gặp cô ở casino

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: gặp cô ở casino

Á…Á…Á

Vừa mới sáng sớm đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của cô. Tuy nghe thấy nhưng chẳng có người nào dám chạy vào xem bởi vì anh vẫn ở trong đó

- Mới sáng sớm mà em la hét cái gì vậy?

- Anh…sao anh lại ngủ ở đây?

Cô lùi vào góc giường rồi lấy chăn trùm kín người

- Đây là phòng tôi mà, Vả lại em còn gì để che nữa hả?

Anh dụi dụi mắt. Đêm qua anh có làm gì cô đâu chứ, chỉ là coi cô như cái gối ôm thôi mà!

- Chúng ta đâu có thỏa thuận sẽ không ngủ chung đúng không?

Cô cứ ngỡ là mình đang ở nhà, đang ở trong phòng của cô nên mới phản ứng mạnh mẽ như vậy. Nhưng dù sao anh cũng không nên ngủ cùng phòng với cô mãi như vậy chứ?

- Tôi muốn có phòng riêng

- Không nhất thiết phải thế. Em sẽ ở đây để thỏa mãn tôi. Em đã nói thế với Ly mà

Anh cười ranh ma. Là cô nói thì cô phải chịu trách nhiệm vì lời nói của mình

- Nhưng…nhưng…Mà thôi!

Cô có khả năng cãi lại anh sao? Tốt nhất là im lặng để khỏi phải nhọc công nữa. Cô vội vàng rời khỏi giường, làm mọi thao tác buổi sáng để đến trường

------------------------------------------------

Nhìn bề ngoài của cô anh như muốn phun cả ngụm cơm vừa đưa vào miệng. Hàng lông mày nhíu chặt tỏ vẻ khó chịu

- Sao em cứ phải đến trường với bộ dạng này? Xấu không chịu được.

- Xấu hay không là chuyện của tôi!

Cô tức giận quay phắt mặt đi chỗ khác. Bộ cô muốn như thế này sao? Giờ cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành chương trình học thôi.

Anh nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống đùi mình, chu đáo cắt từng miếng thịt rồi đút cho cô ăn. Căn phòng chỉ có hai người nên không cần phải ngượng. Cô chộp lấy cái nĩa trên tay anh rồi cắm cúi ăn. Cô không thể chịu được cái cảm giác lúc này, chỉ muốn mau thoát ra. Trong khi cô ăn, anh không nói thêm lời nào. Vòng tay ôm chặt lấy eo cô, chăm chú nhìn cô ăn. Anh còn lo lắng chở cô đến trường nữa. Bọn gia nhân trong nhà thấy anh thay đổi một cách đột ngột như thế cũng thấy hơi lo lắng. Vì sau những lúc bình yên sẽ là một cơn phong ba bão táp.

Chiều hôm đó, cô về rất sớm. Tối nay cô còn phải đi làm nhiệm vụ nữa. Thầy vừa gửi cho cô lí lịch của đối tượng. Tối hôm nay sẽ phải đổ máu nữa rồi

Chẳng biết có phải trời giúp cô hay không mà hôm nay anh lại về trễ. Không có ai quản cô nữa. Thay một bộ váy màu đỏ có thể nói là ngắn hết cỡ, cúp ngực. Không những thế, phần ngực còn khoét sâu xuống làm lộ hai bầu ngực trắng nõn nà. Khoát ngoài là một chiếc áo màu đỏ, cô bước ra trước nhiều con mắt của gia nhân. Họ không thể ngờ cô cũng có thể ăn bận lòe loẹt như vậy. Mặc kệ cho mọi ánh mắt, cô tiến thẳng ra cửa rồi tiến đến chỗ con mui trần cũng màu đỏ. Phóng xe thật nhanh đến sòng bạc lớn bậc nhất thành phố. Đúng là lớn thật! Cô ngước nhìn tòa nhà cao đồ sộ-một casino

- Cho hỏi quí bà…

- Jeniver!

Đây là tên mà cô thường dùng khi vào những nơi như thế này. Tất cả đều nằm trong sự sắp xếp của thầy, cô chỉ làm công việc của thần chết thôi! Nếu không có cô thì kẻ đó cũng phải chết! Chỉ là cô làm việc có phần nhanh chóng, gọn gàng hơn thôi

- Mời cô đi theo tôi!

Cô đi theo anh tiếp viên xuống phía dưới casino. Một hội trường lớn hiện ra trước mắt cô. Người đông như hội, kẻ thì cười đùa, kẻ thì đánh bạc, còn có kẻ thì đang say sỉn với những lon bia. Đủ thể loại người

Từ khi cô bước vào đã có một ánh mắt luôn dõi theo cô. Còn ai khác nữa chứ? Hôm nay anh đến đây là vì một bản hợp đồng lớn. Không ngờ anh lại có thể gặp được cô ở đây? Cô to gan lắm, dám đến những nơi thế này, còn ăn mặc một cách khiêu gợi như thế nữa. Vừa định tóm cô tại trận thì đối tác của anh đến. Chỉ chào hỏi một lát mà quay lại đã không thấy cô đâu. Quắc mắt khắp nơi cũng chả thấy cô đâu cả. Nếu cô đã quay về thì tốt nhưng nếu cô vẫn ở đây thì thể nào cũng phải đi qua cánh cửa ra vào kia để về vì ở đây chỉ có một cánh cửa duy nhất

Ở đây chỗ nào cũng có camera, duy nhất chỉ có nhà vệ sinh là không có. Cô tiến thẳng vào nhà vệ sinh. Nơi đây cũng tiên tiến thật, mọi thứ đều là tự động

“Cốc”

- Phòng?

- 103

- OK. Giả dạng tôi đi ra. Mọi chuyện còn lại tôi sẽ giải quyết. Gặp nhau ở xxx

- Vâng!

Một người nhân viên đưa đồ cho cô rồi nhanh chóng rời đi. Trong đó là một kim độc đã được tẩm kaly xyanua. Một cây súng lục được để trong ví tiền, mặt nạ của cô, một con dao găm, một bộ váy màu xanh khá dài và một áo khoát cũng màu xanh. Tất nhiên không thể nào thiếu vật bất li thân của cô-sợi dây chuyền. Tất cả đều được cô chuẩn bị từ trước. Mặc vội bộ váy vào, cô nhanh chóng trở ra

Ngay cái lúc cô gái mặc váy đỏ lướt qua chỗ anh, anh liền đuổi theo. Anh quyết tâm phải tóm được nhưng ai ngờ vừa ra đến cửa đã để mất dấu. Lầm bầm chửi rủa, anh trở về nhà. Từ khi nào mà anh trở nên chậm chạp như vậy, đến đuổi theo một con người cũng để lạc mất.

Cô đi thẳng đến phòng 103 và nhẹ nhàng mở cửa

- Jeniver là cô sao?

- Đúng!

cô cố tình duỗi thẳng chân đi về phía ông ta. Vì chiếc váy của cô là váy chẻ nên mỗi lần cô bước đi sẽ để lộ đôi chân dài trắng nõn nà. Ông ta cứ nhìn vào chân cô mà nuốt nước bọt ừng ực. Cô sà vào lòng ông ta, vuốt ve ngực ông ta như những con đàn bà khiêu dâm khác. Nhân lúc ông ta đang lạc vào bẫy tình ái thì cô rút ngay một cây kim và cắm vào cổ ông ta. Kaly xyanua là một chất cực độc, chỉ trong vòng vài giây đã có thể giết chết một con người. Lấy con dao găm trong ví ra, cô cắt một đường dài rồi một đường cong trên lưng ông ta. Máu bắt đầu chảy ra rướm cả chiếc áo trắng tạo thành chữ “D” đỏ thẫm. Cô khẽ nhếch môi. Đó là biểu tượng của Death. Cái chết đã đến với ông ta, kẻ phản bội lại tổ chức. Cô quay lưng rời khỏi. Cô cúi mặt xuống thấp để lướt qua các camera. Điều đó làm cô không thể nhìn được phía trước và vô tình cô đã va phải ai đó. Cô ngã sõng soài ra sàn

- A, xin lỗi! Cô không sao chứ?

Người đó nhẹ nhàng dìu cô đứng dậy. Cô cũng chẳng thể ngước nhìn người đó dù một lần, vội nói qua loa rồi bỏ chạy như tránh tà. Chàng thanh niên đó hơi khó hiểu, nhíu mày rồi cũng lắc đầu cho qua. Đôi chân dài cũng nhấc lên để bước đi. Bước chân đầu tiên vừa chạm đất thì anh khựng lại. Anh hình như dẫm phải cái gì đó. Cúi người xuống nhặt cái vật đó lên. Là một sợi dây chuyền. Nhìn bức hình bên trong, cả người anh sững lại

- Đây…đây là…

Anh chạy ào ra cửa mong tìm được bóng hình nhỏ bé kia. Nhưng dòng người đông đúc như thế biết cô ở đâu mà tìm.

- Nhi, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!

Nụ cười bất chợt hiện trên khóe môi anh. Đó là một nụ cười vui mừng, một nụ cười hạnh phúc. Chàng trai này là ai? Có quen biết gì với Mia

Còn về phía Rio, về đến nhà anh không thấy cô đâu. Đáng nhẽ cô phải về nhà rồi chứ? Giờ mà còn đi đâu? Lại trong bộ dạng đó. Cơn giận không biết làm thế nào để dập tắt, giờ chỉ biết chờ cô về mà trút giận thôi. Trước lúc đó anh phải đi tắm đã. Anh phải giảm bớt cơn giận của mình để bản thân không làm cô bị thương. Hi vọng cô không làm những chuyện ngu ngốc để anh phải nổi giận hơn nữa.

Cô gặp lại người nhân viên kia để đổi đồ. Mọi việc cô làm cũng vì muốn che giấu thân phận thôi. Có điều tra thế nào thì đám cảnh sát vô dụng kia cũng không biết Death đột nhập vào casino từ bao giờ đâu

Khi cô về nhà thì trời cũng đã khuya, tầm 1, 2h sáng gì đó. Căn nhà của anh giờ đây đã tối om. Tuyệt! Cô chính là muốn như thế này. Cô ghét phải nhìn thấy bản mặt anh, là cô cố ý về trễ. Cô nhẹ nhàng bước về phòng. Cô vừa khép cửa lại thì đèn trong phòng cũng bật sáng. Tim cô như muốn nhảy ra ngoài

- Anh…anh chưa ngủ sao?

Anh không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào bộ váy của cô. Hàng lông mày nhíu chặt. Hở hang là gu thời trang của cô à?

- Em đã đi đâu?

Giọng anh lạnh lùng đi thấy rõ. Khuôn mặt cũng chẳng còn bình thường nữa. Đôi mắt nhìn cô như muốn nuốt chửng cô luôn ấy. Phải chăng anh đang rất giận? Thế nhưng cô vẫn lớn gan đối đáp mặc cho anh có như thế nào

- Đi đâu thì có liên quan gì tới anh?

Cô như càng trở nên cứng đầu khi ở trước mặt anh. Tất cả những gì anh nói ra cô đều không thể đưa vào tai. Mọi thứ anh nói đều như là đang quản cô. Điều đó làm cô không thích chút nào. Anh không thể nào chịu được cái sự ương bướng của cô, anh mà không phạt cô thì thế nào cũng có ngày cô leo lên đầu anh ngồi

- Á! Anh làm gì vậy?

Anh vật cô xuống giường. Thân thể cường trán ngay lập tức phủ lên cô. Cánh tay rắn chắc giữ chặt lấy cô không cho cô vùng vẫy. Cô trừng mắt nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô chỉ có thể làm được thế thôi. Cô làm sao có thể đấu lại với sức mạnh của anh

---------------------------------------------------------------

Á…Á…Á

Tiếng hét của cô lớn đến nỗi chim đậu trên cành cũng phải rơi xuống đất. Anh buông đũa, nhíu mày nhìn lên lầu. Lại có chuyện gì nữa đây. Cô về đây chỉ mới vài bữa thôi mà nhà anh đã nhộn nhịp hẳn lên rồi. Sáng nào cũng nghe thấy tiếng hét của cô.

Cô chạy sộc từ trên phòng xuống

- Rio, anh thấy sợi dây chuyền của tôi ở đâu không?

- Không!

- Thôi rồi! Đêm qua mình mang theo, chẳng lẽ lúc đụng vào anh chàng đó đã làm rơi rồi sao?

Cô mếu máo thả người xuống ghế. Cô làm sao có thể quay lại nơi đó nữa? Chắc chắn thi thể lão già đó đã được tìm thấy. Bây giờ mà cô đến đó chẳng khác nào chui đầu vào rọ.

- Đêm qua em đã đi đâu? Tôi sẽ giúp em tìm lại

- Đêm qua tôi đi…

Nghe anh nói cô nhất thời vui mừng, xém tí nữa đã nói tuột ra cả rồi. Lườm anh một cái, cô đứng phắt dậy

- Tôi tự tìm!

Tối hôm đó, cô lại phải lẻn vào casino tìm lại sợi dây chuyền. Dạo này sao cô lại bất cẩn thế không biết?

Đứng trước casino, cô trầm ngâm. Không biết có nên vào hay không? Vào đó có thể cô sẽ bị tóm, nhưng không vào thì cô sẽ mất dây chuyền đó mãi mãi. Mãi trầm ngâm như thế cô đâu hề hay biết anh đang ở phía sau cô

- Quả thật đêm qua em đã đến đây!

- Á!

Cô giật mình lùi lại.

- Sao anh biết tôi ở đây?

cô nhìn quanh khắp nơi rồi kéo anh đi vào một góc khuất

- Hôm qua em đến đây làm gì? Nói mau!

- Mặc tôi! Anh theo dõi tôi đúng không?

- Tôi muốn biết em đi đâu!

- Chẳng phải anh đã hứa sẽ không giám sát tôi!

- Nhưng tôi phải đảm bảo em được an toàn

- Anh không phải là vệ sĩ của tôi! Đừng quan tâm chuyện của tôi!

Cô nhăn nhó đến khó chịu. Vứt cho anh một câu rồi lạnh lùng quay lưng lại. Anh ghét phải đứng nhìn cô từ phía sau như thế này. Anh ghét nhìn thấy cô luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh

- Em muốn đi tìm sợi dây chuyền đó phải không? Em dám bảo hôm qua em không đến đây đi

Cô thở hắt một hơi. Cô cũng đâu phải con nít mà anh cứ quản cô từng li từng tí. Cô khó chịu lắm rồi nha!

- Đúng, hôm qua tôi đã đến đây và đánh mất sợi dây chuyền ở đây. Anh hài lòng chưa? Tôi không phải đứa con gái ngoan ngoãn như anh nghĩ đâu. Sòng bạc, vũ trường, khách sạn tôi đều đã thử qua rồi.

Cô là đang cố tình chọc tức anh thì phải. Và cô đã đạt được mục đích rồi đấy. Đôi mắt hổ phách của anh lóe sáng một sự nguy hiểm. Đôi tay nhanh chóng ôm lấy cô rồi xốc lên. Anh vác cô như vác một bao cát. Cô bị ném vào xe một cách tàn bạo. Chiếc xe bắt đầu lao đi trong bóng đêm.

- Anh đi đâu vậy hả? Tôi còn phải tìm lại sợi dây chuyền

- Em nghĩ bây giờ sợi dây chuyền còn ở bên trong sao? Tôi sẽ giúp em tìm lại. Bây giờ em phải đến nơi này với tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro