mất tự do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: mất tự do

Sáng hôm sau, nghe thấy tiếng xe cộ, cô tỉnh lại. Chắc mẩm mình đã được anh đưa về thành phố. Nhớ lại cái đêm hôm qua, cô lại thấy rợn người. Nhìn qua bên cạnh đã không còn ai. Ở đó lại có một bộ đồ, là váy. Là cái tên đó đã chuẩn bị cho cô sao. Trên đó còn có sợi dây chuyền của cô nữa. Tên đó biết giữ lời hứa đó chứ.

Cô đứng lên nhưng liền khụy xuống. Hạ thân không ngừng truyền đến một cơn đau. Đau khổ thật! Ai có thể ngờ Death một kẻ giết người lại bị kẻ khác bức hại không?

Cô nghiến răng đứng dậy. Cầm lấy bộ váy rồi đi vào phòng tắm. Nhìn cô trong gương cũng đẹp lắm. Cái cổ áo cao có thể giúp cô che đi những dấu hôn trong đợt kích tình hôm qua. Nhưng nghĩ thế nào cô cũng thấy không thoải mái. Cô là một người ưa hoạt động, mặc váy thật không phù hợp.

Nhưng giờ cô cũng chả còn đồ nào để mặc. Đồ của cô thì bị anh xé nát rồi. Thở dài một hơi, cô nhẹ nhàng mở cửa bước ra

- Tiểu thư, mời chị ăn sáng! Em là Zen. Từ hôm nay em sẽ phục vụ tiểu thư

Một cô bé đứng khép nép trước cửa chờ cô. Cô nhìn cô bé đó một lúc rồi lại quay vào trong rồi ngồi vào bàn

- Em có thể tìm giúp chị một bộ đồ khác không? Chị không thích mặc váy

- Tại sao ạ? Chị mặc váy rất đẹp mà!

- Trước giờ chị chưa từng mặc thứ này, không thoải mái!

- Vâng! Em sẽ bảo với chủ nhân

- Chủ nhân? Là cái tên họ Dương gì đó à?

Cô vừa cắt thịt vừa hỏi. Dù cả đêm hôm qua đã thân thiết đến thế nhưng đến cái tên của anh cô cũng không biết. Và thêm một chuyện nữa cô rất thắc mắc, nếu tên đó là người sói vậy cô bé này, cả Dương gia nữa, họ có phải là người sói không? Cô nhìn sang Zen như muốn hỏi nhưng nghĩ gì đó lại thôi. Chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến cô nha. Cô cũng chỉ qua lại với hắn có một lúc. Chuyện đêm qua cứ coi như cô xui, coi như là tình một đêm cũng được. Vả lại cô cũng chả có ý định kết hôn, trong sáng thì được cái gì cơ chứ?

Nghĩ đến anh cô lại thấy mất ngon, cô đứng lên.

- Chị về đây!

- Không được đâu! Chủ nhân sẽ nổi giận đấy ạ!_Cô bé chạy đến trước cản cô lại

- Mặc hắn!_Cô lách sang một bên rồi tiếp tục đi.

Vừa mở cánh cửa ra, cô va phải một kẻ nào đó. Ngước mặt lên nhìn cái kẻ đó, cô giật mình lùi lại.

- Em muốn đi đâu?

Và đáp lại câu hỏi của anh là một cái đóng cửa thật mạnh. Cô khóa trái cửa không cho anh vào. Cô bé kia thì cứ tròn mắt nhìn cô. Đây là lần đầu tiên có người dám đối xử với chủ nhân của cô bé như vậy. Cô đi một mạch về giường rồi trùm chăn kín đầu

- Zen, mở cửa cho ta!

Tiếng anh ở ngoài vọng vào. Zen lập tức chạy đi nhưng cô bé chưa kịp động vào núm cửa thì đã bị ngăn lại.

- Zen, em không được mở. Chị không muốn thấy mặt hắn ta

- Em…

Cô gái này thật lạ. Đàn bà trên thế giới này nhiều vô kể, ai thấy anh cũng phải ngước nhìn, muốn sở hữu, mong được anh để ý dù chỉ một lần. Nhưng cô lại trái ngược với họ hoàn toàn. Cô lại dám mở miệng bảo không muốn nhìn thấy mặt anh. Điều đó làm anh thấy không vui tí nào. Đôi mắt cũng dần chuyển sang màu u ám.

- Zen, ngươi mà không mở ta sẽ phạt ngươi

- Anh thử động vào một cộng tóc của cô bé xem.

Cô không chịu thua, lên tiếng cãi lại. Cô cũng không hiểu chính bản thân mình. Cô là một sát thủ được nhiều người gắn cho cái danh lạnh lùng, cô là một sát thủ mà ai cũng sợ vì gặp cô là gặp thần chết. Nhưng hiện giờ, cô lại vứt cái vỏ lạnh lùng của mình đi nơi nào để ở đây một cãi một với anh. Cô đã bỏ cái sự tàn nhẫn của mình ở đâu đó để lên tiếng bảo vệ cho một cô nhóc mới quen. Cô có còn là cô nữa không? Còn cô bé Zen ở trong phòng thì lưỡng lự không biết nên nghe lời ai. Không nghe lời chủ nhân thì sẽ bị phạt. Zen hết nhìn ra cửa rồi lại nhìn vào con người đang trùm chăn kín mít kia

- Zen, ngươi nghe không? Mở cửa cho ta

Giọng của anh cũng đã lạnh đi phần nào. Zen bắt đầu lo sợ. Cô bé lon ton chạy đến cánh cửa. Khi đôi tay vừa đụng vào núm cửa thì cô lại lên tiếng ngăn lại

- Em không được mở cửa.

- Zen!

Giọng anh giờ đã tràn ngập sát khí. Zen chẳng suy nghĩ gì được nữa cả. Anh là chủ nhân của cô bé. Chủ nhân ra lệnh, nô tì tất không thể không tuân theo

- Tiểu thư, cho em xin lỗi. Ngài ấy là chủ nhân của em

Vừa dứt lời thì cánh cửa cũng mở ra. Anh lườm zen một cái ra hiệu cho cô nhóc đi ra ngoài.

- Em lại dám phản kháng tôi

Nói thì nói vậy nhưng đối với sự phản kháng của cô, anh lại có hứng thú. 10 năm qua, đàn bà xung quanh anh không phải ít. Tuy anh chưa lên giường với một người nào nhưng không thể nói rằng anh và bọn họ không tiếp xúc. Họ là tự mang xác đến bên anh. Ai cũng ỏng eo, bám víu lấy anh như đĩa hòng mong anh để vào mắt xanh. Nhưng đối với họ, anh chỉ có chán ghét mà thôi. Từ lâu trong tim anh chỉ có hình bóng của cô nhóc đó. Đến khi gặp lại thì lại sinh ra một ham muốn chiếm giữ. Điều gì đã làm nảy sinh cái ham muốn đó của anh? Phải chăng vì cô quá đặc biệt?

Cô hít một hơi thật sâu, rồi vung chăn điềm đạm bước xuống. Tốt nhất là cô nên lấy lại khí thế trước nay của mình

- Sao tôi lại không dám? Giao dịch của chúng ta đã xong, tôi đã lấy được thứ tôi muốn lấy, anh cũng không thiệt. Giờ chúng ta chẳng còn duyên nợ gì nữa hết. Đường ai nấy đi.

Cô cười khẩy rồi tiến thẳng ra cửa. Cô không muốn ở lại đây tí nào. Cứ nhìn thấy anh cô lại thấy khó chịu. Trước anh cô cảm thấy bản thân yếu đuối lắm. Nhưng cô thì không thể nào yếu đuối được, cô còn có một việc quan trọng phải làm. Đó là trả thù

Anh níu tay cô lại. Anh đã vất vả lắm mới gặp lại cô, làm sao có thể để cô đi dễ dàng như thế.

- Em không được phép đi đâu cả

- Lí do?_Cô nhướng mày. Đúng, cô cần một lí do. Từ khi nào cô đã mất đi cái quyền tự do của mình vậy. Cô là một người trước nay luôn làm chủ tình hình, không ai có thể sai khiến được cô. Nhiều lúc cả thầy cũng không quản được cô. Anh là ai, một người đứng đầu Dương gia lấy gì để quản cô? Trước giờ cô và anh cũng chẳng nợ nần gì

- Em là người phụ nữ của tôi!

Anh bá đạo tuyên bố. Cô thì chỉ biết trợn tròn mắt. Dù nghĩ thế nào cô cũng không dám nghĩ anh lại nêu ra cái lí do này. Là do cô và anh đã cùng ăn nằm nên anh mới coi cô là người phụ nữ của anh sao? Nếu vậy chẳng phải những ai đã lên giường với anh đều là người phụ nữ của anh.

- Tôi là người phụ nữ thứ mấy của anh. Nói tôi biết đi

Cô vẫn trưng ra bộ mặt không cảm xúc đấy. Anh nhìn cô nhíu chặt hàng lông may thanh tú. Cô nói chuyện thật khó hiểu. Người phụ nữ thứ mấy cái gì chứ?

- Em nói chuyện cho rõ ràng coi nào! Thứ mấy cái gì chứ?

- Đừng nói trước giờ anh chưa lên giường với ai. Người như anh thì có cả tá phụ nữ. Ai lên giường với anh cũng có thể trở thành người phụ nữ của anh sao?

- Anh có thể xem đây là em đang ghen không?

- Ghen? Nếu tôi có ghen thì cũng không đến lượt anh hưởng diễm phúc đó. Chuyện chúng ta chỉ là tình một đêm. Qua rồi không đáng nhắc lại

Cô hất tay anh ra rồi tiếp tục đi

Anh nhìn cô không hài lòng. Cô gái này thật khó trị nha. Giờ anh mới biết, không nên nói nhiều với cô, chỉ thêm hao tổn sức lực thôi. Anh đuổi theo cô. Cô chưa ra đến cửa thì đã bị anh nhấc bống đem vào trong.

- Anh làm cái gì vậy hả?

Cô la lên rồi giãy giạu không ngừng.

- Em cứ la thoải mái. Phòng này cách âm nên không ai nghe thấy tiếng em đâu

- Anh muốn gì?_Cô trừng mắt nhìn anh

- Chẳng phải em nói chúng ta chỉ là tình một đêm không đáng nhắc lại sao? Vậy bây giờ chúng ta tiếp tục, đến khi nào em khắc sâu trong tim và thừa nhận em là của tôi thì thôi

Anh nói xong liền lao vào cô như đã bị bỏ đói nhiều ngày. Tiếng vải bị xé rách lại vang lên. Anh cuồng nhiệt chiếm lấy cô. Cả hai day dưa không dứt. Lần này thì cô nhớ thật rồi. Người đàn ông này thật đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro