con sói kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: con sói kì lạ

Năm nay Mia đã 18 tuổi, cũng đã học đến 12 rồi! Mia cũng mong thoát khỏi cái cảnh chật vật nơi trường học này rồi. Không có ngày nào Mia không bị ăn hiếp. Cô ít nói thì họ bảo cô chảnh. Cô nói chuyện với họ thì bảo đũa mốc mà chòi mâm son, nghèo mà dám nói chuyện với giàu. Nghèo à? Cô còn giàu hơn cả họ đấy! Năm xưa, ba mẹ cô còn là những ông bà chủ của 2 tập đoàn lớn mạnh nằm trong top ten. Tiền sài không hết. Ba mẹ cô mất rồi thì cô chính là người sở hữu số tài sản đó. Số tiền cô thu về nhờ sang nhượng 2 công ty cũng không phải ít. Giờ cô có tiêu sài như thế nào cũng không hết. Tiền của cô đem cho con chái bảy đời nhà mấy người sài cũng không hết. Nghèo? Chỉ là cô không muốn nói thôi! Cô chẳng biết làm sao để sống được với bọn người này đây. Họ không muốn cho cô sống những ngày tháng bình yên thì đúng hơn

Hôm nay Mia có một chuyện thực hành thực tế với nhà trường. Suốt một chuyến đi, cô cứ như osin của họ. Hết bị sai cái này đến bị sai cái kia. Sau 3 tiếng đi xe, cuối cùng cả trường cũng đến nơi. Bước xuống xe, Mia chết sững. Sao lại là nơi này? Ông trời là đang trêu cô sao?

- Này Mia, em làm sao thế? Đi theo đoàn kẻo bị lạc

Một cô giáo nhắc nhở cô. Cô cũng chỉ gật đầu rồi lon ton đi theo sau. Tới đây làm cô nhớ tới cái đêm kinh hoàng đó. Người cô bắt đầu run lên bần bật. Lạnh lắm! Cô cảm thấy lạnh từ chính trong trái tim mình. Nỗi nhớ ba mẹ trong phút chốc bùng lên mãnh liệt. Nhìn vẻ mặt bất thường của Mia, chủ nhiệm của nó hơi lo lắng.

- Mia, em không sao chứ?

- Em…hơi mệt. Chắc em bị xay xe!

- Vậy thì em nên nghỉ ngơi tí đi.

- Vâng!

Nói thì nói vậy thôi, cô có thể nghỉ ngơi với bọn tiểu thư này sao? Vừa đặt balo xuống đã bị sai đến chóng mặt. Đang loay hoay xếp đồ cho mình thì bỗng dưng có kẻ đá vào lưng cô. Ngước nhìn xem cái kẻ đáng ghét đó là ai, trong đầu cũng đã hình dung ra cái tên của cái kẻ đáng chết đó từ lâu. Và quả không nằm ngoài dự đoán của Mia, Bích đang chống nạnh trừng mắt nhìn cô.

- Làm gì ở đấy hả? Mau lại mang đồ cho lớp để chuẩn bị tham gia trò chơi kìa. Mày phải đi theo để vác đồ cho bọn tao

Là như thế đó, Mia học cùng lớp với con nhỏ đó và bị con nhỏ đó đối xử còn tệ hơn cả con chó. Từ khi Mia bước chân vào trường, hầu như ngày nào con nhỏ này cũng bày chuyện ăn hiếp cô. Nghe bảo cô ta là người giàu nhất trường, chắc có lẽ vì thế mà cô ta có rất nhiều người theo nhưng có mấy ai thật lòng

Mặc cho con nhỏ đó có la hét thế nào, cô vẫn cắn răng chịu đựng. Nếu không phải cô vì che giấu thân phận thì cô đã cho con nhỏ biết tay rồi

Nửa giờ sau, Mia cùng với top học sinh trong lớp tham gia trò chơi lớn. Đây đúng là một trò chơi vất vả. Đường núi gập ghềnh, dốc núi cheo leo. Cây mọc phủ xanh cả những con đường ngày xưa cô đã đi. Sau  10 năm quay lại, Mia cũng khó mà nhớ được tất cả lối đi trong khu rừng này nói chi những con người mới đến. Chỉ cần đi sai chỉ dẫn sẽ bị lạc đường ngay. Và lớp cô bây giờ chính là đang ở trong tình trạng đó. Bích đang dẫn lớp đi hết nơi này đến nơi khác. Đích đến cuối cùng của trò chơi là ngôi nhà của thợ săn nhưng nhìn cái hướng đi không biết nơi nào đến này của nhỏ Bích thì chắc chắn cả bọn còn phải đi lòng vòng cả đoạn nữa. Hàng tiếng đồng hồ trôi qua mà lớp cô vẫn lang thang trong rừng. Mặt trời cũng đã lên đỉnh, ánh nắng ngày càng gắt hơn

- Chúng ta bị lạc thật rồi!

Nga-bạn cùng lớp với cô ngồi bệch xuống đất. Đi cả buổi, ai cũng đuối sức cả rồi

- Giờ làm sao đây? Điện thoại thì lại mất sóng rồi

- Tôi sẽ đi tìm đường

Mia nói rồi đứng bật dậy. Đám người đó cũng chẳng thèm ngăn cô lại. Lòng dạ độc ác như bọn họ thì mắc gì phải ngăn cản cô chứ? Họ muốn để cô lang thang trong rừng không biết đường về.

Cô đi xa bọn người đó thì dừng lại. Có cố tìm lại những gì còn xót lại trong kí ức. Tuy không nhớ rõ lắm nhưng vẫn đủ để cô tìm về ngôi nhà của mình. Cô men theo con đường mòn chèn chịt các bụi rậm. 10 năm, các bụi rậm đã lớn như thế này, đã có thể che khuất một lối đi. Nếu không phải cô đã sống ở đây thì khó có thể tìm ra con đường này. Cô nhẹ nhàng lách qua từng bụi rậm và cứ thẳng tiến lên đồi. Chỉ 30’ sau, một bãi cỏ xanh hiên ra trước mắt Mia. Đến nơi rồi. Cô đi thêm vài bước nữa, toàn bộ ngôi nhà đã được cô thu vào trong tầm mắt. Ngôi nhà vẫn như thế, không có gì thay đổi cả.

- Mia!

Cô giật bắn mình khi nghe tiếng gọi của ai đó. Cô quay đầu lại. Là thầy thể dục

- Thầy!

- Mấy bạn lớp em đâu? Sao chỉ có em đến dây? Cả trường đã về khu tập trung rồi!

- Em…em cũng không biết! Em bị lạc, em cứ đi và đến đây. Các bạn kia cũng đi lòng vòng trong rừng hoài._Cô sụt sùi kể lễ

- Các em bị lạc nhóm rồi sao?

- Vâng!

- Được rồi! Giờ thầy sẽ đi tìm các bạn! Em hãy ở đây cho đến khi có người đến đón nhé!

- Vâng ạ!

Bị lạc? Trong từ điển của cô không có từ đó. Đường đi cô nhớ rõ nhưng cô sẽ không chỉ đâu. Ít nhất phải để bọn người đó nếm trải sự sợ hãi một thời gian. Cô cũng không phải là người tốt. Nếu cô là người tốt thì đâu có trở thành sát thủ. Kẻ nào gây sự với cô cuối cùng cũng phải chuốc hậu quả. Đối xử với bọn người đó như thế này vẫn chưa làm nguôi ngoai cơn giận trong thời gian vừa qua của cô đâu. Nếu bây giờ đám người đó có bị thú dữ ăn thịt thì cô cũng không quan tâm.

Từ trong túi áo trong, cô lấy ra một sợi dây chuyền bằng vàng. Mở cái mặt dây chuyền ra, cô lặng người nhìn những con người trong đó. Bức hình đã cũ rồi, còn có một vết đen ở góc phải nữa. Đó chính là máu của ba mẹ cô. Bức hình này, vết máu này luôn ở bên cô. Nó như nhắc nhở cho cô về mối thù sâu đậm phải trả.

Cô nhẹ nhàng đóng mặt dây chuyện rồi bỏ vào túi áo ngoài. Đôi chân tiến thẳng về phía cửa. Khi cánh cửa mở ra, cô đã khá ngạc nhiên. Căn nhà sạch không một hạt bụi. Vết máu đỏ thẫm năm nào cũng biến mất. Đến một vết tích cũng không có. Mọi thứ đã đi đâu rồi? Ai đã dọn? Đang trầm ngâm lí giải cho cái thắc mắc này thì cô hoảng hồn khi nghe một âm thanh “Gừ …ừ…” phía sau. Theo bản năng cô quay đầu lại. Một con sói màu trắng cao to gần bằng cánh cửa đứng sừng sững trước mặt cô. Đôi mắt hổ phách rọi thẳng vào người cô đầy vẻ nghi hoặc, phòng bị và đe dọa. Hàm răng thì cứ nhe ra để lộ bộ răng trắng tinh, dài và nhọn. Phải nói cô là người có trái tim tốt chứ không đã ngất xỉu từ bao giờ rồi. Nhìn con sói cứ như muốn bổ nhào về phía cô vậy.

Sau một lúc ngẩn ngơ, Mia hoàn hồn lại. Cái vẻ ngạc nhiên lúc nãy cũng biến mất, thay vào đó là bộ mặt mà không ai biết Mia đang nghĩ gì. Đứng trước một con vật đáng sợ như vậy mà Mia vẫn bình thản như không. Cô giống như là “ ta đây không sợ chết. Người muốn tha muốn ăn gì cũng được”. Thật là hài hước. Con sói dường như thấy Mia không sợ mình liền khép miệng lại rồi nhìn Mia bằng con mắt lạ lùng. Có lẽ đây là lần đầu tiên con sói thấy có người có phản ứng như vậy. Nhưng liệu con sói đó có suy nghĩ được đến mức đó không? Nó đơn giản chỉ là một con vật, một loài thú cứ ăn rồi ngủ mà thôi. Nó sẽ không thể nào hiểu được phản ứng hay lần đầu tiên là cái gì

- Xin lỗi vì đã xâm phạm lãnh thổ của mi một cách bất hợp pháp. Giờ ta đi đây!

Mia cười nhẹ rồi cứ hướng con sói mà tiến. Con sói cũng lùi dần để nhường lối đi cho cô. Con sói vẫn hướng mắt nhìn theo bóng lưng cô đang rời đi. Ánh mắt như đang chất chứa điều gì đó. Bóng dáng cô ngày một nhỏ dần và rồi cũng khuất sau hàng cây cao to, vạm vỡ.

Con sói quay vào nhà. Rùng mình một cái, con sói liền hóa thành một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt đầy nét nghiêm nghị. Từng chi tiết trên mặt được ông trời điêu khắc một cách tỉ mỉ đến vạn vật trong thiên hạ đều phải thầm ngưỡng mộ. Trên tay người đàn ông đó lúc này là một sợi dây chuyền bằng vàng. Nhìn sợi dây chuyền, khóe môi người đó khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười hoàn mĩ

- Cuối cùng em cũng quay lại rồi! 10 năm, lâu quá đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro