tôi có ý trung nhân rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12:

Anh kéo cô vào một quán bar nổi tiếng ở cái thành phố nhộn nhịp này. Ai có thể ngờ đó lại là quán bar do anh làm chủ


- Sao lại đưa tôi đến đây?


- Chẳng phải em nói vũ trường đã từng đến. Vậy thì tôi sẽ giúp em thể hiện bản thân


- Anh...


Cô tức anh ách. Anh có phải là đang mỉa mai cô hay không? Cô giảy nảy bỏ vào trong. Nếu anh đã muốn thì cô sẽ khuấy động nơi này cho anh biết mặt. Anh nhìn theo cô khẽ cười. Cô gái này thật dễ dụ dỗ làm sao!


- Tôi có việc. Em cứ ở đây đợi tôi!

Nói rồi anh đi thẳng vào phòng vip để một mình cô trơ trọi với hàng nghìn ánh mắt. Cô bước vào đây với ông chủ của họ, ai mà không nhìn cô cho được. Không những họ nhìn mà họ còn nhìn cô như người ở trên trời mới rớt xuống. Cô chẳng để ý là mấy, khuôn mặt chuyển dần sang nét lạnh lùng. Chọn một cái bàn trong góc khuất rồi gọi một ly rượu vang và bắt đầu nhấm nháp. Tiếng nhạc sập sình, mùi rượu thơm tho, tất cả mọi thứ đều như góp phần làm cho cô thấy thoải mái. Đôi mắt nhắm hờ lại. Đôi chân nhịp theo từng khúc nhạc.


- Mia!


Cái giọng trong trẻo của ai đó vang lên gọi tên cô. Cô mở mắt và nhìn chằm chằm vào con người trước mặt.


- Julie?


Cô bật người dậy. Khuôn mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt. Một lúc sau, cả hai bay vào ôm lấy nhau thắm thiết làm cho một vài người ngạc nhiên mà tò mò ngước nhìn


- Julie, có thật là cậu không?


- Là tớ!


Julie cũng ngồi xuống rồi trò chuyện vui vẻ với cô. Cô vẫn chưa thể tin được chuyện vừa xảy ra. Cô nàng Julie này là ai vậy nhỉ? Ai mà có thể làm bay cái vẻ lạnh lùng của cô ngoài anh chứ?


- Cậu về nước bao giờ? Ba mẹ cậu đâu? Họ có khỏe không? Ở đây nguy hiểm lắm, sao lại đến những nơi như thế này nữa chứ?


Cô hỏi liên tục làm Julie choáng váng mặt mày. Mặt cô nàng méo xệch, đau khổ nhìn Mia


- Từ từ nào! Tớ có biến mất đâu mà cậu hỏi gấp thế! Tớ về nước được 3 ngày rồi. Tớ nhớ cậu nên mới về. Tìm hoài mà không thấy cậu, cậu cũng đổi địa chỉ nhà rồi nên tớ hết cách. Cứ tối tớ lại đi hết bar này đến bar khác để tìm cậu. Cuối cùng cũng tìm được rồi. Ba mẹ tớ vẫn đang ở Mỹ. Họ gởi lời hỏi thăm cậu đấy


Julie từ tốn trả lời tất cả các câu hỏi của cô. Cô ngước đôi mắt đầy nước nhìn Julie rồi bay vào ôm lấy nhỏ oà khóc


- Tớ nhớ cậu lắm! Từ khi cậu rời tổ chức thì chỉ có mình tớ thôi! Tớ còn phải kham cả công việc của cậu, cực khổ lắm! Còn cậu sau khi tìm được gia đình thì cũng không thèm liên lạc với tớ nữa


Cô tủi thân kể lễ. Từ lúc về tổ chức đến giờ, người ở bên cạnh cô luôn là Julie. Cả hai đều không có cha mẹ nên cũng hiểu nhau. Julie cứ như người chị của cô. Mỗi khi có chuyện buồn thì cô cứ kể với Julie rồi ôm nhỏ khóc. Khóc một lúc thì đâu lại vào đó. Dần dần cô càng lệ thuộc vào Julie. Đến khi Julie tìm được cha mẹ thì buông bỏ công việc sát thủ mà sang Mỹ sinh sống với ba mẹ nhỏ. Sau đó thì cô chuyển nhà và không còn liên lạc với Julie nữa.


- Thôi nào, tớ cũng đã xin phép ba mẹ rồi. Lần này tớ về cốt để phá rối cậu đây!


- Muốn phá sao thì cậu cứ phá miễn sao ở bên tớ là được. Mà này Julie nè


Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Julie mà nói.


- Cậu vẫn dùng khuôn mặt này sao? Sao không dùng khuôn mặt thật của cậu ý?


- Ở đây đầy rẫy nguy hiểm. Tốt nhất không nên để lộ khuôn mặt thật. Tớ còn muốn sống với bố mẹ tớ dài dài


Cô gật đầu như đã hiểu. Đối với Julie, lúc này đây khuôn mặt thật rất quan trọng. Kẻ thù của nhỏ cũng không phải ít. Ai cũng đang lăm le giết nhỏ. Nhỏ chính là Hell của tổ chức. Là địa ngục mà ai cũng phải khiếp sợ. Năm xưa Hell luôn sát cánh bên Death như hình với bóng, là bộ đôi mà cả thế giới đang săn tìm. Muốn trốn thoát sự lùng sục của mọi người thì nhỏ phải dùng chính khuôn mặt của nhỏ mà sống. Quay về đây có thể là một quyết địnhh sai lầm của nhỏ. Nhỏ ở bên cạnh cô thì phải dùng mặt nạ do tổ chức chế tạo thì mới mong có một cuộc sống vui vẻ sau này.


- Cậu tính bao giờ trả thù?


- Chưa biết! tớ vẫn chưa đủ lực lượng.


- Có tổ chức đằng sau mà!


- Đây là chuyện riêng của tớ.


Trong giây phút cô nói câu đó, trong mắt cô như ánh lên sự căm hận như ăn sâu vào máu cô.


- Thôi nào! Chuyện đó từ từ rồi tính. Giờ chúng ta uống nào, uống để mừng ngày gặp lại!


Cả hai cạn ly vui vẻ nốc rượu. Cả hai như hòa mình vào điệu nhạc sinh động hôm nay


Cách đó không xa, trong căn phòng vip, không khí căng thẳng tràn ngập khắp mọi nơi. Mà nguyên nhân làm cho không khí trở nên như thế không ai khác chính là anh.


- Ông đừng có ra giá với tôi! Một là như giá của tôi, hai là khỏi cần bàn nữa.


Anh lạnh lùng phán xét. Hợp đồng với công ty này không có thì tập đoàn nhà anh cũng không bị thiệt. Một tập đoàn lớn lại phải đi thỏa thuận giá cả sao? Lợi nhuận anh cũng đã cân đo rồi mới ra quyết định. 7:3 không chịu thì chấm dứt. Đừng có làm tốn thêm thời gian của anh. Anh cũng đang sốt ruột vì để cô ở ngoài đó một mình, mà cô lại quyến rũ như thế. Anh đang lo có kẻ nào đó bị hớp hồn bởi cô


- Thôi được rồi!


Ông ta lưỡng lự một lúc rồi cũng phải đồng ý. Trách ai được. Muốn thu được lợi nhuận khổng lồ thì phải hợp tác với tập đoàn của anh thôi. Ông khâm phục cái tính dứt khoát của anh biết bao! Anh như một vị vua, nói được thì làm được. Lời nói thì chứa đầy vẻ uy quyền, làm ai nghe thấy đều khuất phục.


- Nếu đã xong thì tôi đi đây!


Anh đứng lên định bước đi thì bị người đàn ông đó chặn lại. Anh khó chịu quay lại


- Xin TGĐ Dương ngồi xuống tí đã


- Ông cứ nói đi. Tôi còn có việc


- Nghe bảo tổng giám đốc đây chưa có vợ. Tôi có một đứa con gái. Nó tỏ ra rất hâm mộ TGĐ đây. Chẳng hay tổng giám đốc cao quý có thể gặp con bé một lúc không?


Ông ta khéo léo nói. Nói tuột ra thì muốn đưa đứa con gái ông ta đến bên anh để hưởng sung túc, giúp đỡ dòng họ chứ gì. Anh ghét nhất là những người như thế này nhưng để giữ hình tượng một người lịch sự, anh cười khiêm tốn


- Tôi đây chưa có vợ nhưng có ý trung nhân rồi. Rất tiếc không thể đáp ứng con gái ông!

- À vâng!


Ông ta xấu hổ chẳng biết giấu mặt đi đâu. Khuôn mặt cứ cúi cúi xuống đất. Anh nhìn ông ta nhếch môi một cái rồi bỏ đi. Anh mở cửa bước ra. Quắc đôi mắt nhìn khắp nơi để tìm bóng hình nhỏ nhắn, quen thuộc nhưng chẳng thấy. Thay vào đó, đôi mắt anh lại lướt qua một đám đông thanh niên. Gì đây? Xung đột chăng? Trong bar của anh mà cũng có người dám gây chuyện


- Các người biến ngay cho tôi



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro