bệnh viện dài dài rồi.


- Đáng chết! Nếu không phải con bạn thân của ta nói giúp cho ngươi thì ngươi đã toi đời rồi. Về nhà mà yên phận giùm cái đi, ba mẹ ngươi thế nào cũng khóc hết nước mắt vì đứa con như ngươi


Nhỏ hung hăng thả tên đó xuống sàn


- Con nhỏ này, tưởng cậu tìm được ba mẹ rồi thì tính tình sẽ thay đổi. Ai ngờ vẫn vậy!


- Còn cậu , có phải cái tên bên cạnh cậu đã làm thay đổi cậu không?


Julie liếc mắt nhìn sang anh. Anh đang quàng tay qua vai cô trông rất tình tứ. Điều đó làm sao thoát khỏi đôi mắt tinh anh của Julie.


- Hắn là ai? Có quan hệ gì với cậu? Có người yêu rồi cũng chẳng thèm báo một tiếng. Nhà thì chuyển báo hại tớ tìm đến nổ đom đóm mắt, điện thoại cũng chẳng liên lạc được. Tớ đi rồi cậu liền quên tớ sao?


Nhỏ chống nạnh quát mắng Mia thậm tệ. Mia cũng đâu dễ dàng chịu thua. Cô cũng đứng bật dậy


- Cái đó phải do tớ nói chứ! Tớ gửi Mail cho cậu, cậu cũng chẳng thèm gửi lại. Tớ thì lại chẳng biết cậu ở cái xó nào ở Mỹ mà đi tìm. Điện thoại thì gọi mãi chả được. Cậu như bốc hơi luôn ý


- Thôi thôi! Tớ không nói nữa. Con nhỏ lạnh lùng như cậu ngày trước chỉ toàn nghe tớ mắng thôi, không bao giỡ cãi lại, vậy mà bây giờ đã cãi lại rồi. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà khiến cậu không còn là cậu như thế? Còn người bên cạnh cậu là ai?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro