quyết định sống cùng anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: quyết định sống cùng anh

- Con đi đâu mấy ngày nay mà không báo ta một tiếng hả?

Thầy cô nổi giận lớn tiếng với cô. Đây là lần đầu tiên cô như thế nên thầy nổi giận cũng đúng thôi. Cô chỉ biết cúi đầu chịu mắng. Nhưng dù thầy có hỏi thế nào thì cô cũng không nói mình đã đi đâu. Tự dưng cô lại muốn bảo vệ cho cái con người đó. Cô cũng không hiểu cô đang bị làm sao nữa.

- Từ hôm nay không được như thế nữa

- Vâng ạ! Nhưng mà con phải làm gì tiếp theo ạ?

- Ta sẽ gửi thông tin cho con sau! Con về đi!

- Thầy! Sau nhiệm vụ này, con có thể xin nghỉ phép một thời gian được không ạ?

- Ta biết thế nào con cũng xin nghỉ phép mà. Cứ đến ngày này thì con lại xin nghỉ phép một tháng. Được!

- Chỉ có thầy là hiểu con nhất!

Cô bá cổ ông rồi chạy đi. Cô mệt mỏi trở về nhà. Trong lòng không ngừng rủa cái con người đã làm cô bị mắng té tát như thế. Đến một con hẻm nhỏ, cô nhẹ nhàng buông bỏ mặt nạ của Death rồi lửng thửng đi tiếp. Về đến nhà, cô ngạc nhiên khi thấy một chiếc xe BMW đậu trước cửa nhà mình. Trong lòng có một linh cảm không hay. Cô nhẹ nhàng mở cửa vào nhà! Có một đôi giày lạ ở nhà cô, là giày của đàn ông. Thôi rồi! Không phải như cô đang nghĩ chứ? Quả không sai, anh đang ngồi chễm chệ ở phòng khách.

- Em dám trốn đi sao?

anh vẫn không quay đầu lại nhìn cô. Trong lời nói chẳng có gì là nổi giận. Tuy là thế nhưng cô lại thấy lạnh sống lưng. Cô không hiểu tại sao cô lại sợ anh như vậy nữa.

- Anh…anh…sao biết tôi ở đây?

Bấy giờ anh mới ngoáy đầu lại. Đôi mắt hừng hực lửa hận. Cô gái bé nhỏ này lại dám không coi lời anh ra gì mà bỏ trốn. Phải chăng khí thế trước nay, sự bá đạo của anh đều đã suy giảm.

- Em nghĩ trốn được tôi sao?

Cô bất ngờ, cô làm sao mới có thể qua mắt được anh đây?

- Tóm lại là anh muốn gì?

Cô nhàn nhạt ngồi xuống

- Về với tôi!

- Về đâu chứ? Đây là nhà tôi!

- Tôi không thể để em ở một mình.

- 10 năm nay tôi đã sống như thế! Ai dám làm gì tôi?

Cô đứng lên đi đến cửa. Cô mở cửa ra_Mời anh về cho

- Nếu em không đi thì tôi sẽ dọn đến đây!

- Cái gì? Không được!

Nếu anh chuyển tới đây thì sẽ phát hiện ra mọi bí mật của cô mất. Nhà cô chỗ nào cũng toàn là vũ khí, văn kiện của tổ chức.

- Em chọn đi một là theo tôi đi, hai là tôi sẽ dọn đến đây

Sao anh cứ phải bắt cô lựa chọn? Cả hai lựa chọn chẳng có lựa chọn nào có lợi cho cô. Cô chỉ muốn sống theo ý mình thôi

- Được rồi! Tôi sẽ đi theo anh!_Cô mím môi tức giận_Nhưng tôi có một điều kiện

- Điều kiện gì?

- Tôi không muốn bị giam lỏng hay giám sát. Tôi còn phải đi học và còn công việc của tôi!

- Được. Nhưng em không được bỏ trốn nữa.

- Được. Chúng ta đã thỏa thuận rồi đấy!

Anh gật đầu. Cô khá tin tưởng người đàn ông này. Tuy chỉ mới quen biết nhưng cô tin chắc hắn ta sẽ giữ lời hứa.

- Đợi tôi! Tôi lấy một vài thứ!

Cô nói rồi vọt chạy về phòng. Cô cũng chẳng lấy gì nhiều. Một laptap, một khẩu strizh 9-mm, một hộp đạn, một bình kaly xyanua, một cái mũ lưỡi trai, một con dao găm, một bao tay chống thấm do tổ chức sáng chế, cái kính dày cộm và một bình kem hóa trang. À quên, còn lớp mặt nạ của death nữa

- Xong rồi!

Anh kéo tay cô đi. Cô cũng chẳng hất tay anh ra.

- Chúng ta đi ăn!

- Không thích! Tôi muốn ngủ!_Cô vừa nói vừa lấy tay che miệng. Quả thật cô rất muốn ngủ.

- Chẳng phải em đã ngủ suốt buổi sáng rồi sao?

- Không biết tôi muốn về!

Anh cũng đành chìu theo ý cô. Nếu cô muốn ăn lúc nào thì anh sẽ bảo người làm nấu cho cô ăn. Anh rồ máy rồi lái xe về nhà. Trên đường cô luyên thuyên một lúc rồi cũng ngủ thiếp đi. Có vẻ cô rất mệt mỏi

Đến nhà, anh dừng xe lại rồi bế cô vào. Đám gia nhân trong nhà dạt sang hai bên

- Chuẩn bị đồ ăn đi. Cô ấy có thể thấy đói bất cứ lúc nào

- Vâng!

Anh bế cô rời khỏi. Đám gia nhân vẫn bàng hoàng khi lần đầu tiên thấy chủ nhân của mình lại ân cần như vậy. Nhưng chẳng ai dám nán lại bàn tán cho lâu. Để anh nổi giận lên thì rất kinh khủng

Anh bế cô về phòng. Vừa trông thấy cô, Zen vui như mở cờ trong bụng.

- Tiểu thư!

- Từ nay không cần người canh giữ nữa

- Nhưng chủ nhân, lỡ như tiểu thư bỏ trốn…

- Sẽ không đâu, nhưng vẫn phải cho người theo bảo vệ cô ấy

- Vâng!

- Ra ngoài đi!

Sau khi Zen đi, Anh cũng chẳng làm phiền cô thêm nữa, tắt đèn rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro