Rio?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Rio?

Về đến nhà cô mệt mỏi lăn đùng ra sàn. Mát thật! Vắt tay lên trán, cô lại suy nghĩ đến con sói đó. Suy nghĩ một hồi đầu cũng nhoi nhoi lên. Đứng bật dậy, quăng chiếc kính dày cộm lên bàn rồi lấy đồ đi vào phòng tắm. Ngâm mình trong nước sẽ làm cô dễ chịu hơn. 30’ sau cô đi ra với một bộ đồ đen từ trên xuống dưới. Bây giờ cô phải đến tổ chức. Cầm lấy cái mặt nạ nhưng sựt nhớ lại cái gì đó, cô tiến về phía áo khoát treo trên móc. Đi đâu cô cũng phải có ba mẹ đi theo. Nhưng mà cô tìm hoài tìm khắp tất cả các túi nhưng cũng không thấy dây chuyền đâu. Mia bình tĩnh nhớ lại. Rõ ràng khi ở ngôi nhà đó, cô còn mở ra xem. Sau đó thì cô đã bỏ sợi dây chuyền vào túi ngoài. cô vội tìm ở hai cái túi ngoài của áo khoát và kết quả cô nhận được là một trong hai cái túi đã bị rách. Có lẽ lúc cô luồn lách qua các bụi rậm vô tình đã làm rách túi. Thôi rồi! Cô vội vã phóng xe đến ngọn núi đó. Sợi dây chuyền đó rất quan trọng với cô, đó là vật duy nhất mà ba mẹ cô đã để lại

Sau 3 tiếng đi xe, cuối cùng cũng đã đến nơi. Cô vội vàng chạy lên đồi. Phải mất thêm 30 phút nữa cô mới đến được ngôi nhà gỗ. Khu rừng tối om như mực, chỉ còn lại một thứ ánh sáng từ đèn pin trên tay cô phát ra. Cô mò tìm tất cả mọi nơi, từ nơi cô đứng đến mọi nơi khác nhưng vẫn không có gì. Cô chạy vào trong nhà, lần mò công tắc đèn ở sát cửa. Đây rồi! “Tách” Ánh sáng rọi sáng khắp nơi.  

- Em đến trễ hơn tôi dự kiến đấy!

Mia giật bắn người khi nghe một giọng nói trầm thấp vang lên. Quắc mắt đến nơi phát ra âm thanh. Một người con trai đang ngồi chễm chệ trên ghế sopha và đang nhìn cô.

- Anh là ai?

- Tôi là Rio. Là người đứng đầu Dương gia. Dương Hàn Anh Phong

- Dương Gia?

Đó chẳng phải là gia tộc lớn mạnh nhất hiện nay sao? Từ 5 năm nay, gia tộc đó luôn giữ vị trí đầu tiên trong top, nắm giữ một lượng tài sản không biết là bao nhiêu. Vũ khí và người gồm gia nhân và thuộc hạ thì nhiều không đếm xuể. Tóm lại thì chỉ có thể diễn tả bằng một câu thôi. “Không một thế lực nào sánh bằng”. Đây cũng chính là mối nguy hại của tổ chức. Thầy cô đã nhiều lần muốn bắt tay hợp tác với Dương gia nhưng không được. Không ngờ hôm nay cô lại có cơ hội diện kiến người đứng đầu Dương gia như thế này. Cô dùng đôi mắt sắc bén của mình nhìn một lượt khắp người anh ta. Người đàn ông này mang một vẻ gì đó rất thần bí giống như Dương gia mà anh ta lãnh đạo. Nhiều tổ chức đã tìm hiểu về Dương gia nhưng thứ họ tìm được cũng chỉ là nhưng thông tin mà hầu như ai cũng biết.

Trong lúc Mia vẫn đang trầm ngâm thì thì Rio cứ dán đôi mắt vào mặt cô. Anh đang cố quan sát để tìm ra một biểu hiện trên gương mặt cô. Thật không ngờ một cô gái như cô lại dám vào rưng trong đêm đen như thế này. Anh đã đợi cô. Anh biết thế nào cô cũng quay lại vì sợi dây chuyền. Anh cứ đợi mãi, đợi đến khi trời đã nhá nhem tối nhưng anh cũng không thấy cô đâu. Anh đã toan đi về nhưng lại chán nản khi phải xuống núi khi trời đã tối như thế này. Anh lại quay vào nhà rồi ngã người xuống cái giường trắng tinh. Suốt 10 năm qua, hầu như ngày nào anh cũng đến đây. Nhiều thì vài lần, ít thì 1, 2 lần.Cũng nhờ thế mà ngôi nhà này luôn sạch sẽ cứ như có người ở ý.

Anh nằm dài trên giường, đôi mắt vẫn cứ dán chặt vào khuôn mặt cô bé trong mặt dây chuyền. Đã 10 năm rồi! Anh đã không gặp cô suốt 10 năm rồi. Cô thật khác ngày xưa. Nếu không phải cô quay về nơi đây, nếu không phải anh nhặt được dây chuyền đó thì chắc anh đã không nhận ra cô rồi. Nhìn người trong hình và nhớ lại khuôn mặt mới gặp của cô. Anh lắc đầu, sao chẳng giống tí nào vậy nhỉ? Anh đâu có biết rằng, khuôn mặt mà anh thấy nào phải là của cô. Khuôn mặt thật sự đã bị che khuất phía sau cái lớp mặt nạ đó.

Đang mải mê ngắm cô thì tiếng động ở đâu đó vang lên, rồi anh nhìn thấy một thứ ánh sáng le lói. Anh thật không dám nghĩ là cô sẽ đến vào giờ này cho đến khi đèn trong nhà bật sáng

--------------------------------------------------------------------

Anh phải làm gì mới có thể thấy được cảm xúc của cô. Rio đứng lên và hóa thành một con sói to lớn ngay trước mắt cô. Cô giật mình lùi lại. Cô đang thấy cái gì vậy chứ?

- Anh…anh…_Cô lắp bắp, đôi mắt trợn to

- Cuối cùng tôi cũng đã thấy một biểu hiện trên gương mặt em

Dứt lời anh lại hóa thành con người. Mọi việc xảy ra làm cô không thể nào tin được. Anh vừa hóa thành con sói ngay trước mắt cô. Còn là con sói mà cô đã gặp nữa. Không lẽ trên đời này có người sói? Không, chắc cô đang mơ thôi. Cô lắc lắc đầu.

- Có phải em đến vì cái này?

Mia di dời ánh mắt của mình đến tay của anh. Trên tay anh là dây chuyền của cô mà.

- Dây chuyền của tôi

Cô chạy tới để lấy lại dây chuyền của mình nhưng anh lại rụt tay về. Cô nhíu mày

- Em nghĩ muốn lấy là lấy sao?

- Anh muốn gì?

Anh cười nham nhở rồi đẩy cô xuống đất, lấy toàn thân phủ lên người cô rồi thủ thỉ vào tai cô

- Hôm nay tôi đã giúp em. Bây giờ lại nhặt được đồ của em. Sợi dây chuyền này lại rất quan trọng với em. Vậy dùng thân báo đáp có quá không?

Vừa nghe dùng thân báo đáp cô đã vung tay vung chân lên nhưng ngay lập tức đã bị anh chặn lại. Sức của anh rất mạnh. Cô dù là Death cũng chẳng làm được gì. Giờ cô mới biết tên đàn ông này thật nguy hiểm.

- Em không muốn lấy lại đồ sao?

Cô mím môi. Tay chân đều bị khóa, cô không thể nào vùng vẫy được. Cô phải làm thế nào đây?

- Được.

Suy nghĩ một lúc cuối cùng cô cũng chấp nhận đồng ý. Cô không thể mất sợi dây chuyền đó được. Vả lại đấu với tên này cô không có đủ tự tin mình sẽ thắng

Được sao? Anh có nghe lầm không? Sự ngạc nhiên hiện lên gương mặt anh nhưng ngay lập tức anh đã thu lại biểu cảm của mình. Cô sao lại có thể dễ dàng chấp nhận như vậy? Anh cũng chỉ muốn đùa với cô thôi. Anh muốn xem biểu hiện của cô như thế nào thôi mà

- Em đồng ý sao?

- Nếu tôi không đồng ý vậy anh có trả sợi dây chuyền cho tôi không?

Cô thản nhiên nói. Không một sự tức giận, không một cái nhíu mày. Gương mặt cô cứ như một làn nước yên tĩnh không một gợn sóng. Anh tự hỏi cô là ai. Một cô gái mà gặp một con sói hay có một người bị sói xé xác trước mắt mình mà cũng không hề sợ hãi. Một cô gái mà ban đêm lại dám một mình lên núi. Cô quả thực không hề đơn giản. Anh cảm thấy có hứng thú với cô. Từ 10 năm trước anh đã muốn che chở, bao bọc cho cô. Từ cái lần đầu tiên gặp cô, anh đã để cô vào lòng. Năm xưa anh cũng là một cậu bé hồn nhiên nhưng có lẽ do cuộc chiến khốc liệt của gia đình, và nỗi đau khi tìm kiếm một người con gái đã tôi luyện anh thành con người bất khả chiến bại của ngày hôm nay. Anh biết cô là một cô gái khó trị nhưng sự uy nghiêm của một người đứng đầu Dương gia không cho phép anh tỏ ra mềm yếu trước cô. Được, nếu cô đã chấp nhận thì anh cũng chẳng chần chừ gì nữa. Ngọn lửa dục vọng trong anh cũng đã dâng lên cao. Lúc đầu chỉ là đùa giỡn nhưng đến lúc này thì anh đã không thể kiểm soát bản thân được nữa rồi. 10 năm trước cô biến mất để rồi anh tìm cô trong đau khổ, bây giờ anh sẽ không để vuột mất cô lần nữa.

Anh liền dùng lực xé toạc cái áo cô đang mặc ra. Tấm thân trắng nõn nà hiện ra trước mắt anh. Đôi mắt dán chặt lên người cô làm cho cả người cô như nóng lên. Cô khó chịu dùng tay che lấy thân mình. Khuôn mặt đỏ bừng

- Anh làm gì vậy hả? Anh xé áo tôi rồi làm sao tôi về? Với lại anh đừng nhìn tôi như thế có được không?

Anh không nói gì bắt đầu tập trung vào chuyên môn. Anh rúc đầu vào hãm cổ cô, cắn lấy vành tai của cô làm cô kêu lên một tiếng. Tiếng kêu ấy như kích thích ngọn lửa trong người anh. Anh nhẹ nhàng hôn cổ cô, rồi dần dần hôn xuống dưới. Vòng tay ra sau tháo áo ngực của cô ra. 2 bầu ngực nõn nà lập tức hiện ra. Anh dùng tay xoa nén hai nhũ hoa rồi nhẹ nhàng ngậm lấy. Cô thì không có phản ứng gì, cứ duỗi thẳng người mặc anh muốn làm gì thì làm. Dù trong người rất khó chịu, khắp nơi như có con gì bò tới bò lui nhưng cố vẫn cố kiềm nén cảm xúc để không phát ra những tiếng rên dâm dục.

- Em có cần phải chịu đựng như thế không?

Cảm thấy thân thể phía dưới cứ như khúc gỗ mặc cho anh có trêu ghẹo thế nào, khuôn mặt anh có tí không vui. Anh muốn thấy cô phản kháng hay phối hợp cùng anh. Nói chung là anh muốn cô hoạt động như một con người. Cứ như thế này, anh thấy mình giống như đang làm tình với một cái xác chết. Cô chẳng nói gì, ngoảnh mặt sang một bên. Anh dùng hai tay cố định hai đầu của cô lại rồi mãnh liệt hôn lên cánh môi anh đào của cô. Càng hôn càng sâu như muốn trút hết bực tức vào đó. Cô cũng chẳng phản kháng, chẳng thèm đáp lại, mặc cho anh hôn.

Như muốn trừng phạt cô, anh cởi quần cô ra, đưa những ngón tay của mình dò xét hoa tâm của cô. Một ngón rồi thêm một ngón nữa. Cô vẫn cứ cắn răng chịu đựng. Cảm giác như có một vật gì đó chèn ép trong hoa tâm thật khó chịu. Cô cũng không biết mình có thể chịu đựng bao lâu nữa đây

Nhìn thấy cái vẻ cứng đầu của cô, anh không thể nhân nhượng nữa rồi. Lúc đầu chỉ muốn chọc cô cho vui nhưng không ngờ lại bị cô làm mất kiểm soát. Anh lại không ngờ cô lại lì lợm đến vậy. Chẳng báo trước, anh đặt lửa nóng của mình tại hoa tâm của cô. Vọt một cái đã phá vỡ chướng ngại cuối cùng vào bên trong cô. Ngay lúc đó, cô thét lên một tiếng vì đau. Hàng lông mày cũng nhíu lại. giọt nước mắt trong suốt như pha lên chảy xuống. Ở bên dưới từ chỗ tiếp xúc của hai người cũng không ngừng chảy máu. Trong cô như có gì đó vừa bị xé rách, đau lắm!

- Đau quá! Anh mau đi ra!

- Một lát sẽ hết đau!

- Anh còn gạt người. Anh mau đi ra ngay cho tôi!

Cô dùng sức đánh vào ngực anh. Nếu chẳng phải vì cô đi vội quá không đem theo vũ khí chứ không thì cô đã cho anh đi hầu trà diêm vương rồi

Anh dùng tay cố định hai tay của cô lại để cô không làm loạn nữa. Thân dưới cũng từ từ chuyển động. Cái đau lại truyền đến làm cho khuôn mặt xinh đẹp cứ nhăn nhó mãi. Một lúc sau thì cô không còn thấy đau nữa. Mặt khác cô lại có thể tiếp nhận được sự khít khao trong cơ thể mình. Anh thấy cô không còn gồng người nữa thì cũng buông cô ra. Toàn thân di chuyển nhanh hơn. Mỗi lần đều đạt đến nơi sâu nhất của cô. Cả đêm hôm đó không biết anh muốn cô bao nhiêu lần nữa. Chỉ biết khi hai người kiệt sức thì cũng ôm nhau thiếp đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro