chuyện lạ lùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: chuyện lạ lùng

Mia quay trở lại trại. Trên đường về, Mia gặp được thầy Vương dạy hóa. Hình như ông ta lên dẫn cô về thì phải. Thôi thà để cô đi một mình còn hơn đi với ông thầy này. Ở trường ai mà chả biết ông ta mắc bệnh già mà dê. Học sinh nữ trong trường ai cũng tránh xa ông ta. Bây giờ lại để cô đi một mình trong rừng với ông ta thì khác nào dâng nai vào miệng cáo.

- Em đi theo tôi kẻo lạc!

Ông ta quay sang nhìn cô, khóe môi còn nở một nụ cười tà mị. Ông ta dẫn cô đi loanh quanh trong rừng. Không biết ông ta không biết đường hay cố ý dẫn cô đi lòng vòng. Đường đi chẳng lẽ cô không biết. Có khi còn biết nhiều hơn ông ta. Ông ta đang muốn giở trò với cô đây mà! Được rồi, để xem ông ta muốn làm gì! Môi cô bất giác cũng nhếch lên. Tốt nhất ông ta đừng có suy nghĩ đồi bại không thì…chậc…chậc…hết đời!

Càng đi cả hai càng vào sâu trong rừng.

- Có vẻ chúng ta đã đi sai đường rồi thầy ơi!

Mia giả giọng sợ hãi. Đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào ông ta. Ông ta quay người lại rồi nhanh chân chạy đến ôm chầm lấy cô. Cô cũng đã đoán biết được việc này nên không giật mình là mấy. Thế nhưng vẫn hỏi một câu cho có lệ

- Thầy đang làm gì vậy ạ? Buông em ra

Ông ta không nghe cô nói gì cả. Ông ta cứ như kẻ nghiện hít hà mùi hương trên người cô. Cô dùng sức hất ông ta ra nhưng một lần nữa ông ta bổ nhào về phía cô như kẻ bị bỏ đói nhiều ngày. Đang tính cho ông ta một cái kết đẹp nhất thì cái âm thanh rùng rợn ban nãy lại kéo về. Tiếng “Gừ..gừ…” của con sói cứ kéo dài. Cả hai liền dừng tất cả động tác lại và đưa mắt nhìn con sói đang ở sau lưng ông Vương. Mặt mày ông ta lập tức tái mét không một giọt máu còn Mia thì vẫn vậy, khuôn mặt không có chút sợ sệt nào. Con sói vẫn im lặng quan sát cô, dường như nó đang chờ một phản ứng gì đó ở cô. Thầy Vương sợ sệt vội đứng dậy bỏ chạy nhưng chạy chưa được năm bước thì đã bị con sói vồ lấy cắn xé. Tiếng la thất thanh vang lên, vang khắp một khu rừng. Con sói sau khi cắn xé thầy Vương ra thành các mảnh nhỏ liền ngoái đầu lại nhìn cô. Đôi mắt vẫn nhìn cô một cách dò xét. Có vẻ nó đang nhìn vào phản ứng kì lạ của cô, cô thấy một người chết một cách thảm thiết như thế mà không hề sợ, không lấy một tiếng la hét. Đúng là kì lạ!

- Giờ mi muốn làm gì ta?

Cô đứng lên nhàn nhạt nhìn con sói. Con sói nhìn cô chằm chằm một lúc rồi tiến đến chỗ cô. Nó khụy người xuống như muốn để cô trèo lên lưng mình. Tuy không biết con sói muốn làm gì nhưng cô vẫn leo lên. Con sói đứng lên rồi chạy một mạch đến khu tập trung. Mia hơi bất ngờ. Con sói đang giúp cô sao?

- Cảm ơn!

Đây có lẽ là từ cảm ơn đầu tiên mà cô nói sau 10 năm. Nhưng cô thật không thể ngờ, lời cảm ơn này lại trao cho một con vật mà đặc biệt hơn khi đó lại là một con sói.

Con sói này đã giết người. Nếu phát hiện xác chết bị thú hoang ăn thịt, thế nào mọi người cũng sẽ đi lùng sục. Điều đó có nghĩa con sói này đang gặp nguy hiểm. Cô thật không muốn con sói này bị bắt hoặc bị giết tí nào

- Mi hãy đi thật xa nơi này. Ở đây rất nguy hiểm. Họ có thể giết mi đấy! Cảm ơn đã giúp ta. Cảm ơn vì đã trông coi ngôi nhà đó

Cô ôm lấy đầu con sói thủ thỉ. Không biết con sói có hiểu không nhưng cô có cảm giác con sói này rất thông minh. Hôn nhẹ vào đầu con sói rồi cô chạy đi. Con sói vẫn đứng đó nhìn theo cô

Chiều hôm đó, toàn trường trở về. Trước khi đi cô còn ngoái đầu lại nhìn lên ngọn núi. Không biết con sói đó đã đi chưa? Cô thật không an tâm. Lần đầu tiên sau 10 năm có một thứ làm cô quan tâm. Thời gian qua cô những tưởng trái tim mình đã chết rồi chứ? Chắc cũng chỉ có những loài vật như thế mới có thể làm cô ấm lòng thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro